Chương 15: Báo thù không để qua đêm
Lạc thành khoảng cách Đài thành không xa nhưng lộ trình cũng mất bảy tám ngày đi đường.
Hàn Dương không định sống màn trời chiếu đất, sau khi rời khỏi Trần gia lập tức đi đến trước một thương hội ở phía nam thành.
Thương hội Hoành Sơn này, chủ yếu làm một ít việc hộ tống, áp tiêu, ở Lạc thành cũng coi như rất có danh khí.
Bởi vì Lạc thành cùng Đài thành đều ở biên giới với sơn mạch Yêu Thú, lúc lên đường thường xuyên sẽ phải chịu yêu thú t·ấn c·ông.
Mà bảo tiêu thương hội Hoành Sơn cường lực, không thể nghi ngờ đã trợ giúp rất nhiều thương lữ trong thành trì.
Đương nhiên...
Sở dĩ Hàn Dương lựa chọn thương hội Hoành Sơn là vì hắn cùng đối phương có một đoạn ân oán cần phải chấm dứt.
Sắp rời khỏi Lạc thành, nếu Hàn Dương không nháo cho họ long trời lở đất, sao xứng với danh tiếng chiến thần ngày xưa của mình chứ?
Đường báo thù sẽ từ thương hội Hoành Sơn... Bắt đầu!
Khi Hàn Dương đi vào cửa thương hội là lúc, phát hiện nơi đây vẫn giống như ngày thường lui tới, đội ngũ sắp xếp thật dài, cực kỳ náo nhiệt.
Hắn cũng không vội, đứng ở hàng dài nhất cuối cùng, chậm rãi theo đội hình đi tới.
“Hàn Dương? Ta không nhìn lầm chứ? Ngươi cũng dám tới thương hội chúng ta!”
Chỉ là không lâu đã có một tiếng hô to gọi nhỏ, vang lên ở phía sau Hàn Dương.
Hắn quay đầu nhìn lại.
Một đội tranh tử thủ đang xỉa răng canh cách đang đi về phía hắn.
Cái gọi là tranh tử thủ chính là tùy tùng của tiêu sư, chỉ có tu vi Tôi Thể.
Nếu đặt ở thôn trấn bên ngoài thành còn có thể miễn cưỡng coi là nhân vật một phương. Nhưng nếu đặt ở trong Lạc thành chỉ là một nhân vật nhỏ không đáng chú ý đến.
Nhưng chính những nhân vật nhỏ không đáng chú ý này lại nhiều lần nhục nhã Hàn Dương trong quá khứ. Căn bản không để Hàn Dương vào trong mắt.
Một tranh tử thủ thể trạng to con chỉ vào Hàn Dương, cười châm chọc nói với mấy tên đồng bạn bên cạnh: "Mấy huynh không biết hắn ư? Đây là tên ở rể Trần gia...Nhưng bây giờ Trần gia đang định thông gia với Lý gia ở Đài thành. Mà đối tượng thông gia chính là lão bà của hắn... Ha ha ha..."
Lần này hình như gã ta cảm thấy mình nói rất thú vị, ôm bụng cười to không thôi.
Mấy người khác cũng cười ha ha theo, ánh mắt nhìn Hàn Dương tựa như nhìn ấm trà lớn đội nón xanh trong Hồng lâu.
“Đông ca, đại tiểu thư Trần gia kia là một mỹ kiều nương, chính là một cành hoa của Lạc thành chúng ta, không ngờ lại tiện nghi cho người khác...”
Một tranh tử thủ khác phụ họa nói, gã này có đôi mắt nhỏ đáng khinh, khóe miệng còn treo nước miếng vẩn đục, hiển nhiên là nghĩ tới chuyện gì xấu xa.
“Cẩn thận!”
Đúng lúc này, bên tai tranh tử thủ truyền một tiếng kinh hô.
Không đợi phản ứng lại, một bàn tay to như kìm sắt đã gắt gao chế trụ cổ hắn ta.
“Buông ngũ tử ra.”
“Thật to gan!”
Đao ra khỏi vỏ vang lên tiếng leng keng, bốn tên tranh tử thủ còn lại, đều rút đao cầm tay, vây quanh Hàn Dương.
“Hàn Dương! Ngươi dám động vào ta thì thương hội Hoành Sơn sẽ không tha cho ngươi!”
Tên tranh tử thủ bị Hàn Dương bóp chặt cổ kia, ngoài mạnh trong yếu kêu gào thét lớn với Hàn Dương.
Rắc!
Mặt Hàn Dương không b·iểu t·ình, năm ngón tay khẽ động, vặn gãy cổ kẻ này.
Tiếng xương cốt đứt gãy như là sấm sét, bốn tên tranh tử thủ còn lại sợ tới mức, sau lưng nổi gai ốc.
Giết... Giết?
Một tên ở rể nho nhỏ của Trần gia dám không kiêng nể gì người của thương hội Hoành Sơn... g·iết c·hết sao?
“Ngươi...”
Đông ca thể trạng cường tráng xách đao lên, đang muốn thốt ra vài câu tàn nhẫn đã nhìn thấy Hàn Dương hóa thành một đạo hắc ảnh, đánh về phía mình..
Oanh!
Thân thể Đông ca khổng lồ bị đụng bay thẳng lên giữa không trung.
Người còn chưa rơi xuống đất đã phun ra một đạo huyết sắc cầu vồng.
Đúng lúc này, một thân ảnh huyền y từ trong thương hội nhảy ra, một tay tiếp được Đông ca trên không trung.
Cảm giác được trên cánh tay truyền đến lực đạo thật lớn, thân ảnh huyền y nhíu mày.
“Dừng tay!”
Hắn ta quát nhẹ một tiếng.
Ba tên tranh tử thủ còn lại đang muốn nhào về phía Hàn Dương thi nhau dừng bước.
“Thiếu chủ!”
“Thiếu chủ, kẻ này vô lễ, căn bản không đặt thương hội Hoành Sơn chúng ta ở trong mắt, dám g·iết Điền Chiến!”
Đám tử thủ giống như tìm được tâm phúc, đổi trắng thay đen, cáo trạng với Huyền y nhân
Vị Huyền y nhân này chính là thiếu chủ thương hội Hoành Sơn —— Điền Cảnh Vân.
Ở Lạc thành, xem như thuộc về thế hệ trẻ tài tuấn giống như Nam Linh Tuyết, Lâm Ngọc Hằng.
Điền Cảnh Vân không để ý tới thủ hạ kêu gào, hai mắt híp lại, sắc mặt lạnh băng nói với Hàn Dương: “Nể mặt Trần gia, lần này bản thiếu chủ tha cho ngươi không c·hết, lập tức rời khỏi đây, nếu không, đừng trách thương hội ta vô tình!”
Ngữ khí hắn ta cực kỳ bá đạo, một bộ dáng cao cao tại thượng rõ ràng không coi Hàn Dương ra gì.
“Như thế nào? Mở cửa làm ăn, đây là ngươi muốn đuổi khách nhân ở ngoài cửa sao?”
Hàn Dương cười như không cười nhìn Điền Cảnh Vân.
Lúc trước Trần Xảo Thiến không phát bệnh vẫn là mỹ nữ đệ nhất Lạc thành, Điền Cảnh Vân cũng là người ngưỡng mộ nhất.
Sau khi Hàn Dương ở rể Trần gia, người kia đã âm thầm ngáng chân không ít lần.
Nếu không phải phụ thân Trần Xảo Thiến che chở, nói không chừng Hàn Dương đã chiết ở trong tay Điền Cảnh Vân này.
Gia hỏa này, chính là một tên khẩu Phật tâm xà.
Hàn Dương lựa chọn thương hội Hoành Sơn, tất nhiên cũng có ý tưởng mượn cơ hội báo thù.
Hắn, từ trước đến nay báo thù không để qua đêm.
Trước khi rời khỏi Lạc thành, phải chấm dứt hết những ân oán trước kia.
“Khách nhân?”
Điền Cảnh Vân mỉa mai nhìn về phía Hàn Dương, nói: “Ra tiền, mới gọi là khách nhân! Hàn Dương ngươi lấy đâu ra một lượng bạc chứ?”
Lời kia vừa thốt ra, người xung quanh đều cười ha ha.
Thân phận ở rể Trần gia của Hàn Dương vô cùng nổi danh ở Lạc thành.
Nổi tiếng chê cười nhất, chính là sau khi gia chủ Trần gia m·ất t·ích, toàn bộ tiền của Hàn Dương đều bị đại trưởng lão Trần Kỳ trừ không còn một xu!
Hắn thậm chí không thể không lấy trang sức của Trần Xảo Thiến đến hiệu cầm đồ đổi tiền.
Ở trong mắt bọn họ, Hàn Dương ở Lạc thành chính đại danh từ phế vật là vô năng.
“Bạc đương nhiên là có, cũng không biết ngươi có thể tiếp được hay không!”
Trong tiếng cười nhạo của mọi người, Hàn Dương đột nhiên vung tay.
Một đạo ngân quang, bắn về phía Điền Cảnh Vân.
Là một thỏi bạc nguyên!
“Kẻ hèn cũng dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt ta!”
Điền Cảnh Vân cười lạnh một tiếng, phong khinh vân đạm vươn tay, chụp nén bạc kia.
Phanh!
Nén bạc đập mạnh vào lòng bàn tay hắn ta.
Điền Cảnh Vân chỉ cảm thấy đến một lực đạo không thể địch nổi, từ chỗ nén bạc truyền lại.
Hắn ta “Phanh phanh phanh” liên tục lui về phía sau ba bước, mới miễn cưỡng đứng vững, gạch xanh dưới chân cũng bị tạc nứt.
“Ngươi... Đoán Cốt?”
Điền Cảnh Vân lắc lắc bàn tay dường như bị tê mỏi, không thể tin tưởng nhìn về phía Hàn Dương, trong ánh mắt tràn đầy kh·iếp sợ.
Ở Lạc thành, Đoán Cốt là một ranh giới.
Trước 30 tuổi có thể đạt tới Đoán Cốt Cảnh đều có thể xưng là thanh niên tài tuấn.
Hắn ta không ngờ, tên phế vật Hàn Dương ở rể Trần gia cũng là Đoán Cốt!
“Ha hả, bạc của ta cũng không dễ lấy như thế.”
Hàn Dương mỉm cười nhìn về phía Điền Cảnh Vân.
Điền Cảnh Vân tức giận đến mức bật cười: “Đoán Cốt mà thôi, bản thiếu chủ... A...”
Hắn ta mới nói được một nửa, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, sắc mặt cứng đờ, thân thể run rẩy, chỉ cảm thấy thỏi bạc trong tay phải, như ngọn lửa vô cùng nóng bỏng.
Hóa ra Hàn Dương lấy Thiên Cương cương mãnh khẩn thiết lực, nén ở trong thỏi bạc, lúc này đột nhiên bùng nổ, lực đạo theo lòng bàn tay rót vào thân thể hắn ta.
Xoẹt xẹt!
Nửa bên quần áo của Điền Cảnh Vân bị nổ tung, toàn bộ cánh tay phải đen nhánh một mảnh, gần như phải phế bỏ.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Hàn Dương nhìn Điền Cảnh Vân ôm cánh tay không biết làm sao, chậm rãi nói: “Đây là hồi báo cho việc lúc trước ngươi sai sử tiểu nhân tính kế ta, làm ta suýt nữa mất một cánh tay.”
Ba tháng trước, Điền Cảnh Vân đã từng sai sử cường giả Đoán Cốt động thủ với Hàn Dương.
May mà khi đó Hàn Dương còn tu vi Tôi Thể bát trọng nên mới miễn cưỡng tìm được đường sống trong chỗ c·hết.
Nói cách khác, không chờ mình thức tỉnh ký ức kiếp trước đã bị thủ hạ của Điền Cảnh Vân làm đứt một cánh tay.
Thù này, có thể nào không báo!
“Mẹ kiếp, tiểu tử này chính là tới gây chuyện, mọi người, động thủ, phế hắn cho lão tử!”
Nghe được lời này, Điền Cảnh Vân hoàn toàn thẹn quá thành giận...