Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên

Chương 17: Giết! Giết! Giết!




Chương 17: Giết! Giết! Giết!

“Ngươi nói cái gì?”

Lâm Đoan nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Hàn Dương.

Ngay sau đó, dưới ánh nhìn chăm chú kinh ngạc của đám người, Hàn Dương vọt thẳng lên.

Phương hướng tất nhiên là chỗ trưởng lão Lâm gia, cường giả Đoán Cốt ngũ trọng... Lâm Đoan!

Mọi người tức khắc ngốc lăng tại chỗ.

Phế vật Hàn Dương, cũng dám vung quyền về phía trưởng lão Đoán Cốt ngũ trọng Lâm gia ư?

Thật là điên rồi!

“Không biết sống c·hết!”

Lâm Đoan cười lạnh một tiếng, tùy tay huy động, cánh tay giống như cự mãng chụp mồi, đâm thủng không khí, xông thẳng về phía Hàn Dương.

Ngay lúc này, nắm đấm tay phải của Hàn Dương cũng tới.

Tham Vân Thủ!

Xương cánh tay hắn phóng ta hào quang óng ánh, quyền thế như rồng.

Không khí bạo liệt như rồng hành vân.

Đánh nổ không khí!

Công kích của Hàn Dương vậy mà có thể so với Đoán Cốt ngũ trọng!

Lâm Đoan lắp bắp kinh hãi, mười sáu khối xương trên người chậm rãi nhúc nhích, phát ra tiếng gân cốt tề minh, trong nháy mắt, thực lực Đoán Cốt ngũ trọng phát huy tới cực hạn.

Nhưng... Đã muộn.

Tham Vân Thủ, lấy góc độ không thể tưởng tượng, linh hoạt xuyên qua giữa thân thể hai người.

Oanh!

Mười tám khối xương của cường giả Đoán Cốt ngũ trọng giống như vải rách cùng bị ép bay ra ngoài.

Máu tươi phun quét như hồng, bóng người rơi xuống đất thật mạnh.

Nháy mắt hạ gục...

Vậy mà chỉ cần một quyền đã nháy mắt hạ gục... Đoán Cốt ngũ trọng?

Người Lâm gia, còn có võ giả thương hội Hoành Sơn, tất cả đều hoảng sợ thất sắc lảo đảo lui về phía sau, không dám nhìn thẳng vào Hàn Dương.

“Hắn, hắn, thế nhưng đánh bại Đoán Cốt ngũ trọng...”

Sắc mặt Điền Cảnh Vân vô cùng trắng bệch, nhìn về phía ánh mắt Hàn Dương, như thấy hung thú Hồng Hoang!

Đoán Cốt nhất trọng, một quyền đánh bại Đoán Cốt ngũ trọng, chẳng lẽ, là Thần Ma thượng cổ chuyển thế?

Không có ai có thể nói cho hắn ta đáp án.

Chỉ thấy sắc mặt Hàn Dương bình tĩnh, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên người Điền Cảnh Vân.

Điền Cảnh Vân sợ tới mức lảo đảo một cái, trốn đến phía sau Lý Hiên.



Hắn ta gấp giọng hét lớn: “Ta... Ta chính là thiếu chủ thương hội Hoành Sơn, ngươi dám động vào ta, bản thương hội tuyệt đối không tha cho ngươi.”

“Phải không?”

Hàn Dương không để ý đến đe dọa cảu đối phương, dậm chân tiến lên, chậm rãi đi về phía Điền Cảnh Vân.

Trong miệng thốt ra hai chữ, tiếng như sấm rền, xông thẳng vào linh hồn đối phương.

Giờ phút này Lý Hiên cũng đã ỉu xìu, trán hắn ta đổ mồ hôi, sống lưng phát lạnh nhưng lại không thể không căng da đầu đứng ra bảo hộ thiếu chủ.

“Hàn... Hàn công tử, thương hội và công tử cũng không thâm cừu đại hận, chỉ cần công tử chịu dừng tay, thương hội ...”

“Cũng không có thâm cừu đại hận ư?”

“Ha ha...”

“Các hạ hình như đã quên mối thù ba tháng trước suýt nữa chặt đứt tay chân của tại hạ...”

Ngữ khí Hàn Dương đạm mạc, ánh mắt băng hàn làm Lý Hiên sởn tóc gáy.

Hắn thế nhưng biết?

Hắn làm sao mà biết được?

Còn chưa chờ Lý Hiên phản ứng lại, Hàn Dương đã lại ra tay lần nữa.

Lúc này đây, thậm chí không cần vận dụng võ kỹ, gần như chỉ là một quyền thẳng đơn giản.

“Bang...”

Một âm bạo đáng sợ có thể so với lôi quang, nổ vang ở bên tai mọi người.

Lý Hiên căn bản vô lực tiếp được chiêu kinh khủng nhất này.

Đoán Cốt tam trọng, chỉ chùy rèn được có bốn cái xương mà thôi.

Cao thủ Đoán Cốt ngũ trọng rèn được mười sáu cái còn bị đối phương một chiêu đ·ánh c·hết, huống chi là hắn ta?

Ầm ầm.

Trong tiếng sét giống như cự minh, phía sau lưng Lý Hiên đột nhiên nhô lên một quyền ấn.

Khuôn mặt hắn ta cũng vì thống khổ mà vặn vẹo biến hình.

Sau đó, càng như diều đứt dây bay ra, còn đang ở giữa không trung đã không còn khí tức.

Đường đường là “Đoạn Không Đao” ngay cả cơ hội xuất đao cũng không có, lại bị một quyền oanh sát.

Mắt thấy chỗ dựa Lý hiên của mình cũng bị Hàn Dương trước mắt đ·ánh c·hết, hai chân Điền Cảnh Vân run rảy mềm nhũn ngã xuống mặt đất, cả người run rẩy không ngăn lại được.

Hắn ta đã hoàn toàn bị dọa choáng váng.

Điền Cảnh Vân không ngờ Hàn Dương sẽ điên cuồng như thế, không hề cố kỵ mà đ·ánh c·hết tiêu sư thương hội Hoành Sơn của bọn họ ở ngay cửa!

Hơn nữa, còn muốn g·iết thiếu chủ thương hội là hắn ta nữa.

Sớm biết như thế, hắn ta tuyệt đối không sẽ đi trêu chọc kẻ điên này.

Trần Xảo Thiến dù đẹp nhưng sau khi bệnh nặng cũng thành một tây tử, chú định không được làm đại phụ, mình tội gì phải thế...

“Hàn Dương... Ngươi có bao giờ nghĩ tới, g·iết ta, sẽ có hậu quả gì chưa?”



Giờ phút này hắn ta làm gì còn nửa phần phong thái công tử ca, quả thực như chó nhà có tang, phát ra tiếng rên rỉ cuối cùng.

“Hậu quả?”

Hàn Dương cười to nói: “Ba năm ở Lạc thành, chịu đủ nhục nhã của các ngươi.”

“Hôm nay, ta rửa sạch nhục nhã.”

“Có hậu quả gì, bản gia đều tự mình gánh chịu!”

Lời còn chưa dứt, quyền kình trào dâng, xông thẳng tới mặt Điền Cảnh Vân.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, bên trong thương hội Hoành Sơn truyền đến một tiếng hét lớn tức giận.

Đồng thời, một ít hàn mang bắn nhanh ra.

Điền Cảnh Vân giống như nhìn thấy cứu tinh, phát ra tiếng kinh hỉ nói: “Tổng tiêu đầu, mau... Mau cứu cứu bản thiếu chủ!”

Người tới đúng là Nam Thiếu Phong một trong ba Tổng tiêu đầu thương hội Hoành Sơn cũng là cường giả Đoán Cốt ngũ trọng, có thể nói là trụ cột thương hội.

Có ông ta ra mặt, Điền Cảnh Vân tự cho là có một tia hy vọng, sẽ không c·hết ở trong tay Hàn Dương.

Chỉ tiếc...

Hắn ta nghĩ sai rồi.

Ngay khi Nam Thiếu Phong nhảy tới nhanh hết sức, mũi chân Hàn Dương vẩy một cái, trường đao Lý Hiên lưu lại trên mặt đất, ngang trời bay ra, như một đạo điện quang bắn vào ngực Điền Cảnh Vân.

Phốc!

Máu văng khắp nơi.

“Ngươi...”

Hai mắt Điền Cảnh Vân trừng đến tròn xoe, đầu ngẹo một bên, không còn động tĩnh.

Thiếu chủ thương hội Hoành Sơn, bị đóng đinh ở trên cửa thềm đá nhà mình!

Sắc mặt của tất cả mọi người xung quanh đều biến đổi lớn.

Nơi xa tứ trưởng lão cùng ngũ trưởng lão Trần gia đang ngó nhìn dáo dác, lúc này càng hận mình không thể đào cái động bỏ chạy.

Gia hỏa này quả thực ăn gan hùm mật gấu, vậy mà không hề cố kỵ đại khai sát giới.

Đây là muốn cho Trần gia bao nhiêu tai họa.

“Tiểu tạp toái... Ngươi, ngươi thật to gan!”

Sắc mặt Nam Thiếu Phong xanh mét, hoàn toàn bạo nộ rồi.

Thiếu chủ thương hội, bị người đ·ánh c·hết ngay trước mặt mình sao?

Lần này ngay cả ông ta cũng khó thoát tội.

Hàn Dương liếc mắt nhìn Điền Cảnh Vân c·hết không nhắm mắt một cái, trong tay tiếp được phi đao kia, gim vào trước mặt Nam Thiếu Phong.



“Nếu ngươi muốn c·hết, cứ việc động thủ!”

Sắc mặt Nam Thiếu Phong khó coi nhưng... Cũng không rút đao tiến lên.

Tiểu tử trước mặt, chẳng những tiếp được phi đao thành danh của ông ta. Hơn nữa, một quyền vừa rồi hắn đã g·iết một cao thủ Đoán Cốt ngũ trọng không khác mình là bao.

Điều này làm cho Nam Thiếu Phong không dám tùy tiện ra tay.

Lộc cộc...

Ngay khi ông ta có chút đam lao phải theo lao thì cách đó không xa một chiếc xe ngựa bốn giá, theo tiếng vó ngựa lạch cạch lạch cạch ngừng ở trước cửa thương hội.

Bốn con tuấn mã màu trắng không có tạp sắc, đại biểu cho thân phận người tới rất phi phàm.

Trên xe ngựa, một vị nam tử trung niên khoác Thanh giáp ngồi ngay ngắn, một thanh trường đao hoành để ở giữa hai đầu gối ông ta, khí thế bất phàm.

Nhìn thấy người tới, người xung quanh lại lần nữa biến sắc, có rất nhiều không dám nhìn thẳng ánh mắt người này, thi nhau cung kính cúi đầu.

“Tây Môn tướng quân!”

Sắc mặt Nam Thiếu Phong cũng vui vẻ, tiến lên trước cung kính khom lưng hành lễ.

Người trung niên này... Là phó tướng trấn thủ Lạc thành, Tây Môn Thắng, Đoán Cốt ngũ trọng đỉnh phong, đã từng có chiến tích đ·ánh c·hết Đoán Cốt lục trọng, là một trong những cao thủ xuất thân Nguyên Môn.

Thực lực cực kỳ cường hãn.

Dù là hội trưởng thương hội bọn họ nhìn thấy Tây Môn Thắng cũng phải lễ kính ba phần.

Tây Môn Thắng không để ý đến Nam Thiếu Phong khom lưng hành lễ, mà ánh mắt đạm mạc nhìn về phía Hàn Dương mặc bạch y trắng tuyết khoanh tay mà đứng.

“Ngươi là người nào? Giết người giữa đường, ở trong mắt ngươi có còn vương pháp không?”

Trong mắt Nam Thiếu Phong hiện lên vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Có phó tướng trấn thủ ra mặt, tiểu súc sinh này hôm nay không c·hết cũng bị lột da.

“Nợ máu của võ giả đương nhiên pảhi lấy máu để báo! Mấy người này có thù oán với ta, ta muốn g·iết thì g·iết, trấn thủ quân, chẳng lẽ còn muốn nhúng tay vào việc giang hồ?”

Ánh mắt Hàn Dương vẫn bình đạm,

Tây Môn Thắng này cũng không phải thứ tốt gì.

Sau khi nhạc phụ Trần Dục m·ất t·ích, Tây Môn Thắng đã từng nửa đêm thăm dò Trần phủ, hình như đang tìm kiếm xem Trần Dục có lưu lại bí mật gì.

Buồn cười chính là, Trần gia to như vậy nhưng không một ai phát hiện.

Chỉ có Hàn Dương là Đạo Thể trời sinh, ngẫu nhiên nhận ra một ít dị thường.

Nhưng mà tu vi có hạn, hắn cũng không rút dây động rừng.

Hiện giờ, phó tướng trấn thủ lòng mang ý xấu, cố ý làm bộ không quen biết mình, lại có ý đồ nhúng tay vào việc, tất nhiên hắn sẽ không cho đối phương sắc mặt tốt.

Dù sao chú định là muốn đâm thủng trời ở Lạc thành này nên ở trong mắt Hàn Dương, sao lại để ý việc nhiều thêm một đối thủ “Đoán Cốt ngũ trọng” chứ?

Nhưng mà... sau khi Tây Môn Thắng nghe được Hàn Dương trả lời, không hề tức giận mà còn phấn chấn bừng bừng khác thường, bình tĩnh nở nụ cười: “Ha, ha ha, giang sơn lớn đời nào cũng có người tài xuất hiện, không ngờ sau khi Trần huynh rời đi, Trần gia lại xuất hiện một người như ngươi...”

Ông ta híp mắt lại, khó nén vẻ tham lam: “Nội tình của Trần gia thật đúng là thâm hậu.”

Ánh mắt Tây Môn Thắng dừng ở trên người Hàn Dương giống như dao nhỏ.

Hình như muốn đào Hàn Dương lên, phát hiện bí mật hắn bỗng nhiên quật khởi.

Hàn Dương cười nhạt một tiếng, trong cánh tay một cái xương Đoán Cốt duy nhất phát ra tinh quang lộng lẫy.

Mặc cho ngươi có muôn vàn tính kế, cuối cùng cũng chỉ có chiến mà thôi!

Đâu ra nhiều lời vô nghĩa như vậy?