Chương 14: Chân tướng mất tích
Đại trưởng lão Trần Kỳ ở Trần gia tác oai tác phúc đã vài thập niên, cho dù là gia chủ Trần gia cũng chỉ miễn cưỡng áp chế, đ·ã c·hết!
Toàn bộ đại viện Trần gia, yên tĩnh đến mức cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Chỉ có âm thanh máu loãng từ trên núi đá nhỏ giọt, đang tí tách rung động.
Toàn bộ võ giả Trần gia đều như bị sụt xuống một nửa.
Trong lòng có thứ gì đó b·ị đ·ánh sụp theo một quyền này của Hàn Dương.
Thị vệ phủ Thành chủ nhìn thoáng qua núi đá đỏ trắng đan xen, lắc lắc đầu.
Hàn Dương này đích xác có thiên phú siêu phàm nhưng tâm tính này...
Công tử dòng chính Lâm gia cũng được, đại trưởng lão Trần gia cũng thế, những người quyền cao chức trọng, địa vị được người tôn sùng, ở trong lòng Hàn Dương, hình như chỉ giống như chó, tùy ý có thể g·iết.
Tâm tính này, không thành long cũng thành ma.
Mặc kệ như thế nào, một Lạc thành nho nhỏ sợ là không vây được đầu Tiềm Long này.
“Hàn công tử, tiểu thư nhà ta cho mời!”
Thị vệ phủ Thành chủ cũng chưa chú ý tới, ngữ khí của hắn ta so với lúc trước đã khách khí hơn rất nhiều, không dám hô thẳng tên huý của Hàn Dương.
Hàn Dương gật gật đầu, nhảy xuống từ núi trên giả, cất bước đi ta ngoài cửa.
Đã không có một tia lưu luyến nào đối với Trần gia đã sinh sống mấy năm qua.
“Hàn Dương... Hàn công tử! Ngài không thể đi được!”
Những võ giả Trần gia kia như đột nhiên bừng tỉnh, bùm bùm quỳ xuống một mảnh.
“Nếu như ngài đi rồi, Trần gia sẽ xong đời!”
“Hàn công tử, xin ngài lưu lại, chấp chưởng Trần gia!”
“Chúng ta nguyện nâng ngài làm chủ!”
“Cầu xin Hàn công tử, thay đại tiểu thư chấp chưởng Trần gia!”
Toàn bộ võ giả Trần gia, trăm miệng một lời, đều hy vọng Hàn Dương có thể lưu lại.
Đại trưởng lão Đoán Cốt ngũ trọng bị g·iết, Trần gia đã chặt đứt xương sống.
Nếu không có Hàn Dương, vậy Trần gia tuyệt đối sẽ bị gia tộc khác ở Lạc thành như hổ rình mồi thâu tóm.
Nhưng đáng tiếc, bọn họ cầu xin thế nào cũng không giữ được Hàn Dương.
Trần gia nho nhỏ, căn bản không đáng để Hàn Dương nghỉ chân, không có Trần Xảo Thiến, Trần gia không là gì ở trong mắt Hàn Dương.
Trong mắt thị vệ phủ Thành chủ hiện lên một tia khinh thường.
Sớm biết hôm nay hà tất lúc trước còn như thế!
Ngày đó lúc đuổi g·iết Hàn Dương cùng Trần Xảo Thiến không ai nguyện ý lưu lại chút tình cảm.
Hiện tại muốn cho Hàn Dương tương lai không thể hạn lượng lưu lại Trần gia nho nhỏ này sao?
Sao có thể!
Ngoài cửa Trần gia.
“Hàn ca ca? Thật là huynh sao? Không phải là bị lão quái vật gì đoạt xá chứ?”
Nam Linh Tuyết đến chậm một bước, xách theo váy đỏ, tiến đến bên người Hàn Dương, mắt đẹp không ngừng đánh giá trên dưới.
Nếu không phải Hàn Dương dùng ngón tay ngăn nàng ấy lại thì hình như nàng ấy còn có ý định vươn đầu lưỡi ra nếm thử mùi vị của Hàn Dương.
Khó trách nàng ấy sẽ kinh ngạc như thế.
Toàn bộ Lạc thành, ngoại trừ Trần Xảo Thiến ra thì người hiểu rõ Hàn Dương nhất chính là nàng ấy, nàng ấy chỉ đang quá tò mò.
Không lâu trước đây, Hàn Dương vẫn là một phế nhân bị phế tu vi.
Lúc này mới qua bao lâu đã xử lý được cả đại trưởng lão Trần gia Đoán Cốt ngũ trọng, quả thực cương mãnh rối tinh rối mù.
Cô nương Trần Xảo Thiến kia có vận khí tốt quá.
Nam nhân tốt như vậy lại chỉ là người ở rể.
“Về sau chiếu cố của mình cho tốt, ta phải rời khỏi Lạc thành.”
Nhìn hảo tỷ muội duy nhất của vị hôn thê mình một cái, trong mắt Hàn Dương tăng thêm vài phần nhu tình.
“Rời khỏi Lạc thành? Đi đâu? Tìm Thiến Thiến? Đúng rồi, Thiến Thiến đang ở đâu? Không phải là được huynh đưa đi sao? Hai người bọn huynh định bỏ ta lại đi tìm thế giới hai người à?”
Đại tiểu thư phủ Thành chủ vũ mị động lòng người tức khắc xù lông giống như con màu nhỏ, kêu meo meo không ngừng.
Hàn Dương không định nhiều lời, thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Thiến Thiến đi đến nơi rất xa, trong thời gian ngắn cũng chưa về... Còn ta, ta muốn thay nàng ấy tìm phụ thân nàng về!”
Thấy Hàn Dương nhắc tới phụ thân Trần Xảo Thiến, b·iểu t·ình Nam Linh Tuyết nghiêm túc lại, không tiếp tục trêu đùa.
Một năm trước, phụ thân Trần Xảo Thiến m·ất t·ích, đã tạo thành dây dẫn nổ.
Hàn Dương bị phế.
Trần Xảo Thiến bị bức hôn.
Đều xảy ra sau khi phụ thân Trần Xảo Thiến m·ất t·ích
Không có vị gia chủ Trần gia này áp chế, chuyện bất hạnh mới liên tiếp không ngừng xảy ra trên người đôi nam nữ này.
“Thực ra ta đã tra ra được một vài tin tức về Trần thúc thúc tin tức, huynh muốn biết không?”
Nam Linh Tuyết chớp chớp mắt, như mèo nhỏ đòi chủ nhân ban thưởng.
Nữ nhân này thật là vưu vật trời sinh, mị lên câu nhân hồn, làm nũng lên chọc người trìu mến.
Thân thể Hàn Dương vừa động, xoay hai vòng bên người Nam Linh Tuyết, lưu lại bảy tám đạo tàn ảnh.
“Thấy rõ ràng chưa? Cái này xem như ta thay Thiến Thiến, để lại lễ vật cho ngươi đi.”
Hàn Dương truyền thụ “Huyễn Vân Bộ” cho Nam Linh Tuyết.
Công pháp phàm tục, đối với hắn mà nói căn bản không coi là thứ gì đặc biệt.
Nhưng ở trong mắt người thường lại là tuyệt học đỉnh cấp.
Chẳng sợ Nam Linh Tuyết là thành chủ chi nữ, cũng bị này mộng ảo giống nhau nện bước, cấp thật sâu hấp dẫn.
Hai tên thị vệ phủ Thành chủ Đoán Cốt tứ trọng, tức khắc xoay người.
Tuyệt học kinh thế bậc này, không phải thứ bọn họ có tư cách nhìn.
Trong lòng bọn họ đồng thời dâng lên một nghi hoặc, tên Hàn Dương này đến tột cùng là người nào, có thể lấy ra công pháp tuyệt học trấn tộc bậc này, cũng dễ dàng truyền thụ như thế.
Nam Linh Tuyết lại như căn bản không thèm để ý đến thứ đó, sau khi chơi vui học được mấy lần, thế mà lại ra dáng ra hình.
Váy dài màu đỏ tung bay phất phới tựa như tiên nữ phi thiên.
“Coi như huynh có lương tâm...”
Nam Linh Tuyết vừa lòng gật gật đầu, nói một lần tình báo trong tay mình cho Hàn Dương.
Nói xong cũng không đợi Hàn Dương phản ứng, đã tự mình đắc ý lăn lộn Huyễn Vân Bộ đi. Nhìn ra được, nàng ấy cực kỳ yêu thích đối với bộ pháp mộng ảo này.
“Vậy mà lại m·ất t·ích ở Viêm Nguyệt Cốc...”
Hàn Dương hơi hơi nhăn mày lại.
Căn cứ tình báo Nam Linh Tuyết điều tra được. Một năm trước, phụ thân Trần Xảo Thiến là Trần Dục, bị người vây công ở Viêm Nguyệt Cốc, cuối cùng m·ất t·ích.
Nhưng Viêm Nguyệt Cốc hiện tại là một tông trong Cửu thành, thuộc sở hữu của Nguyên Môn, người ngoài căn bản không có tư cách tiến vào.
Chứ đừng nói đi điều tra.
Nguyên Môn này hạt vực chín tòa thành trì, thế lực cực kỳ khổng lồ.
Càng có truyền thừa nhiều năm, cao thủ đông đảo.
Lấy thực lực của Hàn Dương lúc này, muốn dùng võ lực xâm nhập là không có khả năng.
“Nếu huynh muốn đi Viêm Nguyệt Cốc thì cũng không phải không có biện pháp...”
Nam Linh Tuyết không biết khi nào lại bu lại đây, đặt một khối lệnh bài vào trong tay Hàn Dương: “Nguyên Môn đang ở tuyển nhận đệ tử, nếu như huynh có thể trở thành đệ tử Nguyên Môn vậy thì chuyện tiến vào Viêm Nguyệt Cốc sẽ không có gì phiền phức! Hơn nữa, có thân phận đệ tử Nguyên Môn, huynh muốn điều tra chuyện của Trần thúc thúc cũng sẽ tiện hơn rất nhiều!”
Thân phận đệ tử hạch tâm của Nguyên Môn, thậm chí còn đáng tôn sùng hơn so với Thiếu thành chủ.
Dù chỉ là đệ tử nội môn, muốn điều tra chuyện gì, cũng không có bao nhiêu người dám ngăn trở, điều tra sẽ làm ít công to.
Điểm này Nam Linh Tuyết thật ra không nói sai.
Mặt Hàn Dương mang tươi cười duỗi tay xoa xoa đầu Nam Linh Tuyết. Hóa ra, nha đầu này đều đã chuẩn bị tốt, xem như không phí công thương nàng ấy.
“Huynh... Huynh dám sờ đầu của ta!”
Sắc mặt Nam Linh Tuyết đỏ lên, như là con thỏ trúng mũi tên nhấc váy lên chạy.
“Hàn Dương, huynh chờ đấy, ta sớm hay muộn cũng cho huynh đẹp mặt...”
Chỉ để lại một bóng dáng giống đám mây đỏ, che giấu tình ý thẹn thùng của mình.
Nếu như đổi lại là Hàn Dương trước kia, tuyệt đối không dám làm ra hành động thân mật đối với nữ nhi thành chủ như thế.
Nhưng đổi lại là Hàn Dương lúc này, Nam Linh Tuyết vũ mị yêu dã cũng chỉ là nụ hoa tiểu loli không nẩy nở mà thôi.
Nguyên Môn, Lý gia!
Hàn Dương quyết định hướng đi của mình trong tương lai.
Đi Nguyên Môn, tra chân tướng Trần Dục m·ất t·ích.
Đi Lý gia, để người Lý gia hiểu rõ, nữ nhân của Hàn Dương hắn, Lý gia đừng nói là cưới, dù chỉ nhìn thêm một cái cũng là khinh nhờn...