^^^Thành phố Hồ Chí Minh, 24/9/2018^^^
Sáng hôm nay, một sáng bình thường như những buổi sáng mọi ngày khác, ánh nắng thu ấm áp vẫn chiếu vào căn phòng nhỏ. Chỉ là, căn phòng ấy bây giờ không phải là phòng của tôi mà thôi.
Tuấn Minh đang ôm tôi nằm ngủ trong căn phòng nhỏ hẹp, xung quanh tường vẫn treo từng mảng giấy khen cùng huy chương và trên bàn chất đầy những tập sách ôn luyện. Ở góc phòng là một bao cát lớn treo găng tay boxing, giá treo quần áo nhỏ với những bộ đồng phục, quần đùi áo cộc đơn giản. Tất cả chúng tượng trưng cho cái thanh xuân tươi đẹp của một chàng trai trẻ đang bước sang tuổi mười chín.
Thứ lạc lõng nhất trong căn phòng này, có lẽ chính là tôi, cô gái trẻ tuổi thành công nhưng vẫn non nớt về suy nghĩ đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ.
Tôi nhấc tay chồng đang đặt trên bụng mình lên, bước xuống nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
“Con chào mẹ ạ.” - tôi ngái ngủ chào mẹ chồng mình đang cặm cụi làm đồ ăn dưới bếp
“Con dâu, dậy rồi đấy à? Lát làm đồ ăn sáng cho hai vợ chồng ăn đi nhé!”
“Dạ vâng ạ” - tôi đáp lời rồi bước vào nhà vệ sinh
Tôi lạ lẫm nhìn vào kệ để đồ, nhìn vào bốn chiếc bàn chải đang đứng chung cùng một ống đựng và tuýp kem đánh răng bình dân đã được ép đến gần hết, tôi nhận ra mình đã không còn ở một mình. Phải, tôi đang ở nhà chồng sắp cưới, tất nhiên là với vị trí của một…con dâu? Tôi càng cảm thấy ngạc nhiên hơn khi nhìn vào gương mặt của mình: “Gì đây, mới có vài ngày thôi mà đã xuống sắp trông thấy rồi?”
“An ơi, làm gì mà lâu vậy con?”
Tiếng gọi người vọng từ bên ngoài vào trong đã đánh thức tôi quay trở lại thực tại sau cơn mơ màng. Vội thực hiện chu trình buổi sáng ở một khung cảnh không mấy quen thuộc, tôi bước vào gian bếp nấu nướng.
“Nè, con tìm thử xem có mì miến cháo gì nấu cho bọn con ăn đi. Chồng con hôm nay còn phải đi học nữa đó.” - Mẹ chồng tôi căn dặn
“Dạ vâng ạ.” - tôi đáp lời rồi nhanh chóng lục sục hộc tủ
“Kìa bà, con nó vừa mới về, nên chỉ bảo nó từ từ thôi chứ.” - Cha chồng tôi lên tiếng góp ý với mẹ.
“Kệ tôi chứ, dạy con thuở còn non, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về. Thằng con tôi còn non dại không biết dạy, vậy thì để tôi bảo con dâu tôi.”
Tôi cũng im lặng không đáp, chỉ chăm chăm nhìn vào những quả trứng đang rán trên chảo đang bắn tùm lum mỡ.
.....................
Bảy giờ ba mươi phút sáng nay,
Bố mẹ chồng tôi ăn xong thì cũng đứng dậy bỏ đi, Tuấn Minh mới bắt đầu xuống nhà ăn sáng.
Ôm bụng tôi từ đằng sau, anh hào hứng:
“Chào buổi sáng hai mẹ con”
“Hưm, anh ngồi vào bàn ăn sàn đi” - tôi phụng phịu
Minh ăn xong, ra ngoài dắt xe đi học, tôi nhìn chiếc xe máy của anh đã lăn qua khỏi cổng và cũng đồng nghĩa với một ngày mới tại nhà chồng của tôi bắt đầu.
...----------------...
“Woa, vậy là các cậu được cả hai bên gia đình đồng ý và hiện tại đang ở nhà Tuấn Minh rồi hả? Thế thì tốt quá, chúc mừng chúc mừng” - Hoài Như hào hứng chúc mừng tôi qua đầu dây bên kia của điện thoại
“Ừ, cùng không hẳn, còn cha tớ…Cậu hiểu mà” - tôi cúi người xuống nói vào điện thoại, hai tay đang thu dọn cất chỗ quần áo vào tủ
“Ừm, nhưng như vậy thì cũng tốt rồi. Mong cậu có thể vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
Chúng tôi đang nói chuyện, bỗng một tiếng gọi từ dưới lầu vọng lên:
“Huyền An ơi!”
Tôi vội tắt điện thoại, chạy xuống dưới lầu:
“Dạ có chuyện gì không mẹ?”
“À ra ngoài sân lấy cho mẹ mấy thùng hàng về đây, dạo này mẹ đau lưng quá, chẳng làm được gì. Sẵn tiện con cũng rửa chồng bát hồi sáng, quét nhà lau nhà, giặt quần áo rồi phơi hết đi cho sạch nhé!”
“Thấy việc gì là làm cái đó ngay nhen con. Gia đình này rước dâu về quan trọng nhất là biết đẻ và biết làm. Đàn bà con gái phải làm hết việc nhà đấy.”
Hiểu rõ rằng mình đang ăn nhờ ở đậu tại nhà của người khác, tôi ngoan ngoãn đồng ý:
“Vâng con làm ngay đây ạ.”