Sáng hôm nay, tôi một lần nữa quay trở lại ngôi nhà của mình. Mục đích chính là muốn xin mẹ cho tôi ở lại căn biệt thự ấy, thời gian bầu bì khó khăn, thật sự tôi rất cần có người nhà ở bên cạnh để tiện việc chăm sóc.
Vừa nghe được tiếng bước chân ngày một gần, Vodkarth đã đẩy cửa ra cho tôi vào:
“Phòng đọc sách số 3” - Chú ta khai địa điểm của cha mẹ tôi ra như thường lệ, ánh mắt không thèm nhìn thẳng vào mặt tôi.
Vodkarth cũng có con gái và hai người con trai, chú ấy là gà trống nuôi con do vợ đã ngoại tình với một người đàn ông giàu có khác, bỏ lại gia đình từ khi con của họ còn rất bé. Chú ta hệt như một bản sao chép của cha tôi vậy, đồng điệu tới từng suy nghĩ, cách ăn nói và hành động nên theo cha tôi từ lúc tôi còn đang luyện tập những bước đi đầu tiên. Nếu chú ấy là ba tôi, chắc chắn Vodkarth sẽ khinh miệt tôi lắm. Tôi hiểu điều đó mà…
Tôi cúi mặt xuống đất nhìn vào đôi giày cao gót đắt tiền, kéo chiếc vali màu hồng của mình vào bên trong.
“Cộc cộc” - Tôi nhẹ nhàng gõ cửa phòng đọc
“Vào đi” - Tiếng nói của mẹ tôi vọng ra từ bên trong.
Tôi đẩy cửa bước vào, cúi người chào mẹ đang ngồi đọc sách trên chiếc bàn gỗ.
Mẹ tôi đẩy kính cặp kính lão xuống nhìn tôi:
“Có chuyện gì vậy con?”
Tôi lại gần bàn đọc của mẹ, bẽn lẽn ngỏ ý:
“Mẹ, con muốn chuyển về đây dưỡng thai được không ạ? Bầu bì thế này, con thật không muốn ở một mình.”
“….”
“Tao không đồng ý.” - Cha tôi bỗng xuất hiện ngay trước cửa phòng, nhìn xuống tay tôi.
Tôi quay mặt lại nhìn cha bằng ánh mắt van xin đáng thương:
“Cha à, con…”
“Cút đi!” - Gương mặt cha tôi lúc này tối sầm lại, ánh mắt đầy giận dữ như ngàn con dao sắc đang đâm vào lòng tôi.
“Một đứa con ngoài giá thú? Nó sẽ làm cái gia đình này vừa mất mặt, việc làm ăn vừa không được suôn sẻ. Mày đi hay để tao gọi người kéo mày đi?”
“…”
Mẹ tôi nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn cha tôi với ánh mắt khẩn cầu, rồi bà cúi mặt xuống một cách sầu muộn, không dám nói thêm gì. Mẹ rõ ràng là không muốn nhìn tôi bước đi do bị chính cha ruột mình đuổi.
Tôi đành ứa nước mặt mà rời đi.
Ra tới cửa, chú Vodkarth nhìn tôi có chút xót xa, thương cảm, mở cánh cổng của căn biệt thự rồi nói:
“Đi cẩn trọng nhé, Huyền An!”
Tôi vẫn im lặng, bước đi lầm lụi và nghe thấy những tiếng khóc nấc lên yếu ớt nhưng đau khổ tột cùng vọng ra trong căn nhà.
Rồi nghe thấy âm thanh cánh cổng to lớn đóng sập lại sau lưng, tôi bật khóc nức nở mà tiếp tục bước đi.
...----------------...
Tôi nhấc điện thoại lên sau khi đã ngưng nhưng giọt lệ trên khoé mắt:
“Chồng ơi, đến đón em với.”
Tuấn Minh đã ở trước cổng nhà tôi sau hơn mười lăm phút chờ đợi. Đội lên đầu tôi chiếc mũ bảo hiểm, anh lo lắng hỏi:
“Có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?”
“Em muốn có người thân bên cạnh lúc dưỡng thai, mà…”
“Anh hiểu rồi... Hay em về nhà anh đi? Anh cũng muốn được chăm sóc em.” - Minh nắm lấy tay tôi, chân thành nói.
“Ừm” - Tôi trèo lên xe, tin tưởng mà ôm lấy anh ấy
Cũng là chàng trai và cô gái này, chiếc xe cub 50 này, con đường quen thuộc này nhưng giờ đây hoàn cảnh đã khác, cảm xúc của con người đã khác.
Mới chỉ hai tháng trước đây thôi, tôi đưa cậu ấy về công khai yêu nhau và bị đuổi ra khỏi nhà. Vậy mà bây giờ tôi quay trở lại, đem theo một thành viên nữa quay trở về, và cũng với kết cục như vậy dành cho những hành động bồng bột của cô gái trẻ.
Con đường hôm ấy là con đường với ánh nắng chiếu sáng khắp xung quanh. Hôm nay, cũng là vào một sáng mùa thu, vậy mà bầu trời trên đỉnh đầu tôi như tối sầm lại, khiến tôi quên mất khoảnh khắc đó là ngày hay đêm.
......................
Nắm tay chồng sắp cưới, chúng tôi bước vào nhà anh:
“Con chào mẹ”
“Cháu chào bác ạ”
Mẹ anh đang ngồi xem dở bộ phim quay lại nhìn tôi đầy ngạc nhiên:
“Ồ, Huyền An, cháu đến chơi à?”
“Dạ vâng ạ…” - Tôi cười ngại ngùng, ngồi xuống chiếc ghế sofa
Tuấn Minh bắt đầu trình bày với mẹ:
“Mẹ, bây giờ, An có thể ở lại nhà mình dưỡng thai được không ạ?”
Mẹ anh xịt keo một lát, không nói gì. Nhưng cô cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, đặt tay lên tay tôi cười nói:
“Tất nhiên rồi, con dâu của mẹ. Dù gì sau này cũng chuyển về đây sau khi cưới mà. Ở đây với mẹ cho gia đình này tiện chăm sóc.”
Tôi cảm động quá, không nghĩ cô lại đồng ý mà không chần chừ hay gặng hỏi tôi lấy một câu, đồng ý mà không tỏ ra vẻ gì hoài nghi với con dâu tương lai. Ôm chầm lấy “mẹ”, tôi gục đầu vào vai nói:
“Con cảm ơn mẹ nhiều lắm”
Mẹ chồng tôi cũng nhẹ nhàng xoa tóc tôi.
Cha của Tuấn Minh cũng đã bước xuống từ phía cầu thang, bất ngờ nhìn hai mẹ con đang ôm nhau:
“Cha, từ hôm nay vợ con sẽ chuyển về đây dưỡng thai cho tiện chăm sóc ạ” - Tuấn Minh vội báo cáo với bác trai
“Ừm hừm, vậy cũng tốt” - cha chồng tôi cười hiền hậu, từ từ vuốt bộ râu dài bạc phơ dưới cằm.
Cảm giác hạnh phúc dần nảy nở trong lòng tôi, lớn dần theo từng phút một. Tôi cảm nhận được không khí ấm áp, an toàn của một gia đình trọn vẹn, một cảm giác tôi gần như chưa bao giờ có được. Giờ đây, nó lại xuất hiện trong ngôi nhà không hề có chút máu mủ ruột thịt với tôi.
Đó phải chăng chính là dự báo về một cuộc hôn nhân, một gia đình hạnh phúc của tôi trong tương lai sao?
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
“Đành phải để nó ở đây thôi chứ sao, rồi sau đẻ ra không phải con mày thì tao đòi lại tiền nghe chưa?”
“Mẹ à, con chắc chắn chỉ có thể là của con thôi chứ còn ai nữa đây ạ.”
“Im miệng, nếu con An An gì đó không phải con gái của chủ tịch Trương thì tao đã đuổi thẳng cổ rồi. Loại ăn cơm trước kẻng mày còn bênh? Tao đúng là đẻ ra thằng có lớn mà không có khôn.”