Nhật Kí Tuổi 18 Không Thể Bị Lãng Quên

Chương 20: Ở nhà chồng (2)




Mười giờ sáng,

Tôi làm tất cả công việc nhà mà mẹ giao, giặt giũ, lau dọn sạch sẽ căn nhà và gấp xong chỗ quần áo của mình. Từ bé tới giờ, thành thực thì tôi chưa bảo giờ phải làm nhiều công việc nhà như thế.

Mong muốn của tôi lúc này chỉ là đặt thân thể lên giường để dám bớt gánh nặng đang chồng chất ở sống lưng.

Thật thoái mái làm sao! Mềm mại, êm ái quá chừng.

......................

“Ting ting”

Một tiếng rung kêu lên từ điện thoại như phá tan khoảng lặng trong tâm trí tôi.

Lướt dòng tin nhắn được gắn mác khẩn cấp trong thông báo lên, tôi lơ mơ đọc:

“Bé ơi, bộ sưu tập mùa đông đến đâu rùi á. Sắp phải gửi bản thiết kế cho bên nhà may rồi.”

Đoạn tin báo của chị trợ lý đã khiến tôi giật mình bừng tỉnh ra sau cơn mê. Cũng phải, gần đây nhiều chuyện đến với tôi quá, mải lo nghĩ về đứa trẻ trong bụng, suýt chút nữa mà tôi quên đi đứa con tinh thần bấy lâu nay của mình.

Tôi đã dựng người dậy, ngồi vào bàn học của Tuấn Minh. Nhìn xung quanh rồi tự nhủ:

“Chà, đây là bàn học của cây Toán đây sao. Chất đầy sách là sách thế này mà những ngày đi học vẫn chưa thể qua top mình, hì hì.”

Đặt máy tính lên bàn, tôi vươn vai ngáp một cái để bắt đầu làm việc, mang ra ngắm nghía những bản thiết kế còn đang dang dở của bản thân trước kia.



Ấm mông chưa được mười phút, tiếng gọi dõng dạc ở bên dưới lại vọng lên:

“Huyền An, xuống đây mẹ bảo xem nào!”

Tôi không nghĩ nhiều, vội vã chạy xuống tầng, bắt gặp ánh mắt mẹ chồng nhìn tôi tỏ ý không hài lòng, nhìn tôi chằm chằm, bà nhăn mặt bảo:

“Trời ơi, mẹ bảo con thấy việc là phải làm luôn cơ mà? Trên gác vẫn còn nhà vệ sinh chưa thông nữa, máy giặt thì bị lỗi rồi, bóng đèn cũng chưa được lắp, vòi nước bị rò rỉ rồi kìa. Không mau sửa, còn đứng đơ ra đó nhìn tôi.”

Tôi cứng đờ người ra, lo lắng nhìn mẹ của Tuấn Minh trước mắt, ấp úng phân trần:

“Con xin lỗi nhưng con không làm được ạ…”

Mẹ chồng cau mày nhìn tôi khiến những nếp nhăn trên trán và khoé mắt dần được hiện rõ ra hơn, bà càu nhàu giảng đạo tiếp cho đứa con dâu mới về:

“Con gái con đứa, vật dụng trong nhà thì phải hiểu rõ chứ? Chị ở đâu sướng quá rồi nên không phải động tay vào việc gì, chứ ở nhà tôi thì còn lâu. Chị tự đi mày mò cách làm hộ tôi cái, nhà này không thừa tiền mà thuê người.”

...“................”...

Để người ta nói vậy, tôi cảm thấy tủi hổ vô cùng. Tôi tự nghĩ rằng mình đã quá sung sướng khi được sinh ra trong một gia đình có điều kiện. Phải chăng, mọi người phụ nữ trong gia đình đều phải làm những công việc hiển nhiên như vậy sao? Vậy mà bấy lâu nay tôi chẳng hề hay biết, chẳng hề động chạm gì tới những công việc ấy.

Tôi bất giác cảm thấy tội lỗi không sao kể xiết. Cùi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào người mẹ thứ hai đã làm tôi tỉnh ngộ, tôi xấu hổ, kìm nén những cơn quặn thắt trong lòng lại:

“Dạ vâng ạ, con sẽ cố gắng hơn.”

Dù không nhìn vào mặt của con người đối diện, tôi vẫn cảm nhận được mẹ chồng đang dành cho tôi ánh mắt đầy phán xét, đánh giá một cách thậm tệ. Bà đã bỏ đi nhưng vẫn chưa nguôi cơn giận dữ, người phụ nữ ấy phẫn nộ lên trên gác, vừa đi vừa lẩm bẩm chửi thầm.

Tôi đứng đó một lúc lâu nhìn theo từng cái dậm chân thật mạnh của mẹ, trong đầu thì hồi tưởng lại những gì người ta nói với mình ban nãy.



...----------------...

Tôi bất lực đành bắt đầu ngắm nghía từng vị trí cần phải xử lí. “Tiểu thư” nhà họ Trương mà mọi người vẫn thường hay nhắc tới bây giờ lại lên mạng học, nhắn tin hỏi khắp nơi cách thông bồn cầu, sửa ống nước, lắp đèn ở gia đình chồng tương lai.

Có một số thứ thành công, một số thứ khác thì không. Về cơ bản, tôi nghe một vài người quen của tôi nói rằng những món đồ này đã quá cũ kĩ, người chuyên nghiệp còn khó khăn để có thể sửa, huống hồ gì là một “lính mới”.

Đang loay hoay dở thì lại một tiếng gọi nữa cắt ngang công việc của tôi.

“Tới giờ ăn cơm rồi mà vẫn chưa biết đường đi xuống làm nữa là sao hả Huyền An?”

Tôi nghe được, nhưng phải im lặng năm giây sau, khuôn miệng mới bắt đầu cất lời, đáp lại một cách mệt mỏi:

“Dạ xuống đây ạ, con đang dở tay chút ạ”

Tôi nhanh chóng cất gọn đồ nghề vào, rửa tay sạch sẽ trước khi bước vào bếp.

“Làm được bao nhiêu thứ trong mấy việc mẹ bảo rồi.” - Mẹ chồng tôi vừa lục lọi tủ lạnh tìm đồ ăn vừa hỏi tôi.

Tiếng đáp lại của tôi hoà lẫn vào cùng tiếng nước rửa rau đang chảy ào ào ra từ vòi:

“Cũng được mấy việc trên gác rồi ạ. Còn trên sân thượng khó với con quá mẹ ạ.”

Mẹ tôi nghe vậy cũng bớt căng thẳng như lúc trước, bà dặn dò tôi bằng giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng đôi mắt lại có đôi chút ái ngại:

“Vậy, lát nữa con lên xem dọn dẹp phòng phụ bố mẹ nhé?”