Đường Tống ôm Qủa Táo Nhỏ, lại nhìn thấy người phụ nữ đi cùng cậu, cô thấy rất ngạc nhiên. Qủa Táo Nhỏ rất kén người vậy nên rất ít người có thể chơi cùng với bé. Nhìn người phụ nữ mang nét đẹp quý phái sang trọng nhưng ánh mắt và nụ cười mang đến cho cô sự thiện cảm và gần gũi. Nếu cô nhớ không lầm chính người phụ nữ này đã ra tay giúp đỡ khi hai mẹ con cô khi ở sân bay.
- Cảm ơn dì đã chăm sóc Qủa Táo Nhỏ.
- Không có gì, thằng bé rất ngoan lại rất thông minh. Ta rất thích thằng bé. Khó khăn lăm mới có được đứa cháu nội vừa thươm vừa ngoan như này, còn gì không vừa lòng nữa.
- Bà Nội ??????
Đường Tống nhìn người phụ nữ gần gũi trước mặt kia, lại nhìn thấy Qủa Táo Nhỏ ngoan ngoãn ôm lấy bà thì cô ít nhiều cũng nghĩ ra được trong thời gian cô hôn mê, hai người này đã thân thiết đén mức độ nào rồi. Nhưng gọi là bà nội thì hơi quá. Nhìn thấy sựu ngạc nhiên trong mắt cô, mẹ Tiêu chỉ có thể lắc đầu ngán ngẫm, cũng chỉ trách thằng con ngu ngốc nhà bà, thịt đã dâng tận miệng cũng không biết ăn, để cho con gái nhà người ta bây giờ vẫn ngu ngơ chưa biết chuyện gì. Chắc lại phải mở một khóa đào tạo làm sao cưa đỗ vợ cho thằng con đầu gỗ nhà bà thôi. CHứ cứ thế này thì bà xuống lỗ rồi thằng con bà cũng chưa làm được tích sự gì. Bà còn muốn ôm bảo bảo đáng yêu này nè. Phải đi khoe khoang cho mấy nà già kia cho bả mở to mắt mà ngưỡng mộ.
Loading...
- Haizzzzz, chuyện của con và thằng con nhà bác, bác biết rồi, nếu hai đứa thật lòng thích nhau thì cứ việc tiến tới, con không cần phải lo lắng bất cứ vấn đề gì. Cái nhà này không hề quan máy cái gia thế, hay là địa vị gì đâu,... Con cứ yên tâm. Hơn nữa hai vợ chồng ta cực thích Qủa Táo Nhỏ cũng đã muốn có cháu từ rất lâu rồi mà khó cái là cái là Tiêu Mặc nó rất khó từ nhỏ rất ít nữ nhân có thể ở gần nó. Con cũng là người đầu tiên khiến nó rung động. Nên con cứ thử thích nó xem sao, nếu không được thì thôi cũng chẳng mất mát gì.
Đường Tống thật sự ngơ luôn rồi, lần đầu tiên cô được một người có tư tưởng thoáng như vậy khuyên bảo, dù cô còn chưa biết tình cảm của mình đối với Tiêu Mặc là gì nhưng cô lại rất thích cảm giác ở bên cạnh mẹ Tiêu, sự phóng khoáng ấy cả sự thân thiện mà rất ít người thậm chí rất hiếm gặp ở những người trong tầng lớp này. Trong cái xã hội muốn nói chuyện được với nhau thì phải có chung địa vị và đẳng cấp. Những người địa vị càng cao sẽ lại càng khinh thường nói chuyện với những người địa vị thấp, cực kì xem thường và khinh bỉ. Càng ngayfd cô càng thấy sợ cái xã hội này, nhìn những người tự cho mình cái quyền khinh thường người khác kia lại khiến cô ghê tởm. Nhưng mẹ Tiêu lại khác bà khác biệt lại khiến cô cảm giác thân thiết như gia đình.
- Cháu cũng không chắc cảm giác của cháu với anh ấy là gì, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy hiện giờ cháu thật sự cảm thấy rất lộn xộn.
Mẹ Tiêu cười hiền từ nắm tay cô, vỗ vỗ nhẹ, lại từ tốn nói:
- Con người có duyên mưới gặp được nhau nhưng có sống cùng nhưng có sống được với nhau trọn đời không thì phải có cái phận. Hai đứa cứ từ từ tìm câu trả lời cho trái tim mình. Không phải ai cứ gặp đã yêu, phải qua thời gian dài mới có thể thực sự biết rõ traí tim mình muốn gì. Vợ chồng ta cũng phải một thời gian dài mới có thể thực sự hiểu nhau và cần nhau.
- Sức khỏe của con quan trọng, bây giờ cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đừng để bản thân chịu thiệt, sau này hooius hận không kịp đâu.
- Mẹ người lại đang làm gì vậy.
Tiêu Mặc bưng khay cháo tiến vào tháy mẹ mình và cô đang nói chuyện vui vẻ, anh rất sợ mẹ anh lại dạy hư cô. Bfa là người có những suy nghĩ rất táo bạo, khiến ba anh vẫn phải luôn để mắt tới. Khiến hai cha con vừa đau đầu vừa thương.
- Mẹ chẳng làm gì cả, đang thuyết phục con dâu mẹ mà thôi. Thằng oắt con, sau này dám ăn hiếp con dâu mẹ thì cứ chờ mà ăn gia pháp đi.
- Tiểu Tống à, con mau ăn cháo rồi nghỉ đi nhé, Qủa Táo Nhỏ đi chơi cùng bà nào.
Nói xong lại ôm Qủa Táo Nhỏ đi ra ngoài còn không quên đóng cửa tạo không gian riêng cho hai bạn trẻ làm việc. Nhiều khi sau lần này bà lại thêm được vừa con dâu vừa cháu nữa chứ. Vui vẻ ôm cháu đi tìm ba Tiêu dù sao ở nhà cũng chỉ có thể ở cùng ông ấy.
Đường Tống ngượng ngùng nhìn Tiêu Mặc, anh cũng bất động nhìn cô. Thật sự rất xấu hổ, đi không được đứng không xong, cuối cùng Tiêu Mặc chỉ có thể mở miệng để xóa đi không khí xấu hổ kia.
- Cháo vừa nấu xong, em ăn đi cho nóng, rồi uống thuốc nữa, bác sĩ bảo phải uống đúng giờ mới có thể nhanh khỏi bệnh được.
- Cảm ơn anh.
Tiêu Mặc nhìn thấy cánh tay đang sưng lên của cô, nghĩ nghĩ liền cầm lấy bát chào ngồi xuống cạnh giường, múc từng muỗng thổi nguội rồi bón cho cô. Đường Tống ngượng lại càng thêm ngượng, hai má đỏ lên như được phủ bởi màu cà chua đẹp mắt. Tiêu Mặc nhìn thấy liề không nhịn được mà sờ sờ lên mặt cô. Cảm xúc trơn nhẵn mịn màng khiến anh bừng tỉnh. Vội vàng đưa cháo lên gần miệng cô, giọng khàn khàn lên tiwwngs.
- Tay em đang bị thương, không tiện tôi giúp em ăn.
Nhìn xuống hai tay vì tập vào thành kính mà đỏ lên như hai cái giờ heo cô cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán.
- Vậy làm phiền anh.
Cái không khí ngượng ngùng này khiến cô lại càng thêm khẩn trương, cô như bị thu hút bởi sự ấm áp và dịu dàng của anh. Có lẽ, mẹ Tiêu nói đúng, tình cảm giữa người với người như mưa dầm thấm đất vậy. Một lúc nào đó bừng tỉnh lại nhận ra hình bóng đó đã khắc sâu trong tim mình mất rồi. Cũng giống như lúc cô gặp nguy hiểm hình ảnh của anh lại luôn xuất hiện cho cô hi vọng, cho cô hơi ấm.