Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, cảm giác thân thể run run một lúc, mới dừng một chút, hai tay nhẹ nhàng nâng đầu cô lên. Ngón tay thon dài vuốt cằm cô một hồi, mới nâng mặt cô. Tiêu Mặc nhìn thấy ánh mắt cô kinh hoàng, đôi mắt ướt át lộ ra sợ hãi làm nổi bật con người đen láy, vì cực kỳ sợ hãi, nên đôi mắt kia đã phát run, xem ra rất đáng thương tội nghiệp. Đồng tử cô không thu nhỏ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, môi không có chút huyết sắc nào, hiện ra vài phần thê lương. Nhìn thấy biểu cảm kia của cô trái tim anh như bị ngàn mũi dao đâm vào, đau đến không thở được, rốt cuộc cô đã phải trãi qua những gì, tuy rằng anh đã từng điều tra qua cô, nhưng có lẽ anh chỉ mới biết được mặt nổi của tảng băng đang trôi lững lơ kia thôi. Nó chỉ là một phần rất nhỏ, chưa là gì với phần chìm trong nước mà cô muốn che dấu.
Một đêm qua, Tiêu Mặc chưa hề chợp mắt, vẫn luôn túc trực bên giường của Đường Tống, chăm sóc cô cả đêm. Nhìn thấy cô từ từ tỉnh dậy khỏi cơn mơ kia, đôi mắt dần có tiêu cự, bàn tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo của anh như nắp được ngọn cỏ cứu mạng, anh chỉ có thể dịu dàng ôm lấy cô, nỉ non an ủi.
Đường Tống hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng kia của anh cả người như được tưới một dòng nước ấm, đã lâu lắm rồi cô chưa cảm nhận được cảm giác có người lo lắng cho mình.
- Tiêu Mặc.
Đường Tống vẫn còn hơi suy yếu vô lực, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiêu Mặc nhìn mình, trong lòng cô run lên. Chẳng lẽ anh cứ ngồi như vậy ở bên giường cô một đêm sao? Nhìn tơ máu trong mắt hắn có lẽ chính là câu trả lời chân thực nhất.
- Anh một đêm không ngủ sao?
- Ừ, ngủ không được, sợ em lại xảy ra chuyện. Có muốn ăn gì hay không, bác sĩ bảo em phải ăn thì mới nhanh khỏe được.
- Ăn cháo gà hầm nấm được không?
- Được, để anh kêu người chuẩn bị.
- Qủa Táo Nhỏ đâu, nó không bị thương chứ.
- Không cần lo, em chỉ cần nghỉ ngơi thôi, Qủa Táo Nhỏ đang chơi với ba mẹ anh. Bọn họ thích thằng bé lắm, họ sẽ chăm sóc cho thằng bé. Lát nữa ngủ dậy nó sẽ tới tìm em thôi.
Đường Tống nhìn anh bận bịu chạy ngược chạy xuôi dặn dò đủ đường khiến cô vừa buồn cười vừa ấm lòng. Một người đàn ông lần đầu chăm sóc người khác chân tay vụng về, nhìn biểu cảm như làm việc gì nghiêm trọng kia càng khiến cô thấy thêm vui vẽ. Đáng thương nhất vẫn là Từ thúc chạy ngược chạy xuôi tận tình giúp anh.
Còn đang vui vẻ nhìn hai người đang tấu hài kia, thì cửa phòng bị mở ra Qủa Táo Nhỏ chạy vào ôm lấy cô. Nhóc con nước mắt nước mũi tèm lem, ôm chặt cô khóc thương tâm,khiến cô đau lòng. Nếu ông trời đã cho cô cuộc sống mới này thì đừng hòng cướp nó khỏi cô.
Trong lúc này Lâm Thư Thư lại càng cực kì chật vật, sau khi bị bắt cô ta mới biết bản thân mang thai, nhưng vì phải chạy trốn lại phải vật lộn để thoát khỏi khống chế, bụng cô ta bị va đập mạnh khiến cô ta bị sảy thai. Từ thúc cho người làm phẩu thuật cho ả ta, Lâm Thư Thư vẫn chưa kịp cảm nhận được nổi đau khi sinh hạ con mình thì đã bị các bác sĩ đã giúp ả lấy ra, còn ả thì đau đớn hơn cả một lần sinh con.
Bác sĩ đã giúp ả giải quyết xong hậu quả, thuốc tê cũng không còn tác dụng nữa, Lâm Thư Thư đau đến chết đi sống lại, khó tránh sinh ra ám ảnh với việc mang thai. Nhưng đáng tiếc ả ta sẽ không bao giờ được cảm nhận lại nữa. Vì trong lúc phẫu thuật bác sĩ đã được lệnh cắt luôn tử cung của ả.
Đến lúc ả được đẩy ra khỏi phòng mổ, Lâm Thư Thư suýt nữa ngất đi, quả thật cái loại đau đớn này khiến người ta không thể chịu nổi, nhưng ả ta chưa kịp nghỉ ngơi đã bị ném vào căn phòng toàn mấy tên đàn ông vừa ghê tởm vừa xấu xí. Bọn họ tuy rằng không chạm vào ả nhưng những ánh mắt thèm thuồng ghê tởm kia khiến cô ta lạnh người. Ngày nào cũng bị bọn họ sờ mó, thậm chí còn bị những lời sĩ vả làm ả như muốn phát điên.
Ngay cả Cố Thành và Tạ Trác cũng chẳng khá hơn là bao, bị xâm hại, bị đánh đập bây giờ chẳng thể nhìn ra hình dáng con người trong bọn họ nữa. Đây có lẽ là hình phạt khiến bọn họ cả đời cũng không quên được. Cả ba người bọn họ đều rơi vào sợ hãi cùng cực, Mỗi ngày ăn không no, còn bắt làm việc, rồi bị đám người ở cùng phòng hành hạ. Lâm Thư Thư không phải lần đầu nạo thai, nhưng lần này ả ta lại vì bị va đập mạnh nên mới bị xảy thai, lại không được nghỉ ngơi khiến ả ta càng thêm gầy gò, mặt mày xanh xám.
Ngay cả Vương Húc cùng Hàn Thiên Hạo cũng không hơn là bao, công ty rơi vào khủng hoảng, bị những người xung quanh phản bội, cả dòng họ quay lưng khiên hai người bọn họ lâm vào khủng hoảng. Vương Húc lại càng thêm thê thảm, bị Hàn Thiên Hạo chèn ép, vừa bị Tiêu Mặc chặn đưuòng lui khiến hắn ta hoàn toàn phát điên, lại bị chính tay sai ra tay sát hại. Cả đời dứng trên đầu người khác bây giwof lại chết thảm không ai quan tâm, ngay cả xác cũng chẳng được toàn thây. Chừng đó thui cũng đủ để xả giận cho nghững người bị hắn ép vào đường cùng. Loại người như hắn đáng phải bị như vậy.