Đường Tống nhìn Tiêu Mặc đang cẩn thận thổi nguội cháo trên tay, cô cảm thấy bản thân nên dũng cảm một lần, tuy rằng cô từng nghĩ bản thân không cần người khác chăm sóc nhưng những hanhfd động của anh khiến cô nhận ra bản thân không phải không muốn mà là chưa tìm được người cho cô cảm giác đó mà thôi. Bây giờ, người đàn ông trước mặt cô đây, người đàn ông tuy bên ngoài lạnh lùng nhưng luôn có những hành động ấm áp, lại ngốc nghếch.
- Tiêu Mặc, anh thích em sao
Vừa nghe thấy, Tiêu Mặc giật mình ngưng luôn động tác, mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, nhìn ánh mắt vừa mong đợi vừa lo lắng kia, trái tim bỗng đập lệch một nhịp, nhìn đến người con gái khiến anh lo lắng khiến anh hạnh phúc khi ở bên. Cảm giác ấy khiến anh không cách nào quên đi được. Cô gái trước mặt lại là người anh muốn ở bên chăm sóc cô, trở thành người mà cô có thể dựa vào. Cả cơ thể như đang thôi thúc anh, nếu anh không làm gì đó thì có thể anh sẽ phải hối hận cả đời.
Đường Tống chờ đợi nhìn người đang nhìn cô chằm chằm nhưng lại chẳng phản ứng lại kia khiến cô có chút mất mát trong lòng. Định mở miệng lên tiếng tạo đường lui cho mình thì người kia mở miệng khiến cô giật mình.
- Ừ, anh thích em.
Cả người anh khẩn trương đến mức, bàn tay cầm lấy chén cháo nổi cả gần lên, sợ người trước mặt từ chối, anh liền lúng ta lúng túng đang không biết phải làm sao thì một cảm giác mềm mềm trên môi. Hóa ra, là cô vừa hôn anh, ngơ ngác nhìn cô gái trước mặt hai má đỏ hồng, đang có ý định lùi bước thì anh liền nhào tới, ôm chặt lấy cô, đảo khách thành chủ ngậm lấy môi mềm ngọt mà anh đã mong nhớ từ lâu. Đối với đàn ông có nhiều thứ không cần học, cứ theo bàn năng mà làm. Lúc hôn cô, Tiêu Mặc có chút vụng về, cái lưỡi dày khỏe khuấy đảo trong miệng Đường Tống một trận, quấn quít lấy cái lưỡi nhỏ của cô mút chậc chậc, dường như đang nếm hương vị của cô.
Loading...
Nước miếng không kịp nuốt chảy từ cằm Đường Tống xuống cái cổ thon dài của cô, vẽ ra từng vết từng vết mê hoặc trên người cô, Tiêu Mặc nhìn mà miệng lưỡi khô ran, càng ra sức hôn cô, cứ như muốn hút hết nguồn nước cần cho sinh mệnh từ trong miệng cô ra vậy. Đường Tống không bắt kịp nhịp điệu của anh, đành bị anh đè dưới người mà hôn. Kỹ xảo hôn của Tiêu Mặc không tốt, lại mang theo hương vị khiến người ta yên tâm. Đường Tống bị anh hôn đến mức trái tim vừa tê dại vừa căng đầy.
Chỉ đến khi cảm nhận được cô gái trong ngực sắp không chịu được nữa, Tiêu Mặc mới tiếc nuối mà buông cô ra. Vừa được buông ra, cô liền thở hồng hộc còn nhào luôn vào người anh ôm lấy người đàn ông của cô. Tự mình xấu hổ, quả là làm bậy không thể sống mà. Lần đầu tiên trong đời cô chủ động với người khác. Thật xấu hổ quá đi.
Tiêu Mặc hạnh phúc ôm lấy cô gái đáng yêu trong lòng, cả hai chìm đắm trong không gian màu hồng của tình yêu, bỏ quên luôn hai kẻ đang rình mò ngoài cửa.
Mẹ Tiêu đang ở bên ngoài rình xem, sau khi chắc chắn, liền cười thỏa mãn đi tìm ba Tiêu.
- Ông xã anh thấy thằng ranh kia đối với Tiểu Tống như thế nào?
- Có hi vọng. Dù sao thằng bé cũng không phải người làm việc linh tinh ngu nhốc. Nếu nó đã để tâm đến thì chắc là có hi vọng bồng cháu sớm. Đúng không nào Qủa Táo Nhỏ.
Ôm lấy bé con đang chơi vui vẻ bên cạnh, mẹ Tiêu cũng hớn hở.
- Qủa Táo Nhỏ có thích chú Mặc không nè. Có muốn chú Mặc làm ba con không?
- Dạ có, con rất thích chú Mặc cũng thích ông nội bà nội.
Nói xong lại chạy tới hôn bà một cái rõ ta, ba Tiêu thấy thế cũng đưa mặt ra, thằng bé thấy vậy hiểu ý liền chạy tới hôn luôn cả ông. Cả ba người chơi đến vui vẻ.
Buổi chiều, ba Tiêu và Tiêu Mặc phải tới công ty giải quyết công việc. Mẹ Tiêu ở nhà trò chuyện cùng với Đường Tống. Vì cơ thể cô vẫn chưa được khỏe vậy nên bà liền bày bàn trà cùng sofa trong nhà kính để cô vừa nghỉ ngơi vừa cùng bà tâm tình.
- Tiểu Tống à, bây giờ bên kia không an toàn hai mẹ con con cứ ở đây đi. Sớm muộn cũng phải ở liền dứt khoát dọn qua luôn, vừa để mẹ chơi cùng Qủa Táo Nhỏ, mà con với A Mặc cũng từ từ mà bồi dưỡng tình cảm.
- Dì à thế không được tốt cho lắm.
- Có gì mà không tốt, con không cần sợ người khác dèm pha. Để mẹ xem ai dám nói gì con, con là con dâu mẹ khó lắm mới chọn trúng, có ta chống lưng cho con ai dám nói gì.
- À mà con cũng đừng gọi ta là dì nữa, quá xa lạ rồi, mau gọi mẹ đi. Dù sao Qủa Táo Nhỏ cũng gọi ta bà nội mà , mau gọi mẹ ta nghe xem nào.
Đường Tống đỏ mặt ngập ngừng gọi mẹ, khiến mẹ Tiêu vui ra mặt vừa ôm lấy cô nhẹ nhàng nói:
- Con ngoan mất năm nay vất vả cho con nhiều rồi, bây giờ cứ để thằng ranh kia lo, con cứ việc chăm sóc bản thân và Qủa Táo Nhỏ là được. Có mẹ ở đây không ai dám bắt nạt con đâu.
Nghe bà nói cô cảm thấy thật ấm lòng. Hai người đang vui vẻ trò chuyện thì Từ thúc tiến vào.
- Phu nhân, thiếu phu nhân, có Triệu phu nhân và Triệu tiểu thư tới thăm ạ.
- Mời bọn họ vào đi.
Nhìn hai người mang đầy đồ hiệu, trang sức đắt tiền, cùng trang điểm tỉ mỉ tiến vào không hiểu sao cô thấy không thoải mái, mẹ Tiếu thấy vậy liền nắm lấy tay cô vỗ nhẹ như an ủi. Lại lên tiếng chào hỏi với người phụ nữ là Triệu phu nhân kia.