Nhật Kí Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 42




Cuối tuần, Đường Tống dẫn Qủa Táo Nhỏ đến trung tâm thương mại, lâu rồi chưa dẫn bé đi mua sắm, vì hôm qua trót dại chọc giận bé nên hôm nay phải bù lại dẫn bé đi chơi nhằm tạ tội với bé. Đến trung tâm thương mại đông đúc người khiến thằng nhóc thích thú mà chạy loạn khắp nơi làm cô chạy cùng mà mệt thở không ra hơi. Chạy chơi một lúc lâu lại nhìn thấy thằng nhóc mặt mày nhăn nhó, hỏi ra mới biết vừa rồi uống nhiều nước quá khiến nhóc buồn di vệ sinh. Thật hết cách với nhóc, dẫn bé đến khu vệ sinh để bé tự vào phòng vệ sinh nam, nào ngờ vừa vào chưa lâu lại thấy nhóc mặt mũi khó chịu đi ra:

- Mẹ ơi, con không đi vệ sinh được.

- Làm sao vậy, không lẽ khó chịu chỗ nào. Để mẹ xem nào.

- Không phải con không với tới bồn đi vệ inh được.

Đường Tống ngẩn ra, giờ cô mới nhớ, bồn đi vệ sinh cho nam tuy không cao nhưng với một đứa nhóc bốn tuổi thì đi lại không với tới, nếu có cũng sẽ vương vãi ra sàn, ở nhà mỗi lần đi vệ sinh cô cũng đều phải để một cái ghế nhỏ ở đó để nhóc có thể dễ dàng mà trèo lên thì mới đi được. Nhưng cô muốn dẫn bé vào phòng vệ sinh nữ nhưng thằng nhóc này ngại không chịu đi, nhưng cô cũng ngại chứ bộ. Hỏi ra biết bên trong không có ai, Đường Tống mới liều mạng dẫn nhóc đi vào trong, mất mặt thì mất mặt dù sao cô cũng không thể để con cô vì nín đi vệ sinh mà nhập viện được.

Vừa để nhóc con nhà cô lên bồn cầu để nhóc tự đi vệ sinh, cô liền đi ra ngoài rửa mặt, chỉnh trang lại y phục bị làm rối. Đang chỉnh đến một nữa, Đường Tống liền phát giác có điều già đó không thích hợp. Đường Tống cảnh giác nhìn một vòng liền nhìn thấy ở trong góc, cạnh buồng vệ sinh cuối cùng, một người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần tây dựa người vào tường nhìn chằm chằm cô.

- Chú mày được đấy nhìn như vậy mà có thể lấy được cô gái tốt như vậy làm vợ.

- Theo đuổi rất lâu mới được đó, cô ấy cứng đầu lắm.

Hai giọng nam càng ngày càng gần, Đường Tống hốt hoảng không biết làm sao, mắt thấy mấy người kia sẽ lập tức vào phòng vệ sinh, Đường Tống bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Đúng là khôn ba năm dại một giờ, Đường Tống tự nhận mình là người không gì không đương đầu được vậy mà bây giờ lại không thể nghĩ ra phương án chu toàn, trong trường hợp này chỉ cần xin lỗi và nói lý do ra là được, nhưng nhìn lại y phục cô đang mặc vẫn còn chưa chỉnh sửa xong, bên góc lại có một người đàn ông, thì người khác không nghĩ xấu mới la. Dù cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất.

Đột nhiên tay cô bị người khác giữ chặt, cả người bị lôi kéo vào buồng vệ sinh mà Qủa Táo Nhỏ nảy giờ đang đi giải quyết, nhìn bộ dáng đang chỉnh sửa quần áo cũng đủ biết thằng nhóc vừa mới xong việc. Cả ba người chen chúc trong phòng vệ sinh chật hẹp, qua khe cửa liền nhìn thấy hai người đàn ông bước vào.

Đường Tống bị đẩy vào trong góc, nhưng tay đối phương vẫn giữ lưng cô cách tường một khoảng khiến cô không bị ấn quá mức vào tường, Qủa Táo Nhỏ tội nghiệp bị keph ở giưa, mặt ngây ngô không hiểu chuyện gì, tại sao chú này lại ôm mẹ của nhóc. Hình như nhóc chưa gặp chú đó bao giờ. Đường Tống nhìn chằm chằm vào người trước mặt, bóng dáng cực kì cao, Đường Tống cũng được xem là cao nhưng khi đứng với người kia thì lại trong nhỏ con mới tới ngực hắn. Khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc, mái tóc dài che đi cái trán, mắt kính không chỉ giấu bớt khí thế sắc bén mà còn tăng thêm vẻ tao nhã, cả người toát ra khí thế người lạ chớ lại gần. Người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải là người ai cũng có thể chạm đến, không cần đề cập tới khuôn mặt bất phàm kia, khí chất kia cũng đủ dọa chết người ta. Nhìn đến ánh mắt người kia khiến cô lạnh người, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn đến khiến cô như bị sự lạnh lẽo của nó đóng băng, khiến cô có cảm giác bản thân như rơi vào tầm mắt của một kẻ săn mồi nguy hiểm.

Đối phương cảm nhận được ánh mắt liền quay đầu nhìn một lớn một nhỏ đối diện mình, nhẹ nhàng dùng một ngón tay đặt lên miệng ra hiệu im lặng, cảm giác được đối phương không có ác ý, Đường Tống mới thả lỏng một chút nhưng cũng không dám lơi lỏng mà giữ Qủa Táo Nhỏ vào người giữ khoảng cách người trước mặt một chút. Nhìn thấy động tác nhỏ của cô, người kia thoáng nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng giản ra.

Buông vệ sinh không tính là lớn đã thế còn có ba người chen chúc trong đó nên càng trở nên chật chội, Đường Tống muốn cho Qủa Táo Nhỏ thêm chút không gian liền nhích người lui ra sau một chút, nhìn con trai tay cầm chặt lấy lưng quần vừa nảy chưa kịp mặc đàng hoàng, nhưng lại ngaaij mấy người kia còn ở bên ngoài mà cô không dám lên tiếng, chỉ có thể tự mình nhích lui chỉnh trang lại cho bé. Thằng bé nảy giờ ôm cái quần mà thấy buồn cười, nhích tới nhích lui, cô cảm thấy hơi thở của người đàn ông dần dần trở nên thô nặng.

- Đừng lộn xộn.

Cả người Đường Tống bị giữ chặt, cả người lại càng gần người kia hơn, tựa hồ sợ bên ngoài nghe thấy, người kia liền cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô. Khi anh ta nói chuyện, nhiệt khí phả nhẹ lên tai cô khiến cả người cô tê rần, cả mặt lập tức đỏ rực một đường chạy xuống cổ.

Ở thế giới cũ, một cô gái độc thân như Đường Tống chưa bao giờ trãi qua loại sự tình này, dù bên ngoài cô là một người phụ nữ đã có con nhưng sâu bên trong tâm hồn vẫn là một cô gái độc thân, nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, ngẩng đầu đối diện người đàn ông kia, cái liếc mắt này đầy sự cảnh giác, không biết cô có ảo giác hay không, vừa rồi cô bắt gặp ánh mắt thích thú của một con thú nhìn thấy con mồi hợp khẩu vị từ ánh mắt của người đàn ông kia khiến cô càng thêm cảnh giác.

Tuy rằng nhìn người trước mặt toát ra vẻ tao nhã, thân sĩ nhưng cảm giác vừa rồi cũng như đối với cô anh ta hoàn toàn là người xa lạ, ai mà biết được anh ta là người tốt hay xấu.

Người đàn ông kia cũng nghiền ngẫm nhìn lại cô, mái tóc đen mềm mại buộc gọn sau gáy, dáng người uyển chuyển một tay là có thể ôm gọn, lại nhìn đứa bé nãy giờ nhìn chằm chằm anh, đứa trẻ gióng mẹ có đôi mắt to tròn, cả người toát ra vẻ tinh nghịch. Nhìn lại thấy nhóc con ôm quần sợ bị tuột làm anh không nhịn được mà cười thành tiếng, tay không tự chủ giúp bé giữ chặt quần.

Tất cả hành động đều rơi vào mắt Đường Tống, đang không biết phải làm sao thì, mấy người ngoài kia cũng nhanh chóng rời đi, bên ngoài rơi vào một mảnh yên tỉnh. Lúc này, người đàn ông kia mới thả cô ra, dẫn Qủa Táo Nhoe đi ra ngoài, liền ngồi xuống sửa quần cho bé. Đường Tống liền nhanh chóng đuổi theo, nhìn người đàn ông đứng lên chuẩn bị rời đi, cô chỉ kịp nói một tiếng cảm ơn. Người kia chỉ dừng lại một chút rồi lại tieps tục rời đi. Đường Tống cũng không muốn ở đây chịu nhục, liền nhanh chóng dẫn Qủa Táo Nhỏ rời đi.