Không biết ngày hôm nay là ngày gì mà xui xẻo cứ ập đến đầu Đường Tống, vừa giải quyết Nhậm Tư Oanh thì lại đụng mặt nữ chính Lâm Thư Thư. Từ sau khi trốn khỏi tay Vương Húc thì cô ta luôn phải sống chui rủi nhiều lúc cũng chẳng được ra khỏi nhà vì đám người Vương Húc lùng sục khắp nơi. khiến cho ba người Lâm Thư Thư, Cố Thành, Tạ Trác phải dùng số tiền ít ỏi chạy sang thành phố khác. Mà không biết trời xui đất khiến thế nào lại chạy đến đúng thành phố mà Đường Tống đang sống, Lại còn đụng trúng cô nữa chứ. Đừng hỏi tại sao cô lại nhận ra cô ta, ngày nào mà mấy cái báo lóa cải không đăng mấy chuyện liên quan đến đời tư của Hàn Thiên Hạo, nhiều khi cô sẽ vô tình độc trúng mấy bài có kèm hình ảnh cô ta đi cùng Hàn Thiên Hạo và con gái nhỏ của anh ta. Trên đời này có một người phụ nữ duy nhất mà Hàn Thiên Hạo cho phép được ở bên người cũng chỉ có cô ta, ngay cả nguyên chủ trong thời gian chung sống hôn nhân với hắn cũng gặp được hắn chỉ đém được trên đầu ngón tay.
Vừa rời khỏi quán cafe không lâu liền đụng phải nữ chính, nhìn kẻ đang ngồi dưới đất lúc đầu cô cũng không nhận ra vì dáng vẻ vừa quê mùa, luộm thuộm, mặt mày thì xanh xám như kẻ bị bệnh. Nhưng dù có ở trong hoàn cảnh nào thì cái dáng vẻ ánh mắt long la long lanh nước mắt vờn quanh như thể cả thế giới bắt nạt cô ta vậy. Vừa tháy cô ta ngả xuống, thì Cố Thành và Tạ Trác liền xuất hiện bảo vệ cô ta. Nhìn thấy cảnh tượng này, cô liền nghĩ nếu Hàn Thiên Hạo ở đây thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhanh chóng xin lỗi rồi rời đi dù sao cô cũng không muốn dây dưa với loại người này, nhưng ông trời đâu để ai dễ dàng toại nguyện, vừa cất bước rời đi, Đường Tống liền bị Cố Thành chặn đường giữ chặt tay cô, làm cô đau điếng. Trong lòng dâng lên một ngọn lửa giận dữ, Đường Tống không nghĩ ngợi mà đánh một cái thật mạnh vào tay hắn ta:
- Bỏ tay ra, rõ ràng là các người chạy không nhìn đường đụng vào tôi trước, nhưng tôi không chấp nhất mà xin lỗi và bỏ qua cho mấy người. Bây giờ lại muốn gây rối, các người nghic các người là ai.
Cố Hàn bị đau nhanh chóng rút tay lại, vừa rồi Đường Tống đánh hắn dùng lực rất mạnh, lúc này trên tay hắn rỏ rần lên in cả dấu tay, vừa nghe cô nói hắn ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ đến lúc nảy đúng là mấy người bọn hắn vội vả rời đi mới đụng trúng người khác, mà người ta cũng không chấp mình, liền xin lỗi mà muốn rời đi. Đáng lẽ chuyện này cũng không to tát gì nhưng chẳng hiểu vì sao chỉ cần có người đụng vào Lâm Thư Thư thì hắn liền không khống chế được cảm xúc. Ngay lúc hắn đang chìm đắm trong đám suy nghĩ vẫn vơ thì giọng nói của Lâm Thư Thư đánh thức hắn:
- A Thành, đừng gây sự, là em đụng trúng cô ấy, người ta không chấp mình đã may rồi đừng gây phiền phức thêm nữa, chúng ta nhanh chóng tìm nhà trọ đã.
Nhìn ánh mắt quật cường của cô ta khiến bao nhiêu kẻ say đắm, đúng là hào quang nữ chính dù có rơi vào hoàn cảnh nào cũng không làm lu mờ bản thân cô ta được. Nhìn cô ta lúc này làm cô dâng lên một cảm giác buồn nôn nhưng lại không muốn dây dưa với cô ta, liền tránh thoát kẻ chặn đường mình mà rời đi. Đi được một đoạn vừa quay đầu liền thấy bóng dáng cả ba người mất hút trong đám người chen chúc trên vĩa hè.
Trở về đón Qủa Táo Nhỏ nhìn thấy nhóc con hớn hở chào đón mình, mọi mệt mỏi lo lắng đều bị đẩy lùi ra xa. Ôm bé về nhà, chuẩn bị những món ăn ngon cho bé, hai mẹ con lại ăn uống no say sạc đầy năng lượng để đương đầu với những thử thách mới. Ngồi trong phòng khách chơi đùa với bé, nhưng Đường Tống cũng không khỏi suy nghĩ, đáng lẽ ra giờ này Lâm Thư Thư nên ở bên cạnh Hàn Thiên Hạo mới phải, sao cô ta lại xuất hienj ở đây. Càng nghĩ thì càng thấy lạ, không lẽ tròng thời gian qua cô đã bỏ lỡ điều gì, dù sao hiện tại nữ chính xuất hiện ở thành phố này thì cũng không có lợi cho cuộc sống của mẹ con cô.
Vậy nên nhanh chóng tìm hiểu xem thời gian qua đã xảy ra những gì, nhìn dáng vẻ của cô ta thì có lẽ thời gian qua cô ta sống không mấy tốt đẹp, cả hai người đàn ông kia cô cũng chỉ có thể suy đoán dựa vào nội dung cũ của câu chuyện mà thôi. Nhưng nhìn sự quan tâm của hai người kia đối với cô ta thì cô có thể hoàn toàn chắc chắn quan hệ ba người kia không đơn giản như vậy. Nhớ đến câu nói của cô ta lúc nảy thì có lẻ cô ta chạy theo tình nhân chăng hoặc cũng có thể đang chạy trốn thứ gì đó. Với tính cách mà tác giả miêu tả cô ta thì một khi con mồi đã vào tay thì cô ta khó có thể buông tay dễ dàng, hơn nữa mục đich ngay từ đầu của cô ta là gả vào Hàn gia, thời gian qia tuy chưa thực sự hoàn thành mục tiêu nhưng vào sống cạnh Hàn Thiên Hạo và cũng như vây dựa vào tình cảm cảu hắn đối với cô ta thì không có khả năng cô ta vứt bỏ hắn để chạy theo kẻ khác, mà kẻ đó lại trong bộ dạng nghèo khổ, thiếu thốn như vậy được. Vậy nên, khả năng này là hoàn toàn không thể xảy ra, chỉ có thể là khả nằn thứ hai, nhưng điều gì khiến cô ta phải chạy trốn trong lo sợ như vậy.
Đường Tống cho thám tử nhanh chóng điều tra, dù sao cô phải loại bỏ hết mọi khả năng có thể làm hại đến hai mẹ con cô. Chỉ cần nữ chủ còn ở đây thì hai mẹ con cô sớm muộn cũng gặp xui xẻo, hơn nữa biết địch biết ta trăm trận trăm thắng.