Hai mẹ con vừa rời khỏi đó liền đi thẳng đến một quán ăn, nhìn thằng con trai không có lương tâm đang ăn ngon lành trước mặt, Đường Tống lại nhớ đến dáng vẻ của người kia giúp nhóc chỉnh lại quần áo. Nhớ đến dáng vẻ ngưng thần không chút cẩu thả kia, nhìn qua còn tưởng anh ta làm đại sự nghiêm túc gì đó khiến cô không khỏi bật cười. Qủa Táo Nhỏ ngước mắt ngơ ngác không biết mẹ cười cái gì, nhận ra bé đang nhìn mình cô lại nhẹ cóc vào đầu bé.
- Nhanh ăn đi rồi về nhà.
Thằng bé nghe lời lại tiếp tục cắm cúi vào ăn, lúc này phục vụ mang món cuối cùng lên, Đường Tống vừa ngẫng đầu liền nhận ra phụ vụ lại chính là nữ chính mà mấy hôm trước cô vừa đụng phải. Số cô sao mà đen đủi vậy, hết chui rúc trong buồng vệ sinh lại đụng phải âm hồn bất tán này. Lâm Thư Thư cũng nhanh chóng nhận ra cô, cô ta nhanh chóng nở nụ cười, nhẹ nhàng chào hỏi cô.
- Là chị à, lần trước thật sự xin lỗi chị, đây là con trai chị à. Thật là dễ thương.
Vừa nói lại lấy tay tính sờ mặt thằng bé, nhưng nào ngờ thằng nhóc này chính là người lạ đừng hòng đụng vào, vừa thấy tay cô ta lại gần liền nhanh chóng tránh thoát, ánh mắt khó chịu nhìn kẻ phá đám bữa ăn của nó. Không hổ là con trai cô, một chút mặt mũi cũng không thèm cho cô ta. Nhìn hành động của nhóc làm cô thấy tự hào trong bụng, lại nhìn vẻ mặt cứng nhắc của cô ta làm cô hả hê ghê.
Lâm Thư Thư thấy được sự kháng cự của nhóc đối với cô liền hai tay xoán lại, mắt long lanh mơ hồ lấp lánh hơi nước , nhìn đáng thương cực kì. Có cần phải làm quá vậy không, chỉ bị cự tuyệt xíu thôi mà làm quá lên như thằng bé bắt nạt cô ta không bằng. Nhìn thấy mọi người đang nhìn cô cũng không cũng nhanh chóng lên tiếng, hóa giải bầu không khí có chút ngượng ngùng kia:
- Thằng bé không thích người lạ chạm vào, cô không cần để ý đâu. Cô có thể đi làm việc rồi, tôi không muốn làm ảnh hưởng đến thời gian làm việc của cô.
Nhẹ nhàng đuổi khéo người, nhận ra bản thân đang làm phiền đến người khác, Lâm Thư Thư nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng nhanh chóng tươi cười trở lại, không hổ là nữ chính, một trong những điểm mạnh mà tác giả tặng cho cô ta là giọng nói mềm mại, lại kết hợp với gương mặt xinh đẹp mang lại cho người ta cảm giác thoải mái nhưng cô lại nghe thấy sự giả tạo trong đó.
Tuy rằng khoác lên người bộ đồ đồng phục thùng thình cũng không thể dấu đi khí chất của cô ta, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà cô ta lại xinh đẹp như vậy cũng đủ để thấy tác giả rất biết cách bảo vệ cô ta. Đôi mắt lộ ra vẻ hồn nhiên cùng gương mặt xinh đẹp khiến cô ta dễ dàng lôi cuốn người khác, cũng chính nhờ điểm này mà cô ta được rất nhiều đàn ông yêu thích.
Nhìn dáng vẻ rời đi của cô ta cùng ánh mắt thèm thuồng của lũ đàn ông trong quán cũng đủ thấy sức hút của cô ta đối với bọn họ. Nhanh chóng kết thúc bữa ăn, hai mẹ con rời đi ngay nhưng cũng không thoát được sự dai lỳ của cô ta, vừa đi tới cửa liền bị cô ta chặn lại.
- Lần trước gây phiền phức cho chị, chị cho em số liên lạc đi lần sau mời chị ăn cơm coi như bù lại, tên em là Lâm Thư Thư, còn chị.
Vừa nói vừa chìa điện thoại ra, mặt vui vẻ nói với cô.
- Không cần thiết đã qua rồi thì cứ để nó qua đi. Dù sao cũng không ảnh hưởng gì nhiều, hơn nữa tôi đang có việc gấp làm phiền cô tránh đường cho.
Nói xong liền dẫn Qủa Táo Nhỏ vòng qua cô ta đi ra ngoài. Lâm Thư Thư vừa chắn đường vừa lôi kéo cô, khiến cô phải liên tục tránh né, sợ cô ta đuổi kịp, cô liền ôm lấy Qủa Táo Nhỏ mà chạy nhanh rời đi.
Lâm Thư Thư còn có ý định đuổi theo nhưng lại bị quản lý gọi lại, cô ta chỉ có thể hậm hực quay trở về làm việc mà thôi. Cô chính là không muốn nói tên cho cô ta biết đó, loại người bám dai như đỉa này tốt nhất tránh xa một chút nếu không người chịu thiệt chỉ có thể là mình mà thôi.
So ra cô có chút may mắn hơn cô ta, sau khi xuyên vào, biết rõ sự tình, chỉ cần cô ta không đụng đến cô thì cô sẽ xem như nước sông không phạm nước giếng, sống cuộc sống của chính bản thân cô, còn nếu cô ta còn dám dây dưa không dứt thì đừng trách cô không lưu tình. Coi như cô ta là nữ chính thì thế nào, bây giờ cô ở trong tối, cô ta ở ngoài sáng, hơn nữa chỉ cần thả chút mồi thì không cần cô ra tay cũng có kẻ thu thập cô ta. Duy chỉ với mâu thuẫn giữa cô ta với Vương Húc và Hàn Thiên Hạo mà cô điều tra được cũng đủ để cô ta sống dở chết dở.
Đường Tống chỉ muốn sống cả đời bình an vô sự, tránh xa thị phi, nếu Lâm Thư Thư là người thông minh thì cô ta cả đời này cũng đừng dây dưa với cô như vậy không chỉ tốt cho cô mà cô ta cũng tránh được phiền phức.