Sau việc lần đó Quý Lâm cùng Trình Thu Bạch bị Lâm Huyền cưỡng ép dọn đồ đến biệt thự trên núi ở. Phòng khám tạm thời giao lại cho Tư Nhiên quản lí thi thoảng Quý Lâm cũng sẽ đến đó nhìn qua.
Còn phần lớn thời gian hiện tại anh đều sẽ lo liệu việc của sở thú. Mà cũng từ đây Quý Lâm biết thêm càng nhiều điều mà anh không ngờ về bản thân mình.
Điển hình như cha anh - Quý Lãng là nhị gia của gia tộc thượng lưu trâm anh thế phiệt hàng thật giá thật. Mà hiện tại biệt thự nhà họ đang đón tiếp một vị khách đặc biệt.
Quý Lâm cùng Trình Thu Bạch im lặng đứng sau tường ngó đầu ra nhìn người đàn ông vừa sáng sớm đã tới tìm lão cha. Cha nhỏ anh đem trà đến cho hai người lúc đi qua còn ra dấu cho anh im lặng chớ làm phiền.
Người ngồi đối diện Quý Lãng giống ông đến 6 phần. Một thân vest đen phẳng phiu, tóc tai nếp nào vô nếp ấy.
Dáng người cao lớn đĩnh đạc vô cùng có phong thái.
Ông cầm chén trà nhấp thử một ngụm. Ta nói nó cứ phải gọi là quý tộc hết nức.
Quý Lãng từ trước tới nay rất cay mắt cái phong thái quý tộc của anh trai mình. Dù lớn lên trong hoàn cảnh và điệu kiện giống nhau nhưng anh trai ông - Quý Hoàng lại khác ông một trời một vực. Nếu anh trai trưởng thành đúng theo mong muốn của cha mẹ cần gì có đó đúng chuẩn là con nhà người ta thì Quý Lãng lại như báo con trong nhà. Con người ta có thời kì phản nghịch thường là độ tuổi dậy thì còn với Quý Lãng thì theo cách nói của cha mẹ ông thì ông phản nghịch từ trong bụng mẹ.
Anh trai được mời phụ huynh là để tuyên dương khen ngời thì Quý Lãng mời phụ huynh là để lên xin lỗi nhà người ta. Mà cũng vì sự phản nghịch từ trong máu này mà 18 tuổi Quý Lãng bỏ nhà theo sư phụ học đạo. Sau đó liền gặp được Lâm Huyền bắt đầu một hồi sóng gió trong giới huyền học. Đến tận giờ vẫn lưu truyền.
Suốt ngày nghiêm chỉnh như vậy anh không mệt sao?Còn em suốt ngày tùy hứng như vậy bao giờ mới trưởng thành đây?Đó vừa mở miệng cái là muốn đấm nhau rồi. Lâm Huyền ngồi cạnh chỉ cười trừ nhìn hai anh em đấu khẩu. Y biết
Quý Hoàng mồm miệng dù cay nghiệt đến mấy nhưng lại là người thương em trai nhất Năm đó Quý Lãng bỏ nhà đi sống được đến lúc bái sư đều là do anh trai phía sau dàn xếp cho cả.
Hai anh em Quý gia nói một hồi đến đỏ cả mắt Lâm Huyền chỉ đành đứng ra giảng hòa. Làm dịu bớt cái bầu không khí đẩy mùi thuốc súng này.
Quý Hoàng hừ lạnh không thèm chấp nhặt nữa. Lúc này mới nhìn qua chỗ "'hai đứa nhỏ" đang thậm thụt nãy giờ bên ngoài.
- Con trai hai đứa sao?
Vậy là chủ đề liền chuyển lên người Quý Lâm và Trình Thu Bạch. Lâm Huyền kêu hai đứa lại đây ngồi sau đó giới thiệu với Quý Hoàng.
Ông nhìn một lượt Quý Lâm phán một câu xanh rờn.
- Sao thằng bé không giống em chỗ nào vậy? Nói là con của một mình Lâm Huyền anh thấy đáng tin hơn.
Quý Lãng biết người này vẫn đang cố tình xỉa xói mình nhưng cố tình điều này lại đúng đến không thể phản bác.
Vốn dĩ trước đây Quý Lâm đã không quá giống ông vậy nên mới thuận lợi nói dối về thân phận anh hiện giờ sau khi thức tỉnh Quý Lâm lại càng không giống ông hơn thay vài đó thì như một khuôn đúc từ Lâm Huyền.
- Thì đã sao? Thằng bé giống Huyền là được chốt lại thì vẫn là con trai em, không như ai đó.
Lời này quả là có sát thương với Quý Hoàng. Người ngoài nhìn vào Quý gia đều nghĩ Quý Hoàng là gia chủ hiện tại trên là lão gia cùng phu nhân sau thì còn một người em trai ít khi lộ diện dưới thì có một đứa con trai. Tuổi tác cũng ngang Quý Lâm. Có điều đứa con trai ấy lại không giống Quý Hoàng điểm nào. Mà mẹ của đứa trẻ cũng chưa từng lộ diện.
Em bớt vài câu đi.Vậy anh cũng đừng nói nữa.Lâm Huyền thấy tình hình lại căng thẳng như cũ thật sự cảm thấy hết cách. Y đứng dậy mặc kệ cho hai người đấu khẩu. Không muốn cản nữa. Quý Lâm thấy nơi này không thích hợp ở lại nhanh tay lẹ mắt dẫn Trình Thu Bạch chuồn vào bếp theo cha nhỏ. Ở cạnh cha nhỏ vẫn là bình yên nhất.
Hôm nay Lâm Huyền làm bữa trưa nấu thêm chút vì kiểu gì lát Quý Hoàng cũng sẽ ở lại. Quý Lâm chạy theo phụ y bắt đầu hỏi chuyện của người bác lần đầu gặp của mình.
- Cha nhỏ rốt cuộc lão cha thân phận như nào vậy? Sao con cảm thấy còn rất nhiều thứ hai người vẫn giấu con.
Lâm Huyền bật cười nhìn bé con không vui.
Làm gì có chứ? Không nhiều như con nghĩ đâu.Vậy Quý gia rốt cuộc là như nào? Chắc không phải chỉ là cái họ bình thường đâu đúng không?Đúng là không bình thường thật. Con có nghe qua Quý Gia ở Lăng Quan chưa?