Thành phố Lăng Quan hay nói cách khác chính là thủ đô của nước V nằm ngay phía tây bắc của An Thành. Là nơi tấc đất tấc vàng phồn thịnh, sa hoa bậc nhất. Những gia tộc ở đây đều là những người có quyền có thế. Trong đó có Quý gia. Từ thời vương hầu đã có gốc gác ở Lăng Quan trước thì là quan trường sau lại là thương trường. Tập đoàn Thiên Phù của Quý gia là tập đoàn quốc tế phạm vi và lĩnh vực hoạt động trải dài đến không sao kể hết. Chỉ có thứ con người không nghĩ ra được còn lại không gì là không có ở Thiên Phù.
Tuy Quý gia đã không còn tham dự vào chính trị nhưng vị thế và ảnh hưởng lại không hề nhỏ.
Quý Lâm nghe cha nhỏ nói mà há hốc mồm đến nỗi nhét được nguyên quả trứng vào luôn. Gốc gác này là điều anh cưa bao giờ nghĩ tới. Nói không phải khoe chứ giờ Quý Lâm cảm thấy bản thân cao quý kinh người luôn.
Lâm Huyền nhìn sự ngạc nhiên đầy mặt con trai chỉ cười chứ không nói gì nữa. Mặc kệ Quý Lâm đứng ngốc ở đó
Lâm Huyền đề Trình Thu Bạch phụ mình làm nốt bữa trưa.
Cơm nước dọn ra cũng là lúc hai anh em Quý gia đấu khẩu xong. Lâm Huyền kêu cả hai mau vào ăn cơm. Trên bàn ăn Quý Hoàng mới nhớ ra mục đích mình tới đây.
- Mấy ngày nữa sắp xếp chút thời gian về nhà chính đi.
Lâm Huyền hơi khựng lại khi nghe Quý Hoàng nhắc tới nhà chính. Quý Lãng ngồi cạnh buông đũa lặng lẽ vỗ vỗ mu bàn tay y. Quý Lâm và Trình Thu Bạch hôm nay rất biết điều yên lặng ăn phần mình không làm phiền không gian của người lớn.
Về nhà chính làm gì? Có chuyện gì anh không nói ở đây luôn được à?Cha mẹ muốn gặp em có thể mang Tiểu Huyền về cũng được. Nhiều năm như vậy cha mẹ cũng thông suốt rồi.Huống hồ Tiểu Lâm cũng lớn như vậy rồi họ có thể nói gì được chắc?
Ngừng một chút ông nói tiếp.
- Cũng nên để thằng bé nhận tổ quy tông chứ? Đều mang họ Quý cả rồi nên vào gia phả mới phải.... Tiểu Huyền.... cũng vậy.
Câu cuối của Quý Hoàng làm hai ngươi kinh ngạc. Quý Lãng cần thận xác nhận lại với ông.
Anh nói thật?Quý gia hiện tại anh làm chủ. Với cả cha mẹ từ lâu đã không còn phản đối em nữa rồi.Quý Lãng im lặng. Sự chấp nhận này đến có phải quá muộn màng hay không? Nếu năm đó Quý gia ra tay giúp đỡ có lẽ họ sẽ không khổ sở như vậy. Bị dồn ép đến không chỗ dung thân. Quý Lãng nắm tay siết đến run rẩy.
Quý Hoàng biết em trai có khó chịu với cha mẹ cần thời gian để bình ổn nên không nói thêm gì, điều cần nói ông đều đã nói rồi quyết định ra sai là ở Quý Lãng.
Lâm Huyền nắm lấy tay Quý Lãng. Y biết Quý Lãng đang nghĩ gì. Cảm xúc của ông y đều cảm nhận được cả. Y khẽ gọi.
- Lãng, không sao đâu mọi chuyện qua rồi.
Quý Lãng hít sâu một hơi thở ra. Liền trở lại vẻ ung dung ban ngày. Ông nhìn Quý Hoàng.
Được, ngày kia tụi em sẽ vềUm.Sau bữa trưa Quý Hoàng không nán lại lâu mà rời đi. Lúc xuống núi nhìn công nhân đang xây dựng phía dưới liền hỏi. Sau khi biết Quý Lâm muốn xây sở thú tư nhân ở đây liền gật gù. Sau đó rút ra một tấm thẻ đen đưa anh.
- Xây dựng và duy trì bước đầu sẽ tốn không ít coi như quà gặp mặt của bác. Cứ cầm đi. Đều là đã Quý gia mấy thứ này cũng không đáng gì cả.
Quý Lâm muốn từ chối nhưng lão cha anh thì không. Tiền Quý Hoàng cho ông từng tiêu cũng chẳng ít chỗ này đã đáng là gì.
- Con cứ cầm đi, bác cả con lắm tiền không chỗ tiêu cứ thoải mái mà nhận.
Vậy là dưới sự cho phép đó Quý Lâm liền có trong tay tấm thẻ đen với giá trị đến tám chín con số không. Hơn hai mươi năm sống cùng lão cha lần đầu Quý Lâm thấy nhiều tiền như vậy. Nhìn bác cả đến phát sáng cả ra lại quay qua nhìn lão cha khó ưa nhà mình. Đúng là một trời một vực.
Quý Hoàng lên xe rời đi. Gọi điện về nhà chính báo lại một tiếng cho ông bà Quý xong thì cúp máy. Chưa được bao lâu lại có người gọi đến nhìn tên người gọi trên đó ông liền tắt luôn không nghe. Nhưng nào có đơn giản.
Không nghe liền gọi tiếp. Quý Hoàng bị làm phiền cuối cùng chỉ đành khó chịu nhận cuộc gọi.
- Sủa đi.
Đầu bên kia. "'gâu gâu"
Trán Quý Hoàng liền chảy xuống ba vạch đen. Ông khẽ nghiến răng.
- Cố Tranh!!