Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý

Chương 58: Bình yên trước bão giông




Trình Thu Bạch trở về liền lập tức chạy lên lầu tìm Quý Lâm. Mở cửa liền thấy anh đang nói chuyện điện thoại.

Quý Lâm được cha nhỏ chỉ cách khống chế pháp lực liền có thể thoải mái biển hóa giữa hai hình dáng của mình.

Lúc Trình Thu Bạch mỏi cửa Quý Lâm đã trở lại dáng vẻ vốn có của mình.

Anh đang nói chuyện với Tư Nhiên về chuyện ở phòng khám. Sẵn tiện nhờ Tô Doanh chăm bằm con anh vũ ướp lạnh kia. Đợi sắp xếp ở đây xong sẽ đem nó qua.

Trình Thu Bạch vài phòng không làm phiền anh nghe điện thoại chỉ lặng lẽ tới ôm anh từ phía sau. Đem cái mặt đẹp của mình dựa lên vai anh.

Quý Lâm mặc kệ hắn ôm một tay giữ máy một tay vòng lên xoa cái đầu xù kia. Cúp máy. Anh đem để lại trên bàn quay sang hỏi hắn. Cái móng giò heo vẫn cứ treo trên eo anh không rời.

Vừa đi đâu với cha vậy?Đi đón Tiều Cửu ạ.Nhắc tới Tiểu Cửu Quý Lâm mới sực nhớ ra. Anh lo lắng.

- Em ấy có sao không? Thanh Sơn tự sẽ không.....

- Tiểu Cửu bị thương một chút nhưng không phải Thanh Sơn tự làm, là con lừa già trọc đầu đòi bắt anh hôm qua.

Nhưng đã bị gia gia xử lý rồi.

Quý Lâm nghe vậy liền yên tâm. Không sao là tốt rồi. Mà nhắc tới chuyện hôm qua anh liền không thoải mái trong người. Quý Lâm đã nghe Lâm Huyền kể lại mọi chuyện vậy nên cái nhìn về Tĩnh An tự vốn không tốt nay liền kết thù luôn.

Có điều nghe cha nhỏ nói lão cha thay họ trút giận vậy nên buồn bực cũng với đi phần nào. Cha nhỏ còn nói anh sau này có họ trống lưng anh muốn quậy sao cũng được chơi chán hai cha sẽ dọn dẹp giúp anh.

Quý Lâm lần đầu hưởng thụ cảm giác được nuông chiều đến vô pháp vô thiên giống Hàng Diệc có chút không thích ứng được nhưng so với đó thì anh lại cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn.

Hóa ra anh cũng có gia đình cũng có người thân ch không phải đứa nhỏ bị bỏ rơi. Hóa ra lão cha là cha ruột của anh ông nói dối về thân phận Quý Lâm chỉ vì không muốn anh gặp nguy hiểm.

Trình Thu Bạch thấy hốc mắt Quý Lâm ửng đỏ liền chạm nhẹ lên mặt anh lau đi nước mắt còn chưa kịp rơi ra kia.



- Anh sao vậy? Sao lại khóc rồi?

Quý Lâm bật cười. Lần đầu cảm nhận được sự yêu thương được bao bọc che chở bất chấp ấy khiến anh thể hiện sự yếu đuối hiểm khi thấy. Bằng chứng là anh dễ khóc hơn rồi.

- Không có gì, chỉ là anh cảm thấy rất vui thôi.

Biết anh không sao Trình Thu Bạch liền thả lỏng hơn. Cũng cười theo anh.

Là vì gặp được y sao?Ừm! Hóa ra anh cũng có gia đình họ không phải bỏ rơi anh chỉ là họ ở cạnh anh theo một cách khác thôi.Trình Thu Bạch nhẹ nhàng gạt đi nước mắt của anh. Vòng tay ôm lấy anh thật chặt nhẹ giọng bên tai anh.

Mọi người sẽ không bỏ rơi anh đâu. Trước đây không phải bây giờ cũng không sau này càng không. Dù có sảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở cạnh anh.Cảm ơn em, Tiểu Bạch.Trong lúc đôi trẻ yên bình hạnh phúc hứa hẹn về tương lai phía trước thì tại một nơi khác, tại căn biệt thự khác ở phía tây An Thành. Tử Kỳ thay bộ hắc bào kia ra mặt lên quần áo hiện đại. Điều duy nhất không đổi chính là mái tóc như sông đềm cùng gương mặt yêu nghiệt kia.

Hắn ngồi trên so pha sang trọng ở giữa phòng. Đôi chân dài vắt chéo, nhâm nhi ly rượu trong tay. Mà người đang quỳ đối diện không ai khác chính là Hải Lan - người bạn đại học của Quý Lâm cũng là người liên quan đến việc anh bị hiểu lầm là yêu quái rồi dẫn đến bại lộ.

Ngươi thực sự nhìn thấy kim long?

Vâng, chính mắt thuộc hạ thấy Quý Lâm đấy mọc ra long giác ánh kim như tinh thể, sau đó còn có một con kì lân bạc xuất hiện rồi lại thêm một kẻ nữa cũng có long giác ánh kim nữa.Tử Kỳ nghe đến đây thì gương mặt lạnh xuống không ít. Đúng là đáng hận mà. Long giác ánh kim giống tinh thể trên đời này ngoại trừ đệ đệ hắn thì còn ai nữa chứ? Nếu vậy chỉ có một khả năng duy nhất. Tên phàm nhân Quý Lãng khốn khiếp đó không chỉ khiến đệ đệ hắn yêu mình say đắm mà còn tình nguyện vì tên đó sinh ra một chân long khác.

Ly rượu trên tay bị Tử Kỳ bóp nát. Thủy tinh găm vào bàn tay xinh đẹp liền đồ máu. Nhưng Tử Kỳ nào quan tâm.

Hắn lạnh giọng ra lệnh.

- Chuẩn bị đi, kế hoạch của chúng ta bắt đầu được rồi.

Hải Lan ngước lên trong nháy mắt nhìn vị thần của mình. Gã hưng phấn tuân lệnh một tiếng rồi ngay lập tức rời đi để tiến hành.

Mà Tử Kỳ ngồi đó ánh mắt sắc lạnh nhìn ra bên ngoài cửa sổ lớn. Bầu trời trước đó trong lành bao nhiêu thì giờ âm u bấy nhiêu. Gió lớn bên ngoài rít gào từng hồi như đang báo hiệu điều chẳng lành.