Lão trụ trì hơi tái mặt. Ông ta tất nhiên biết Quý Lãng đang nhắc đến chuyện gì. Chỉ là đêm qua Thích Mân đột nhiên đem người tới đầy đã vậy ai cũng thương tích đầy mình vừa nhìn thấy Tiếu Cửu cùng Niên thú lão ta đã hất văng nó còn nhốt lại vào pháp trận.
Trụ trì - Thích Hải không giống với Thích Mân. Ông không đánh đồng tất cả yêu quái đều xấu, với ông dù là yêu quái cũng phân thiệt ác không khác gì con người. Vậy nên ông mới để Tiểu Cửu ở lại. Trong mắt ông Tiểu Cửu chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém nhưng Thích Mần lại không cho là vậy.
Thanh Sơn tự chỉ là phân nhánh nhỏ của Tĩnh An tự vậy nên Thích Hải dù không muốn cũng không cách nào ngăn lão ta.
Ồng nhìn vẻ mặt Quý Lãng thở dài thườn thượt. Sầu não mà lên tiếng.
- Đạo trưởng Quý, thật ra ta cũng không có ý giấu diếm gì ngài. Chẳng qua Thích Mân ở đây ta không có quyền quyết định.
Quý Lãng biết nỗi khổ của Thích Hải cũng nể mặt ông ta vài phần vì chuyện quá khứ. Nên giọng cũng bớt đi vài phần tính khí.
Ông chỉ cần nói nó đang ở đâu là được. Ta tự đi đón không phiền ông.Tiều Cửu bị Thích Mân giam trong pháp trận ở hậu viện.Quý Lãng gật đầu dẫn theo Trình Thu Bạch hướng hậu viện mà đi. Thích Hải nhìn bóng lưng ông chỉ biết thở dài
เลc dลี่น. Lao nhin ban trdi tren cao trong xanh ma tiec nuoi. An Thanh lai sap noi tran gio lon roi.
Trình Thu Bạch đi theo Quý Lãng một đoạn liền lên tiếng.
- Gia gia, chúng ta không phải đến tìm bọn họ tính sổ sao?
Quý Lãng khẽ liếc hắn rồi cười nhạt. Chậm rãi giải thích với hắn.
- Đúng! Ta đúng là muốn tình sổ nhưng oan có đầu nợ có chủ chúng ta không phải dạng người tùy tiện. Thích Hải không làm gì chúng ta Thanh Sơn tự cũng vậy. Thể nên không cần phải vì đám lão già của Tĩnh An tự mà gây thêm chuyện.
Nghỉ một lúc ông nói tiếp.
Nợ của Tĩnh An tự không phải tính bây giờ nhưng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Quần tử trả thù mười năm chưa muộn. Hiểu chưa?Um, hiểu rồi ạ.Ngoan ghê chưa. Bảo sao con trai nhỏ lại yêu quý nó như vậy. Quý Lãng cảm thán trong lòng
Tới hậu viện. Quý Lãng vô thanh vô tức tiến vài pháp trận. Phẩy tay một cái liền giải xong. Tiểu Cửu thấy ông cùng Trình Thu Bạch đến thì vui mừng ra mặt lao đến ôm cổ ông khóc lớn. Tủi thân uất ức cứ gọi là thi nhau tuôn trào như mưa.
Quý Lãng nghe nó kể Thích Mân đánh nó đến bị thương liền không vui. Ông ôm nó qua cho Trình Thu Bạch bế kều hắn dắt cả Niên thú theo mình đến chỗ Thích Mần đang dưỡng thương.
Cả bốn dùng Ấn Thân chú lẻn vào trong phòng lão. Nhìn lão già râu trắng như cước đang nhắn nhó ngâm mình trong thùng nước thuốc.
Quý Lãng quay qua nhìn Trình Thu Bạch sau đó lặng lẽ móc ra một bình dược trắng. Trình Thu Bạch khó hiểu nhìn ông. Quý Lãng cười cười.
- Tiểu Bạch à, đôi khi làm người không phải lúc nào cũng có thể làm quân tử, linh hoạt một chút làm tiểu nhân
cung khong phai xลิน.
Nói rồi ông lặng lẽ đến sau thùng nước thuốc đồ lọ dược nhỏ vào. Nhìn cái đầu trọc lóc của Thích Mân khinh thường hừ lạnh một tiếng sau đó quay lại dẫn Trình Thu Bạch rời đi.
Mà Trình Thu Bạch như thể học được điều mới lạ. Hai mắt sáng rực nhìn ông. Không hổ là gia gia.
Quý Lãng dẫn người trở về biệt thự. Đưa hai đứa nhóc đến phòng tắm tắm rửa một lượt rồi cần thận xem vết thương của Tiểu Cửu. Xác nhận không còn gì đáng lo ông mới xoa mái tóc dài có chút rối của nó.
- Lăng.
Lâm Huyền từ trên lầu bước xuống gọi ông. Nhìn đến đứa nhóc đáng yêu trước mắt thì hơi ngạc nhiên.
Đứa nhỏ này ở đâu vậy? Dễ thương ghê.Là một tiểu hồ yêu. Gặp lúc trên đường nên đem nó tới chỗ con trai nhỏ, ai dè thằng bé để nó ở Thanh Sơn tự ta vừa tới đón về.Lâm Huyền tiến lên ngồi xồm xuống xoa đầu Tiểu Cửu. Hai mắt nó cũng sáng lên nhìn y. Cái tay nhỏ trắng múp vươn ra nắm lấy sờ sờ sợi tóc vàng kim của Lâm Huyền xong lại nắm lấy tóc mình nhìn nhìn.
Lâm Huyền bật cười, bế nó lên.
Tóc con rối rồi, ta chải lại giúp con được không?Được ạ!Đứa nhỏ gật đẩu, vui vẻ đồng ý với Lâm Huyền. Quý Lãng cũng không ý kiến gì đi theo ngồi xuống cạnh y.
- Con trai nhỏ sao rồi? Không có gì chứ?
Động tác của Lâm Huyền hơi khựng lại nhưng sau đó rất nhanh liền bình thường trở lại. Y nhẹ giọng khóe môi vẫn vươn ý cười.
- Bé con chấp nhận ta rồi, còn gọi ta là cha nhỏ nữa.
Quý Lãng cảm nhận được sự hạnh phúc của đạo lữ nhà mình ông cũng yên tâm. Vốn dĩ ông sợ con trai nhỏ khó tiếp nhận chuyện này sẽ mất chút thời gian nhưng có được kết quả này đã là điều tốt nhất rồi.
Ông nhẹ nhàng ôm lấy vai Lâm Huyền vỗ nhẹ. Hạ quyết tâm mà nói.
- Ngươi yên tâm, lần này ta sẽ không để mọi chuyện tiếp diễn nữa. Nhất định sẽ bảo vệ ngươi và con chu toàn.
Lâm Huyền tựa đầu lên vai ông "ừm" một tiếng.