Lúc Quý Lâm cùng Trình Thu Bạch xuống Đới Thành liền kể lại mọi chuyện. Mắt anh đã trở lại bình thường chiếc vẩy trên mặt cũng đã biến mất trở thành một phần da trên mặt anh.
- Anh Đới, anh thực sự không biết người đó.
Đới Thành lắc đầu. Anh thực sự không biết thật.
- Liệu có phải người quen của Quý Lãng không?
Thiên Ngạc đứng bên lên tiếng. Chuyện này cũng có khả năng lắm. Quý Lãng trước giờ đi nhiều nơi có thể quen biết nhiều là điều bình thường.
Đới Thành lại không cho là vậy. Nếu là người quen với Quý Lãng tìm tới hẳn sẽ nên biết bọn họ ít nhất là Quý Lâm. Hoặc khi bị họ bao vây có thể lên tiềng giải thích. Nhưng kẻ đó không làm.
Cuối cùng Quý Lâm lên tiếng kết thúc mọi chuyện tại đây. Mọi người ai trở lại việc đó. Quý Lâm biết người áo đen kia liên quan đến lão cha thậm chí là cả anh. Tiếng gọi đó anh vẫn còn nhớ rõ. "Bé con" tuyệt đối không phải gọi người xa lạ.
Quý Lâm sau đó gọi điện cho cha mình nhưng lại không ai bắt máy. Đây là lần đầu tiên ông không nghe máy.
- Sao vậy anh? Không gọi được à?
Quý Lâm trầm tư. Chỉ khẽ gật đầu với hắn. Nhưng sau đó anh rất nhanh trở lại bình thường. Có lẽ cha đang có việc lát thấy sẽ gọi lại cho anh thôi.
Sau đó Đới Thành cùng Quý Lâm bắt đầu bàn bạc về việc xây dựng sở thú. Hai người bàn về bản thiết kế sau đó sẽ liên hệ với bên thi công bàn lại để chốt ý tưởng. Sau đó là bắt tay vào xây dựng rồi chọn nguyên vật liệu cần thiết.
Mấy chuyện này đều được Đới Thành lo liệu hết. Thấm Ly cũng giúp không ít dù sao quan hệ của họ rất nhiều.
Chị đẹp Cẩm Lan thì chỉ nguyện góp tiền còn sức thì thôi.
Sau đó Quý Lâm trở về đem theo cả cuốn sách kia về. Chiều hôm đó anh dành thời gian để đọc cuốn sách cũ đấy.
Nó giống như một quyền ghi chép vậy. Nhân vật chính là hai ấu tế long loại. Bọn họ là bài thai song sinh, tâm linh liên thông. Một hắc long một kim long. Hắc Long bản chất là ác niệm cùng oán khí của thiên địa mà tích tụ thành còn kim long kia là từ tinh hoa nhật nguyệt của đất trời sinh ra. Hắc Long trưởng thành bị oán niệm khống chế trở thành ác long. Thậm chí vì cái tâm linh liên thông kia mà muốn đồng hóa cả em trai mình.
Đến đây thì hết. Một cuốn sách dày như vậy như lại chỉ có bấy nhiêu nội dung. Phần phía sau toàn bộ là giấy trắng. Mà tại trang sách rơi ra chiếc vẩy là bức vẽ một con rồng lớn đang lao mình lên thiên khung.
Quý Lâm nhìn con rồng trên trang sách cảm thấy vô cùng thân thuộc. Ánh mắt đó dường như anh đã từng thấy ở đâu. Hình ảnh tua chậm lúc sáng xẹt qua não Quý Lâm. Chính xác là lúc anh nhìn thấy đôi mắt của người áo đen kia.
Đôi mắt vàng kim kia rất giống con rồng trong bức vẽ. Chỉ là cản xúc trong đấy không giống mà thôi. Chẳng nhẽ người kia chính là kim long trong cuốn sách nhắc tới? Nhưng sao lại nhìn anh như vậy? Trình Thu Bạch từng khẳng định anh là rồng.
Quý Lâm có chút loạn. Anh không dám nghĩ tiếp nữa. Quý Lâm có thể cảm nhận được sự thật đằng sau khó tin đến nhường nào. Mà hiện giờ người có thể cho anh câu trả lời, có thể giúp anh an tâm chỉ có mình Quý Lãng.
Nhưng ông vẫn bạt vô âm tín.
Trình Thu Bạch vẫn luôn ở cạnh quan sát anh. Liền thấy cảm xác anh có vẻ không ổn. Hơi thở anh trở nên dồn dập đôi mắt vốn bình thường lại bắt đầu biến đổi. Mà ở vị trí anh không thấy Trình Thu Bạch thấy từng miếng vẩy ánh kim giống cái bọn họ thấy rơi ra từ cuốn sách. Chúng nổi lên từng hàng trên gáy Quý Lâm.
Trình Thu Bạch tiến lên đặt tay lên vị trí vẩy rồng lộ ra lặng lẽ đem linh lực truyền vào. Quý Lâm cảm nhận một đợt mát mẻ truyền đến từ sau gáy. Anh nhìn lên liền thấy Trình Thu Bạch đang truyền linh lực cho mình. Ánh vàng kim trong mắt anh bớt dần, đôi mắt hơi dãn như mất đi tiêu cự.
Trình Thu Bạch vươn tay che đi mắt anh lại. Quý Lâm ngồi bất động mặc kệ hành động của hắn.
- Anh bình tĩnh chút. Chưa gì đã bung hết vấy lên rồi này.
Cảm giác nóng rát kia bắt đầu giảm bớt. Quý Lâm cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Trình Thu Bạch hạ tay xuống. Ánh mắt Quý Lâm đã bình thường lại như cũ. Anh nhìn Trình Thu Bạch cười nhẹ.
Cảm ơn em Tiểu Bạch. Anh không sao rồi.Anh đừng lo quá, đợi gia gia trở về chúng ta hỏi ông ấy không thì em đưa anh đi tìm.Quý Lâm nhìn Trình Thu Bạch thật lâu bất giác nghĩ không biết từ khi nào anh lại cảm thấy Trình Thu Bạch vô cùng tốt chỉ cần có hắn bên cạnh mọi thứ sẽ được giải quyết. Hóa ra cảm giác được dựa dẫm nguyền khác là như vậy.
- Có em ở cạnh thật tốt.