Nhật Kí Làm Việc Và Chăm Sóc Yêu Quái Của Bác Sĩ Quý

Chương 47: Tử Kỳ




Lại là một đêm muộn ở An Thành. Bóng người cao lớn lững thững bước trên đường. Lần cuối Tử Kỳ đi trên đường lớn An Thành là vào 30 năm trước. Khi ấy gã cùng đệ đệ song sinh của mình vừa trưởng thành đến thế giới loài người. Nơi họ đặt chân đầu tiên chính là An Thành. Ai có ngờ gã lại trực tiếp tại nơi này nằm xuống suốt 30 năm như vậy.

Đường phố vắng vẻ. Chỉ có ánh đèn đường và hàng cây thi thoảng rì rào. Những tòa nhà lớn nhỏ cao thấp đủ cả nhưng đều đã tắt đèn tối mịt.

Tử Kỳ bị phong ấn dưới Tĩnh An tự tròn 30 năm, nghiệt ngã thay là gã bị chính đệ đệ mình phong ấn. Y đả thương gã cũng tự làm mình bị thương sau đó dùng chính bản thân phong ấn gã lại.

Ba ngày trước Tử Kỳ đả thương y chạy trốn. Phong ấn bị phá hòa thượng Tĩnh An tự ráo riết lùng sục cả hai người khắp nơi.

Tử Kỳ trực tiếp chạy tới gần gần Thanh Sơn tự một trong những phân nhánh nhỏ của Tĩnh An tự. Gã tới đây vì

Thanh Sơn tự xưa nay chỉ chuyên cầu phúc siêu độ hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc bắt yêu. Là đám lừa trọc chỉ biết nói mồm thôi. Còn đệ đệ gã bị thương không nhẹ cũng không biết đi đâu rồi. Có lẽ là tìm tên nam nhân đó đi. Dù sao ngoài hắn y cũng không vòn chỗ để đi nữa.

Tử Kỳ một thân hắc bào bước chậm rãi trên đường. Mái tóc dài đen nháy muốn chạm gót bị gã tùy tiện xõa sau lưng. Đôi mắt đỏ kì dị, răng nanh ở khóe miệng cũng có xu hướng lộ ra.

Khác với đệ đệ thanh tú sáng sủa, nhìn cứ như nắng ban mai mỗi sớm. Lúc nào cũng vui tươi, dịu dàng thì gã lại là một vẻ yêu nghiệt đến cùng cực. Một đôi mắt đào hoa sắc tình, một nụ cười mê hoặc như muốn câu hồn người đối diện, một gióng nói trầm thấp nhưng khiến người khác phải rạo rực.

Tử Kỳ là đêm tối còn đệ đệ gã là sớm mai. Cả hai đã định sẽ chẳng thể đi cùng một con đường.

Tử Kỳ cứ đi vậy trên đường. Đèn neon trải dài cả con phố soi xuống bóng người hắn kéo dài trên đất. Gió đêm bắt đầu nối lên lúc lớn lúc nhỏ. Lấn trong gió lại như có ai đang tới.

Khanh Phiến - người đứng đầu tổ chức tà giáo tôn thờ một ác long như Tử Kỳ. Ông đã bí mật liên hệ với Tử Kỳ từ



20 năm trước chỉ đề chờ đợi thời khắc gã thoát thân hôm nay.

Ông mặc áo choàng đen bên trên còn có kí hiệu của tổ chức bọn họ. Theo sau ông là một hàng những giáo đồ chung thành.

Ông quỳ trên đất tôn kính mà mở miệng.

- Chúc mừng chủ thượng trở về!

Tử Kỳ liếc nhìn ông. Sau đó chỉ lãnh đạm ờ một tiếng. Tử Kỳ không có quá nhiều cảm nhận về tên thuộc hạ tự phong này gã chỉ biết ông có lợi ích gã cần thôi.

Sau đó trên đoạn đường lớn liền không còn bóng dáng ai nữa. Giống như đoàn người vừa rồi đều đã bốc hơi vào không khí vậy.

Ở một bên khác. Quý Lãng đang vội vàng chạy trong núi như ma đuổi. Ông vừa trở về từ thành phố Dương Hồng cách An Thành cả mấy trăm cây số. Ba ngày trước, lúc đang ngồi ăn khuya ở quán ve đường. Chiếc vẩy trong túi trữ vật của ông phát sáng. Sau đó ông liền cảm nhận được một trận đau nhói ở ngực. Quý Lãng lập tức phản ứng lại. Đem tiền để lại sau đó liền lập tức trở về An Thành nhanh nhất có thể

Ông đi suốt ba ngày ba đêm không nghỉ, trở về cái liền trực tiếp chạy đến núi Nhạn. Linh cảm mách bảo ông y đang ở đây còn đang rất cần ông.

Trong núi sâu về đêm tối tăm khó đi nhưng Quý Lãng không vì thế mà chậm lại. Cơn đau ở ngực mỗi lúc một nhiều càng làm ông lo lắng hơn. Ông sợ bản thân lần nữa tới muộn sẽ lại phải hối hận mà chờ đợi. Cái cảm giác ấy đã theo ông dài đằng đăng suốt 30 năm trời.