Quý Lâm nhìn về phía Trình Thu Bạch như để xác nhận. Thấy hắn không nói gì thêm anh kinh ngạc nhìn chiếc vẩy kia. Dù là ở phương diện nào thì rồng luôn là điều gì đó rất bí ẩn và đặc biệt.
Em chắc không Tiểu Bạch? Là vẩy rồng thật sao?Là thật.Điều này thực sự rất khó tin. Có một chiếc vấy rồng kẹp trong quyển sách cũ ở "đạo quán" của cha anh. Không biết lão cha có biết hay không?
Trình Thu Bạch nhìn chiếc vẩy rồi lại nhìn sang Quý Lâm. Tại nơi anh không biết Trình Thu Bạch đã nhìn thấy màu mắt anh thay đổi khi nhìn vào vấy rồng. Nó không còn là màu nâu đen vốn có nữa mà đã đổi thành vàng kim giống như chiếc vẩy. Đồng tử trong mắt anh cũng nhỏ lại dựng thắng.
Trình Thu Bạch cứ nghĩ bản thân hoa mắt nhìn lầm nhưng cho dù có nhắm lại mở ra mấy lần thì mắt Quý Lâm vẫn như vậy. Và dường như anh không nhận ra sự thay đổi này của mình.
- Chiếc vẩy này giống anh. Cảm giác nó mang lại cho em giống anh.
Quý Lâm lại khó hiểu. Nãy giờ đây là lần thứ hai Trình Thu Bạch nói thứ gì đó giống anh. Lúc đầu là cuốn sách cũ giờ là vẩy rồng. Quý Lâm thực sự không hiểu những thứ này giống anh chỗ nào?
Tiểu Bạch, ý em là sao? Anh không hiểu....... Anh là rồng?Quý Lâm chết máy. CPU của anh quá tải rồi. Anh không chạy kịp mạch não của Trình Thu Bạch. Sao anh lại là rồng rồi? Nói thật hơn hai mươi năm cuộc đời Quý Lâm chưa bao giờ nghi ngờ thân phận nhân loại của mình. Giờ lại có người bảo anh không phải con người không sốc sao cho được
Quý Lâm chưa cả loát được thì Trình Thu Bạch đã đem vẩy rồng đặt lên gò má anh. Ngay cả Quý Lâm cũng bất ngờ trước hành động của hắn nhưng bất ngờ hơn là chiếc vẩy vậy mà lại dính lên mặt anh. Giống như vị trí vốn có của nó là ở đó.
Quý Lâm đưa tay sờ lên chiếc vẩy hơi lành lạnh kia mà không tin nổi. Anh hoang mang nhìn Trình Thu Bạch đang điềm nhiên trước mắt.
Tiểu Bạch em mau lấy xuống đi sao lại đinh lên mặt anh như vậy?Em không làm gì cả.Hả?Quý Lâm kinh hãi. Không phải hắn làm vậy sao chiếc vẩy này lại dính lên mặt anh hay vậy? Quý Lâm nhìn trái nhìn phải muốn tìm thứ gì đó để soi. Trình Thu Bạch liên đưa tới cho anh một quả cầu linh lực có thể phản chiếc hình ảnh.
Lúc này Quý Lâm mới nhận ra đôi mắt mình biến đổi. Chiếc vẩy nằm ngay gần đuôi mắt trái của anh. Mắt anh cũng lớn hơn đồng tử dựng thẳng lòng mắt biến thành màu vàng kim. Quý Lâm bối rối nhìn Trình Thu Bạch.
- Anh.... làm sao vậy nè? Sao mắt lại.?
Chính lúc này điều không ai ngời tới xảy ra. Tiếng Đới Thành vang lên dữ dội theo sau là giao động linh lực như thủy triều cùng âm thanh đổ nát vô cùng lớn.
- Đứng lại! Ngươi là ai?
Đới Thành ở bên ngoài đang đuổi theo một người mặc áo choàng đen bí ẩn. Người đó nhỏ con nhưng không thấp đâu đó cũng sêm sêm Quý Lâm. Mái tóc lộ ra bên ngoài mũ áo màu ánh kinh sáng như ánh mai dài tới tận eo.
Quý Lâm cùng Trình Thu Bạch đứng bên cửa sổ nhìn ra. Đới Thành đang đuổi theo sau kẻ đó Thiên Ngạc ở cánh trái còn Đà Niên cánh phải. Đây là muốn bao vây. Người thần bí kia tăng tốc muốn chạy khỏi phạm vi núi Nhạn nhưng Kim Thần từ phía trên nhảy xuống chặn lại. Bốn phía bị bao vây chặt cứng.
Người thần bí dừng lại trong lúc vô tình lại nhìn tới căn biệt thự trên núi kia. Gần như trong gang tất. Quý Lâm và người đó chạm mắt nhau. Anh kinh ngạc phát hiện ra người đó vậy mà có một đôi mắt giống anh y hệt
Người kia cũng kinh ngạc không kém. Quý Lâm dường như nhìn thấy trong ánh mắt kia có chút gì đó của sự nhớ mong và hối hận? Hối hận sao?
Không hiểu sao nhìn người kia anh lại có cảm giác rất kì lạ dường như anh cảm nhận được tâm trạng của y. Nhớ mong, tiếc nuối, hối hận.
"Bé con"
Quý Lâm sực tỉnh từ trong tâm trí. Anh nhìn tới nơi ban đầu người kia đứng nhưng nơi đó đã không còn ai nữa.
Đất cát bụi mù khó nhìn. Đới Thành cùng đám Kim Thần cũng chật vật từ trong đống đổ nát bước ra. Người áo đen kia đã chạy mất. Trang Dung cùng Thấm Ly tiến lên hỏi họ tình hình. Ngoài trừ việc người đó không phải con người ra thì họ không biết gì khác.
Đám tiểu yêu bị dọa sợ không ít run rẩy mà bám víu vào người Diệp Thanh Trúc cùng Cẩm Lan.