Hắn trầm tư suy nghĩ một lúc rất lâu.
Rồi cuối cùng lại chẳng muốn nghĩ nữa.
Người muốn bắt về cũng đã bắt về.
Hành hạ thì cũng đã hành hạ rồi.
Bây giờ, chuyện Đới Hạnh San có bỏ trốn hay không.
Cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Mà muốn biết là cô nói thật hay nói dối.
Chẳng phải chỉ cần cho người điều tra, thì sẽ rõ hết tất cả hay sao?
Khâu Kính Hựu cần gì phải ở đây đoán già, đoán non.
Nghĩ nhiều làm gì cho nặng đầu?
Cẩn thận sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối ren trong đầu.
Hắn lại treo lên vẻ mặt điềm đạm, xoay người bước đến chỗ giường lớn mà ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn Đới Hạnh San.
- Được rồi! Tôi sẽ cho người xác minh lại những lời mà cô nói.
- Nhưng cho dù thật sự là cô bị bắt cóc, rồi có người vì cứu cô mà phải mất mạng. Cũng không chứng minh được rằng, cô không bỏ trốn đâu.
- Biết đâu được cô và Đường Khắc Phong, sau khi bỏ trốn khỏi biệt thự, rồi mới bị bắt cóc thì sao?
- Đừng quên, cô đã vì Đường Khắc Phong mà nói dối Chu Thời Cảnh.
- Cho dù thật sự là cô bị bắt cóc, ở ngay trong căn biệt thự này. Thì vẫn không thay đổi được một sự thật, đó là cô sau khi ra khỏi biệt thự rồi, thì liền không muốn trở về nữa.
Mặc dù bàn tay của Khâu Kính Hựu, đã rời khỏi người cô từ lâu.
Nhưng Đới Hạnh San vẫn đứng, dựa lưng vào bức tường trong phòng.
Cô sợ với chút sức lực yếu ớt của cơ thể lúc này.
Nếu như vội vàng đứng thẳng người lên, thì Đới Hạnh San sẽ lập tức ngã xuống dưới sàn nhà, mà bất tỉnh nhân sự mất.
Những lời mà Khâu Kính Hựu vừa nói ra, khiến cho Đới Hạnh San chợt tỉnh ngộ.
Có lẽ Đường Khắc Phong nói đúng.
Khâu Kính Hựu hận ba mẹ cô như vậy.
Hắn chỉ lo không có cơ hội, hành hạ Đới Hạnh San đến thừa sống, thiếu chết.
Cho nên, cô ở trong mắt Khâu Kính Hựu mà nói.
Cho dù có làm đúng thì cũng biến thành sai.
Cho dù Đới Hạnh San có chứng minh được, rằng bản thân thật sự không hề bỏ trốn.
Thì hắn cũng sẽ không bao giờ tin là cô trong sạch.
Người bằng lòng tin cô, không cần bằng chứng cũng sẽ tin.
Còn người đã không muốn tin cô, thì có giải thích bao nhiêu, cũng biến thành vô nghĩa.
- Tôi chỉ muốn nhắc lại một lần nữa cho cô nhớ. Lần sau, nếu còn dám có tư tưởng rời khỏi ngôi biệt thự này, rời khỏi tôi.
- Thì cả cô và ba mẹ của cô, đều sẽ phải chịu kết cục giống như Đường Khắc Phong.
Nhìn một lúc lâu, vẫn chỉ thấy Đới Hạnh San đứng ở đó giống như một khúc gỗ.
Không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời nói của hắn.
Vừa rồi, trong lúc giận dữ đã ra tay đánh cô như vậy.
Bây giờ, lại thật chẳng lỡ đè Đới Hạnh San xuống giường, mà tiếp tục hành hạ.
Cuối cùng, Khâu Kính Hựu quyết định tha cho cô.
- Mặc lại đồ rồi ra ngoài, kêu Hầu gái xử lý vết thương cho đi.
Đới Hạnh San vẫn giữ nguyên sự im lặng.
Cố gắng kiềm chế cảm giác đau đớn của cơ thể, từng bước đi về phía giường lớn.
Cúi người cầm lấy quần áo của bản thân, ở dưới sàn nhà.
Trong lúc cô cúi gập người xuống.
Hắn lại nhìn thấy vết thương do roi da để lại, hằn trên lưng của Đới Hạnh San.
Một cảm giác xót xa len lỏi trong lòng.
Khâu Kính Hựu tự hỏi rằng có phải bản thân, đã ra tay quá nặng với cô rồi hay không?
Đới Hạnh San chậm rãi mặc lại quần áo.
Bây giờ, cho dù là lớp vải mỏng chạm vào vết thương ở sau lưng, cũng gây ra cho cô cảm giác đau xót vô cùng.
Sau khi chiếc đầm Hầu gái được mặc lên cơ thể, nhằm che đậy những vết thương trên da thịt.
Đới Hạnh San cũng không định nói gì với Khâu Kính Hựu.
Mà trực tiếp đi về phía lối ra vào, mở cánh cửa gỗ rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ngô Cẩn cùng đám người làm đứng canh ở trước cửa phòng, đều nhìn thấy hai tròng mắt của cô, vẫn còn đỏ hoe do vừa mới khóc.
Bước qua trước mặt bọn họ giống như người mất hồn.
Chậm rãi di chuyển về phía cầu thang bộ, xuống lầu dưới.
Thậm chí, Quản gia còn lo với bộ dạng, giống như người trên mây của Đới Hạnh San.
Khi bước xuống bậc cầu thang sẽ bị hụt chân.
Liền tiến lên vài bước, với ý định sẽ đi phía sau, để có gì còn đỡ cô.
Nhưng tiếng gọi của Khâu Kính Hựu đã chặn lại bước chân của ông.
...
Qua mấy ngày, vết thương trên lưng của Đới Hạnh San cũng đang dần đóng vẩy lại.
Cô chỉ bị thương ở lưng, căn bản cũng không mấy ảnh hưởng, đến việc quan hệ tình dục giữa cô và Khâu Kính Hựu.
Cho nên, sau hôm đó hai người vẫn sinh hoạt, giống như vợ chồng bình thường.
Có một hôm, vào lúc chiều tối.
Ngô Cẩn đang tưới cây trong sân của biệt thự, thì có một chiếc xe taxi đỗ lại trước cổng.
Một lúc sau, khi chiếc xe kia đi mất.
Ông liền nghe thấy có người nhấn chuông cửa.
Bởi vì, phía cổng lúc nào cũng có Vệ sĩ canh giữ, cũng đảm nhận luôn cả việc mở cửa.
Nên Ngô Cẩn không cần phải trực tiếp ra mở cửa, mà vẫn có thể tiếp tục dùng vòi nước để tưới cây.
Nhưng ông vẫn cảm thấy có chút tò mò, không biết ai lại đến đây vào giờ này.
Tiếng xe vừa rồi rõ ràng không phải tiếng xe, của đám bạn chơi thân với Khâu Kính Hựu.
Vậy thì có thể là ai?
Khi cánh cổng dát vàng của ngôi biệt thự được mở ra.
Ngô Cẩn đã bị dọa cho cứng đờ người, khi nhìn thấy Châu Tinh Sa và hai người Vệ sĩ của cô ta, đang từ từ tiến vào trong khoảng sân rộng.
Tại sao Châu Tinh Sa bất thình lình về đây, mà không báo trước với Khâu Kính Hựu một tiếng?
Châu Tinh Sa đứng vững trên đôi guốc cao gót, đính ngọc trai toàn bộ, cao chín phân.
Từng bước tiến về phía Ngô Cẩn.
Miệng cô ta nở một nụ cười tươi, giống như quen thân với Quản gia của nhà này lắm vậy.
- Chú Cẩn, Kính Hựu anh ấy có ở nhà không vậy?
Đợi đến khi Châu Tinh Sa dừng lại trước mặt ông, lại nghe thấy giọng nói lanh lảnh của cô ta.
Ngô Cẩn mới giật mình mà hoàn hồn.
Vừa rồi, trước khi xuống đây tưới cây.
Ông nhìn thấy Đới Hạnh San, đi vào trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Giờ này, có khi cô đang tắm cho hắn cũng nên.
Bây giờ mà để Châu Tinh Sa, đi lên phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Sợ rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Không được.
Bằng mọi giá, Ngô Cẩn phải giữ chân Châu Tinh Sa.
Không thể để cho cô ta, đi lên phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Quản gia đưa vòi nước cho một Vệ sĩ, để cậu ta thay ông tiếp tục tưới cây.
Rồi mới cố gắng giữ bình tĩnh mà trả lời Châu Tinh Sa.
- À... Thiếu gia... có ở nhà. Mà sao Tiểu thư về, mà không báo trước cho Thiếu gia biết một tiếng. Để người làm chúng tôi còn chuẩn bị nấu ăn, để tiếp đãi cô?
- Tiểu thư về đường đột như thế này, chúng tôi tiếp đón không được chu đáo, sợ sẽ bị Thiếu gia quở trách mất thôi.
Bàn tay của Ngô Cẩn đặt ở phía sau lưng, ra hiệu cho một người Vệ sĩ khác, đi lên lầu thông báo cho Khâu Kính Hựu biết, rằng Châu Tinh Sa đã quay trở lại đây.
Người Vệ sĩ đứng phía sau lưng Quản gia bây giờ, chính là Triệu Thanh.
Như hiểu được hành động của Ngô Cẩn là có ý gì.
Cậu ta vội vàng xoay người chạy vào trong nhà.
Bởi vì thời gian cấp bách, Triệu Thanh chỉ đành phá lệ đi lên lầu bằng đường cầu thang máy.
Rồi sẽ chủ động nhận tội với Khâu Kính Hựu sau.
- À, do tôi muốn tạo bất ngờ cho Kính Hựu, nên mới không báo trước với anh ấy là hôm nay tôi về.
- Dù sao tôi cũng sắp trở thành Thiếu Phu nhân, của cái nhà này rồi. Không phải người ngoài, nên có gì thì ăn đấy. Chú không cần khách sáo với tôi như vậy đâu.
Đúng là Tiểu thư kiêu ngạo có khác, cách xưng hô khi nói chuyện với Ngô Cẩn, giống hệt Khâu Kính Hựu.
Chẳng lễ phép giống như Đới Hạnh San.
- Kính Hựu đang ở trên lầu phải không? Tôi muốn lên gặp anh ấy. Cả nửa tháng không được gặp, tôi thật sự rất nhờ anh ấy.
Vừa nói, Châu Tinh Sa vừa đi lướt qua người Quản gia, với ý định sẽ tiến vào trong nhà.
Ngô Cẩn thấy thế, vội vàng đi theo bên cạnh cô ta.
Muốn dùng lý lẽ để thuyết phục Châu Tinh Sa, từ bỏ ý định đi lên phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
- Tiểu thư vừa đi xa về, trong người khó tránh mệt mỏi, khó chịu. Mà Thiếu gia lại ưa thích sạch sẽ.
- Hay là cô về phòng tắm rửa, ngâm mình cho thoải mái trước đi, rồi hãy lên phòng của Thiếu gia.
Mặc dù bị Quản gia ở bên cạnh lải nhải.
Nhưng bước chân của Châu Tinh Sa vẫn không dừng lại.
Một mạch tiến thẳng vào trong phòng khách, rồi đi tới trước cửa cầu thang máy.
- Chú cứ để tôi lên thông báo cho Kính Hựu, biết chuyện tôi đã về trước, rồi tôi mới đi tắm cũng không muộn.
- Yên tâm đi! Tôi không ôm ấp anh ấy đâu. Cho nên, chú không cần phải lo lắng, chuyện sạch hay không sạch.
Thấy cô ta nhấn nút mở cửa thang máy, Ngô Cẩn càng thêm sốt sắng.
- Nhưng mà... có lẽ bây giờ Thiếu gia đang tắm. Cho dù Tiểu thư có lên trên phòng ngủ của Thiếu gia, sợ rằng cũng không gặp được cậu ấy đâu.
- Hay là cô cứ đi tắm trước đi. Đợi cô tắm xong thì Thiếu gia chắc cũng tắm xong. Khi ấy, hai người gặp nhau là vừa.
Khâu Kính Hựu chưa từng cấm Châu Tinh Sa, di chuyển lên xuống lầu bằng đường cầu thang máy trong nhà.
Bởi vì, dù sao cô ta cũng mang danh vợ sắp cưới của hắn.
Với lại, những quy tắc ngầm trong ngôi nhà này, như chuyện người làm thì không được phép đi cầu thang máy.
Đương nhiên sẽ không ai nói cho Châu Tinh Sa biết.
- Không cần phải nhìn thấy mặt. Tôi có thể đứng ở bên ngoài nhà tắm, nói chuyện với Kính Hựu, để anh ấy biết được rằng tôi đã về là được rồi.
- Bây giờ, chỉ cần được nghe thấy giọng nói của anh ấy, là tôi cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
- Tôi thật sự rất nhớ Kính Hựu! Không thể chờ thêm một giây phút nào nữa đâu.
Lúc cô ta vừa nói dứt lời, thì cũng là lúc cửa thang máy mở ra.
Mặc kệ bộ dạng của Ngô Cẩn, như giống như vẫn còn có điều muốn nói.
Châu Tinh Sa nhanh chân bước vào bên trong thang máy, nhấn nút lên tầng sáu.
- Tiểu thư... nhưng mà...
Quản gia còn chưa kịp nói hết câu, thì cửa thang máy đã đóng lại.
Ngô Cẩn càng ngày càng lo lắng.
Không biết Triệu Thanh đã kịp thời, thông báo cho Kính Hựu, chuyện Châu Tinh Sa đã về đây.
Để hắn tìm cách đối phó với cô ta chưa.
Cũng không định cứ tiếp tục, đứng mãi ở trước cửa thang máy.
Ông cũng vội vàng bước lên lầu, bằng đường cầu thang bộ.