Lăm phút trước.
Ở trong phòng tắm xa hoa, không ngừng vọng ra những thanh âm ái muội.
Có tiếng thở gấp gáp của người đàn ông, tiếng rên rỉ mê người của phụ nữ.
Cùng những tiếng “bạch bạch” thoát ra ở chỗ hai cơ thể va chạm.
Đới Hạnh San đứng trên sàn nhà, cúi gập người xuống.
Hai bàn tay mềm mại, bám chặt lấy thành bồn tắm làm điểm tựa.
Khâu Kính Hựu đứng ngay phía sau lưng cô, hai tay giữ chặt kiện hông con con.
Đem vật thể cứng rắn sáp nhập với mật huyệt chặt khít phía trước.
Tốc độ kéo cưa mỗi lúc một nhanh và mạnh, như muốn nghiền nát cả miệng tử cung mỏng manh.
Khiến Đới Hạnh San đau đớn đến mức chảy cả nước mắt.
Tiếng rên rỉ dâm mỹ cứ thế thoát ra khỏi cổ họng, không có cách nào kìm lại được.
- A... ưm... hự... a... a... ưm...!
Bởi vì di chuyển bằng đường cầu thang máy, nên Triệu Thanh chỉ mất chưa tới hai phút, đã lên được tới phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Nhưng cậu ta không trực tiếp xông vào trong phòng, mà lại thông báo chuyện Châu Tinh Sa đột ngột trở về, cho Hàm Minh biết trước.
Thế là Hàm Minh cũng bỏ qua chuyện, Triệu Thanh tự tiện đi vào thang máy, mà vội vàng mở cửa bước vào trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Đến trước cửa phòng tắm, nơi vẫn còn phát ra những thanh âm, chọc cho người ta đỏ mặt kia, mà vươn tay gõ cửa phòng.
- Thiếu gia, Châu Tiểu thư trở về rồi! Sợ là cô ấy đang đi lên phòng ngủ của cậu.
Cả Khâu Kính Hựu lẫn Đới Hạnh San, đều bị giọng nói của Hàm Minh làm cho giật mình.
Không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng.
Từ lúc trở về biệt thự, Đới Hạnh San không hề nhìn thấy, bóng dáng của Châu Tinh Sa đâu nữa.
Trong lòng nổi lên một thắc mắc, không phải cô ta đến Thiên Tân cùng Khâu Kính Hựu hay sao?
Tại sao hắn đã về đây rồi, mà Châu Tinh Sa lại không thấy đâu?
Tuy vậy, Đới Hạnh San cũng không dám hỏi Khâu Kính Hựu.
Mà tìm đền đám Hầu gái, trước giờ vẫn luôn đối xử tốt với cô mà thăm dò.
Hỏi ra thì mới biết, Khâu Kính Hựu trở về Bắc Kinh, ngay sau khi biết chuyện cô và Đường Khắc Phong biến mất.
Còn Châu Tinh Sa vẫn ở biệt thự của ông bà Khâu, chứ không về cùng hắn.
Thông qua đám Hầu gái, Đới Hạnh San mới biết cả chuyện Khâu Kính Hựu hạ lệnh, mỗi ngày chặt một ngón tay của một người làm trong nhà.
Cho đến khi tìm được cô, và Đường Khắc Phong trở về mới thôi.
Cũng may là cả Liên Nhi và Tiểu Chi, đều chưa bị chặt ngón tay.
Nhưng nó cũng đủ khiến cho Đới Hạnh San vừa kinh sợ, lại vừa day dứt không thôi.
Cô không ngờ vì bản thân cô, mà lại liên lụy đến nhiều người như vậy.
Đang sắp lên đỉnh thì tự nhiên lại có người phá đám.
Khâu Kính Hựu còn chưa kịp tức giận, thì lại nghe thấy Hàm Minh nhắc đến Châu Tinh Sa.
Khuôn mặt của hắn vì nếp nhăn ở hai đầu lông mày, mà bỗng chốc trở nên khó coi.
Tại sao Châu Tinh Sa về đây mà không báo trước với hắn một tiếng?
Trước mắt, tình thế cấp bách, Khâu Kính Hựu không có nhiều thời gian để nghĩ như thế.
Hắn vội vàng rút người anh em của mình ra khỏi cơ thể Đới Hạnh San, với tay lấy vòi nước rửa sạch cơ thể.
Đồng thời, cũng không quên đáp lời Hàm Minh.
- Tôi biết rồi! Cậu ra ngoài giữ chân cô ta lại cho tôi.
Cơ thể Đới Hạnh San được buông tha.
Cô khó khăn đứng thẳng người dậy.
Cũng không cần Khâu Kính Hựu phải nhắc nhở.
Đới Hạnh San cũng ý thức được rằng, lúc này phải nhanh chóng mặc lại đồ.
Rồi dàn cảnh để chuẩn bị qua mặt Châu Tinh Sa.
Cho nên, đợi hắn trả vòi hoa sen về vị trí cũ.
Cô cũng vội cầm lấy chiếc vòi, để rửa qua cơ thể của mình một lượt.
Hàm Minh nhận lệnh, nhanh chóng quay trở về vị trí cũ, ở bên ngoài phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với Châu Tinh Sa.
Quả nhiên, không bao lâu sau thật sự nhìn thấy, cô ta bước ra từ thang máy, thẳng tiến về phía phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Khi Châu Tinh Sa đi tới trước mặt Hàm Minh.
Cậu ta lập tức chắp hai tay phía trước, hơi khom người cúi đầu, mang theo vẻ mặt mừng rỡ cung kính nói.
- Mừng Châu Tiểu thư trở về!
Cô ta chỉ nhìn lướt qua Hàm Minh một cái, rồi không nói không rằng, cứ thế tiến lên phía trước, với ý định bước vào trong phòng.
Nhưng rất nhanh đã bị cậu ta chặn lại.
- Châu Tiểu thư, cô muốn đi đâu?
Lần thú ba bị Hàm Minh cản đường, không cho bước vào trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Châu Tinh Sa không tránh khỏi khó chịu ra mặt.
- Tôi muốn gặp Kính Hựu. Bây giờ vẫn còn sớm, cậu đừng có bảo là Thiếu gia nhà cậu lại mệt, nên đi ngủ rồi đấy nhé?
Hàm Minh thu bàn tay đang chặn trước mặt Châu Tinh Sa lại, lắc đầu mỉm cười.
- Tôi không có ý đó. Nhưng Tiểu thư muốn gặp Thiếu gia, ít nhất cũng nên để tôi vào trong thông báo một tiếng trước thì hơn.
- Chẳng phải tôi từng nói với Tiểu thư rồi hay sao? Thiếu gia nhà chúng tôi không thích một cô vợ không hiểu chuyện.
Hai lần bị một tên Vệ sĩ dạy bảo như người dưới quyền của cậu ta.
Châu Tinh Sa đương nhiên là vô cùng tức giận.
- Cậu...
Nhưng nghĩ lại đây là biệt thự của Khâu Kính Hựu.
Mà cô ta và hắn còn chưa chính thức kết hôn.
Châu Tinh Sa không thể cứ tự ý làm theo ý mình, mà coi thường lời nói của người Vệ sĩ thân cận nhất, bên cạnh Khâu Kính Hựu được.
Nhưng cô ta thề là đợi đến khi cô ta chính thức, trở thành Thiếu Phu nhân của cái nhà này.
Thì nhất định sẽ cho Hàm Minh biết tay.
Châu Tinh Sa cố gắng nhịn xuống sự tức giận, bình tĩnh trả lời Hàm Minh.
- Được, vậy làm phiền cậu vào trong thông báo với Kính Hựu một tiếng, rằng tôi đã trở về, và muốn gặp anh ấy ngay bây giờ.
Thấy cô ta coi như cũng biết điều.
Hàm Minh vẫn giữ nguyên nụ cười hoà ái, cúi đầu một cái rồi cẩn thận mở cửa bước vào trong phòng.
Bởi vì đã có tuổi rồi, lại phải leo lên tận sáu tầng cầu thang bộ.
Nên khi tới được lầu sáu, thì Ngô Cẩn cũng phải thở hổn hển vì quá mệt.
Nhìn thấy Châu Tinh Sa, vẫn còn đứng ở trước cửa phòng chứ chưa bước vào.
Bấy giờ, Quản gia mới tạm thời bớt lo lắng.
Trong khi Ngô Cẩn còn chưa kịp thắc mắc, là tại sao cô ta không trực tiếp, bước vào trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Thì đã thấy Hàm Minh từ trong phòng bước ra, truyền đạt lại ý của Thiếu gia nhà mình.
- Châu Tiểu thư, bây giờ cô có thể vào trong.
Dứt lời, cậu ta lui sang đứng một bên, cúi đầu giữ cửa cho Châu Tinh Sa.
Cô ta liếc mắt nhìn Hàm Minh một cái, tỏ vẻ khinh thường rồi nhấc chân tiến vào trong phòng.
Lúc này thì Khâu Kính Hựu đã khoác lên người chiếc áo choàng ngủ màu đen.
Đang ôm một chiếc máy tính xách tay trong lòng, ngồi trên ghế sofa như đang xem thứ gì đó.
Nhìn thấy Châu Tinh Sa bước vào, hắn liền đóng máy tính lại, đặt lên trên mặt bàn.
Đứng dậy đi tới trước mặt cô ta.
- Sao em về mà không báo trước với tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị đón em?
Cô ta nhìn quanh phòng ngủ một lượt, không thấy có người nào khác ngoài Khâu Kính Hựu, thì mới dùng thái độ vui vẻ đáp lời hắn.
- Bởi vì em muốn tạo bất ngờ cho anh, nên mới cố tình không báo cho anh biết trước.
Rồi Châu Tinh Sa lại vờ tỏ ra giận dỗi.
- Anh bỏ em ở Thiên Tân hơn nửa tháng, không liên lạc cũng chẳng quay lại đón em. Có biết người ta nhớ anh lắm không?
Nhìn thấy bộ dạng giận dỗi của cô ta, cứ giống như hắn và Châu Tinh Sa là hai người đang yêu nhau.
Khâu Kính Hựu lại bày ra bộ mặt vui vẻ giả tạo.
Đưa tay lên vuốt tóc cô ta, giống như thay cho lời xin lỗi.
- Tôi xin lỗi! Bởi vì tôi bận giải quyết những rắc rối của Tập đoàn, mà không có thời gian liên lạc với em.
- Tôi đang định sắp xếp công việc, rồi ngày mai sẽ bay đến Thiên Tân đón em. Không ngờ em lại tự động về đây rồi.
Rồi hắn kéo tay Châu Tinh Sa, đi tới vị trí ghế sofa cùng ngồi xuống.
- Em đi đường xa có mệt không?
Cô ta cố tình ngồi sát về phía Khâu Kính Hựu, chủ động khoác tay hắn.
- Chỉ cần nghĩ đến chuyện về đây được gặp anh, là em liền không thấy mệt.
Từ lúc Đới Hạnh San đến đây, Khâu Kính Hựu căn bản không thích tiếp xúc thân mật, với bất kỳ một cô gái nào khác ngoài cô.
Nhưng đối với thân phận của Châu Tinh Sa.
Hắn lại không thể cư xử với cô ta, giống như những người phụ nữ khác.
Nên chỉ đành để cô ta bám lấy cánh tay của mình.
- Được rồi! Bây giờ em về phòng nghỉ ngơi một chút. rồi tắm rửa đi. Một lát, tôi đưa em đi ăn nhà hàng.
Châu Tinh Sa bất chợt nhìn về phía nhà tắm, phát hiện đèn trong phòng vẫn còn sáng.
Tự nhiên sắc mặt cô ta trở nên khó coi.
Dùng một tay ôm lấy bụng nhỏ sau chiếc đầm lụa trễ ngực, cúi thấp người xuống rồi nói với Khâu Kính Hựu.
- Em cảm thấy hơi đau bụng, muốn đi vệ sinh. Anh cho em đi nhờ nhà vệ sinh, trong phòng của anh một chút nha.
Rồi không đợi xem hắn có đồng ý hay không.
Châu Tinh Sa lập tức ôm bụng đứng dậy, đi về phía nhà tắm.
Bởi vì biết rõ Đới Hạnh San đang ở trong phòng tắm.
Mà phòng tắm với phòng vệ sinh, bên trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, được thiết kế chung cùng một phòng.
Nên khi nghe đến lời đề nghị, đi nhờ nhà vệ sinh của Châu Tinh Sa.
Khâu Kính Hựu có chút lo lắng, sợ cô ta sẽ phát hiện ra Đới Hạnh San.
Nên vội vàng đứng dậy ngăn cản.
- Bồn cầu trong phòng của tôi bị tắc rồi. Một lát mới kêu người làm vào thông. Hay là em đi sang phòng bên cạnh đi?
Khuôn mặt của Châu Tinh Sa càng ngày càng trở nên khó coi.
Một tay vẫn luôn ôm lấy bụng nhỏ của mình.
Khiến cho người ngoài nhìn vào, nghĩ rằng cô ta đang rất đau.
- Không kịp nữa đâu anh. Em sắp ra quần rồi! Cho em đi trước rồi xử lý sau đi anh.
Châu Tinh Sa vươn tay đẩy nhẹ Khâu Kính Hựu qua một bên, vội vàng nắm lấy tay cầm của cánh cửa phòng tắm, rồi nhanh chóng mở cửa ra.
Khi cô ta vừa mở cửa ra, thì lập tức nhìn thấy Đới Hạnh San đứng trong phòng tắm, cũng đang hướng mắt về phía cửa phòng.
Lúc này, Châu Tinh Sa giống như tạm thời hết đau bụng.
Nhìn Đới Hạnh San bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
- Cô... sao cô lại ở đây?