Phần lưng trần chồng chéo những vệt dài, tụ máu do chiếc roi da để lại.
Bị hắn thô bạo đẩy mạnh vào một góc tường cứng rắn trong phòng.
Cả thân hình mềm dẻo không có lấy một mảnh vải che thân, lại phải hứng chịu vô vàn sự đau đớn.
Theo phản xạ liền co rúm lại, vì cảm giác vừa lạnh lại vừa buốt.
Đới Hạnh San dường như cảm nhận được, không chỉ có phần lưng xuất hiện những vết rách.
Đau đớn giống như bị xé da, xé thịt.
Mà trái tim của cô bây giờ, cũng giống như có người dùng lưỡi dao sắc nhọn, đâm sâu từng nhát.
Miệng vết thương bị xé toạc ra.
Mỗi một sợi dây thần kinh cảm giác, cho dù là nhỏ bé nhất.
Cũng cảm nhận được sự đau đớn, mà không có cách nào diễn tả thành lời.
Cảm giác thống khổ như thế này.
Khiến cho con người ta, thật sự chỉ muốn ngã quỵ ngay lập tức.
Thế mà Đới Hạnh San bây giờ, cho dù mệt mỏi đến mức nào, vẫn phải cố gắng ra sức chống đỡ.
Để tiếp tục đứng trước mặt của Khâu Kính Hựu, nghe hắn chất vấn.
Sắc mặt của Đới Hạnh San càng ngày càng trắng bệnh.
Phần trán đổ đầy mồ hôi, nước mắt làm ướt đẫm hai bên gò má, tóc tai rối bời, môi mỏng tái nhợt.
Cô ra sức lắc đầu phủ nhận, nức nở nói.
- Em... em xin lỗi...! Chuyện nhờ Thời Cảnh sắp xếp chỗ ở cho Khắc Phong, là em sai! Nhưng em... hức... em thật sự không có cùng Khắc Phong bỏ trốn...
Chuyện lần trước, chỉ là Đới Hạnh San sợ, nếu như để Khâu Kính Hựu tìm được Đường Khắc Phong, sẽ lại tiếp tục cho Vệ sĩ hành hạ cậu ta.
Trong lúc quẫn bách, cô bất chợt nảy ra ý định, nhờ Chu Thời Cảnh xếp một chỗ ở tốt cho Đường Khắc Phong.
Lúc bấy giờ, Đới Hạnh San thật sự không nghĩ đến có ngày hôm nay.
Bây giờ, có nói thế nào thì chuyện cô cố tình sắp xếp, để Khâu Kính Hựu không tìm được Đường Khắc Phong, và chuyện cô nói dối Chu Thời Cảnh.
Quả thật là cô đã sai!
Nhưng Đới Hạnh San thật sự không hề cùng Đường Khắc Phong, bỏ trốn khỏi căn biệt thự này.
- Em... em cũng không hề xúi giục Thời Cảnh, xin cho em được tiếp tục theo đuổi đam mê ca hát của mình. Thật sự... không có...
- Em thậm chí còn không biết trước được, chuyện anh ấy sẽ tìm đến đây.
Phải khó khăn lắm Khâu Kính Hựu mới nguôi giận.
Vì chuyện cô và Đường Khắc Phong, khi không lại biến mất khỏi biệt thự.
Thì hôm nay Chu Thời Cảnh khi không lại đến đây.
Vạch trần chuyện Đới Hạnh San, vì Đường Khắc Phong mà nói dối.
Khiến Khâu Kính Hựu không chỉ nhắc lại chuyện đã qua.
Mà ngay cả việc Chu Thời Cảnh, có ý muốn giúp cô, được tiếp tục theo đuổi sự nghiệp còn dang dở.
Cũng khiến cho hắn nghi ngờ, cô xúi giục Chu Thời Cảnh.
Nhưng sự thật là Đới Hạnh San, chẳng hề nhờ vả Chu Thời Cảnh, đề xuất với Khâu Kính Hựu bất cứ chuyện gì cả.
Thậm chí, chính bản thân cô còn cảm thấy bất ngờ.
Khi biết được Chu Thời Cảnh, đến tận biệt thự của Khâu Kính Hựu để tìm mình.
Bàn tay của Khâu Kính Hựu đặt trên cần cổ của Đới Hạnh San.
Chỉ dùng lực vừa phải, không có ý định lấy mạng của cô, bằng cách bóp cổ đến tắt thở.
Đối với những lời giải thích của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu vẫn giống như lần trước, cho rằng cô đang cố tình chối tội.
Nếu như không phải Đới Hạnh San, và Đường Khắc Phong cùng nhau bỏ trốn.
Thì tại sao cô phải nói dối Chu Thời Cảnh, rồi còn phải đem Đường Khắc Phong giấu đi?
Khâu Kính Hựu thật sự không muốn, phải sử dụng bạo lực với Đới Hạnh San đâu.
Tất cả đều là do thù oán với nhà họ Đới, và những hành động không nghe lời.
Cùng với sự dối trá của cô, ép hắn phải làm như vậy.
- Cô có thể lừa gạt được Chu Thời Cảnh, thì cũng có thể lừa gạt tôi mà thôi. Vậy thử nói xem, lấy gì để tôi có thể tin một con người gian xảo, dối trá giống như cô?
Thấy Đới Hạnh San cúi đầu xuống.
Khâu Kính Hựu lại lập tức dùng tay, bóp vào hai bên xương quai hàm của cô, ép buộc Đới Hạnh San phải ngẩng đầu lên.
Hai con mắt của hắn trợn chừng.
Như vừa muốn thể hiện thái độ giận dữ, lại như muốn dùng quyền lực của mình, dồn hết vào trong ánh mắt để đe dọa cô.
- Anh ấy? Nghe thân mật quá nhỉ? Nói...! Rốt cuộc thì cô đã nói cho Chu Thời Cảnh biết những gì, về mối quan hệ giữa tôi và cô?
Xương quai hàm bị bàn tay Khâu Kính Hựu bóp chặt, thiếu điều muốn vỡ vụn thành từng mảnh, buộc Đới Hạnh San phải đối mặt với hắn.
Cô có hơi giật mình, khi bị Khâu Kính Hựu bắt bẻ đến từng cách xưng hô.
Phải rồi! Đới Hạnh San nhất thời đã quên mất, hắn là người có tính chiếm hữu rất cao.
Ngay cả chuyện cô gọi Chu Thời Cảnh là “anh ấy”, cũng khiến Khâu Kính Hựu cảm thấy khó chịu.
Những phần xung quanh miệng nhỏ, bây giờ đã bị hắn khống chế.
Khiến cho ngay cả việc giao tiếp của Đới Hạnh San, cũng trở nên khó khăn.
- Em... em thật sự không... không nói gì cả...! Em... em xin lỗi...! Nếu như Thiếu gia không thích, thì sau này em sẽ không gọi Thời Cảnh là “anh ấy” nữa!
Phải trở thành nô lệ của Khâu Kính Hựu.
Chuyện đáng xấu hổ như vậy!
Muốn giấu đi còn không được.
Làm sao cô có thể nói cho người ngoài biết được chứ?
Nghĩ lại chuyện bản thân và Đường Khắc Phong bị bắt cóc.
Đới Hạnh San có phần do dự, nhưng rồi vẫn quyết định nói với Khâu Kính Hựu.
- Nếu như có người có thể chứng minh, em và Khắc Phong thật sự bị bắt cóc, thì Thiếu gia sẽ tin chứ?
Khâu Kính Hựu cẩn thận nghĩ kỹ lại, thì có lẽ Chu Thời Cảnh thật sự chưa biết được gì, về mối quan hệ ngầm giữa hắn và cô.
Bởi vì, dựa vào chuyện anh ta quan tâm đến Đới Hạnh San như vậy.
Nếu như biết được chuyện, hắn lấy người nhà họ Đới ra uy hiếp, bắt ép cô phải trở thành nô lệ của hắn.
Chu Thời Cảnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng, rời khỏi đây như lúc vừa rồi đâu.
Nghe câu sau của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu lập tức nghi hoặc.
Bàn tay nắm xương quai hàm của cô, cũng vì thế mà được nới lỏng.
- Người có thể chứng minh cô và Đường Khắc Phong bị bắt cóc... là ai...?
- Tin hay không, thì còn phải xem là cô đưa đến một nhân chứng sống trung thực, hay gian manh giống như cô nữa.
Lực ở các đầu ngón tay của hắn giảm đi, không còn bóp chặt xương quai hàm của Đới Hạnh San nữa.
Khiến cho cô bớt đi được một phần đau đớn.
Mỗi khi nhắc đến cái đêm kinh hoàng đó, là Đới Hạnh San lại vô cùng xúc động, cũng như cảm thấy tội lỗi.
Vì có một người đàn ông đã vì cứu cô và Đường Khắc Phong, mà phải mất mạng.
Cũng có một người đàn ông vì sự bất cẩn, không nhìn đường của cô, mà phải trở thành người thực vật đến hết đời.
- Lúc em và Khắc Phong bị bắt cóc, may mắn được hai người đàn ông giải cứu. Một trong hai người đàn ông đó, vì cứu em mà bị trúng đạn. Khi được đưa đến bệnh viện thì đã không qua khỏi.
- Người đàn ông còn sống tên là Lâm Sâm, nhà ở vùng ngoại ô thành phố. Thiếu gia có thể cho người đến đó tìm gặp anh ta, điều tra rõ ngọn ngành thì sẽ biết được, em có nói dối hay là không.
Vài ngày trước, khi Khâu Kính Hựu yêu cầu Đới Hạnh San chứng minh, chuyện cô và Đường Khắc Phong bị bắt cóc.
Có lẽ... do quá hoảng sợ khi nhìn thấy Đường Khắc Phong bị vả miệng, đến mặt mũi đều sưng phồng cả lên.
Cũng có thể là do ảnh hưởng của việc bị chấn động não.
Thành ra, cô lại nhất thời quên mất rằng, Lâm Sâm có thể làm chứng cho lời nói của cô.
Đến khi Đới Hạnh San nhớ ra, thì Đường Khắc Phong cũng đã bị rút gân chân.
Nhận thấy mọi chuyện đã qua rồi, cũng một phần vì Trần Thân vừa mới mất.
Cả người nhà của anh ta, và bạn bè như Lâm Sâm đều đang rất đau lòng.
Vả lại, dựa vào tính khí của Khâu Kính Hựu.
Cô sợ khi hắn tìm được nhà của Trần Thân, sẽ gây ra những rắc rối cho bọn họ.
Đới Hạnh San thật sự không muốn vì chuyện của cô, mà làm ảnh hưởng đến Lâm Sâm và người nhà của Trần Thân.
Nên mới không nhắc chuyện này nữa.
Nhưng dựa vào tình hình trước mắt, nếu như cô không thể làm sáng tỏ chuyện này
Thì mỗi lần nổi giận, Khâu Kính Hựu sẽ lại nhắc đến chuyện cũ.
Đến chừng đó, người chịu khổ nếu không phải là Đới Hạnh San, thì chắc chắn sẽ là Đường Khắc Phong.
Cho nên, cô đành phải nói là tên nhân chứng mấu chốt duy nhất, có thể chứng minh sự trong sạch, cho cả cô và Đường Khắc Phong.
Còn về phía Đường Khắc Phong, có lẽ do quá quen với tính tình của Khâu Kính Hựu.
Cậu ta cho rằng có để hắn tìm gặp được Lâm Sâm, nghe anh ta nói ra toàn bộ những chuyện, xảy ra hôm đó ở trong rừng.
Thì Khâu Kính Hựu cũng chẳng tin.
Nên Đường Khắc Phong mới không muốn mất thời gian giải thích.
Mà trực tiếp chất vấn Khâu Kính Hựu.
Cuối cùng, thật sự đã chọc điên hắn.
Mà bản thân Đường Khắc Phong cũng bị phế luôn đôi chân.
Khâu Kính Hựu bây giờ, đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Ngay cả bàn tay đặt trên người Đới Hạnh San, cũng đã thu về.
Hắn xoay lưng lại với cô, ý nghĩ ban đầu thoáng có chút dao động.
Đới Hạnh San không thể biết trước được chuyện cô sẽ bị bắt về, để mà nhờ người làm nhân chứng cho mình, chỉ nhằm mục đích nói dối để lừa hắn.
Đới Hạnh San nói có một người vì cứu cô mà đã mất mạng.
Chuyện liên quan đến mạng người, không dễ gì mà dàn cảnh được.
Lẽ nào... Khâu Kính Hựu thật sự, đã hiểu nhầm Đới Hạnh San rồi hay sao?
Thật sự có kẻ chán sống, dám bắt cóc người ở ngay trong biệt thự của hắn hay sao?
Có thể chuốc thuốc mê người làm trong nhà, thì chắc chắn kẻ đó phải là người, ở trong ngôi biệt thự này.
Nhưng rốt cuộc kẻ đó là kẻ nào?
Cơ thể của Đới Hạnh San mặc dù được buông tha.
Nhưng phần xương trồi lên ở sau lưng, vừa rồi bị đập mạnh vào bề mặt đá cẩm thạch.
Cộng với vết thương mà Khâu Kính Hựu. cố tình để lại trên người cô.
Vẫn khiến cho Đới Hạnh San phải khổ sở vì đau đớn.
Cô lén lút quan sát từng hành động của Khâu Kính Hựu.
Bởi vì không đọc được suy nghĩ của hắn.
Khiến cho Đới Hạnh San có phần lo lắng.
Liệu Khâu Kính Hựu có tin những lời cô nói, mà cho người điều tra rõ ràng chuyện này hay không?