Cô nhìn hắn.
Rõ ràng biết Khâu Kính Hựu đang nói dối, nhưng lại chẳng thể vạch trần.
Cơ hội được tiếp tục theo đuổi đam mê ca hát, đang ở ngay trước mắt, nhưng lại chẳng thể với tới.
Thật khiến cho con người ta, cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đới Hạnh San gượng nở một nụ cười, rồi lên tiếng xác nhận lời mà Khâu Kính Hựu vừa nói, hoàn toàn là sự thật.
- Thiếu gia nói rất đúng! Bây giờ, em chỉ muốn ở đây chăm chỉ làm việc, để lo cho em trai. Còn những chuyện khác, em không muốn nghĩ tới nữa.
Cô nhìn Chu Thời Cảnh với vẻ mặt đầy cảm kích.
- Thời Cảnh, dù sao cũng cảm ơn ý tốt của anh!
Nghe cô nói như vậy, khuôn mặt của Chu Thời Cảnh trong phút chốc liền trầm xuống, có chút tiếc nuối cho Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu cẩn thận quan sát mọi động thái của Chu Thời Cảnh.
Thấy anh ta không nói gì nữa.
Hắn cầm lấy một tấm thẻ từ tay Vệ sĩ, đặt lên trên mặt bàn, rồi đẩy về phía Chu Thời Cảnh.
- Trong cái thẻ này là toàn bộ tiền viện phí của Hạnh San và Khắc Phong. Hai người họ đều không muốn mắc nợ cậu, nên nhờ tôi tạm ứng trước số tiền này để đưa cho cậu.
- Số tiền tạm ứng này, tôi sẽ trừ dần vào lương của Hạnh San và Khắc Phong.
Đới Hạnh San lại được một phen kinh ngạc, trước hành động của Khâu Kính Hựu.
Cả cô và Đường Khắc Phong đều chưa từng cầu xin hắn, thay bọn họ trả tiền viện phí cho Chu Thời Cảnh.
Tại sao Khâu Kính Hựu lại tự mình đưa ra chủ ý như vậy?
Là vì muốn Đới Hạnh San không còn mối liên hệ nào với Chu Thời Cảnh?
Đây cũng là mục đích thật sự, của việc hắn muốn gặp Chu Thời Cảnh hay sao?
Nhưng mà như thế này cũng tốt!
Dù sao nhà họ Đới cũng vẫn còn mắc nợ Khâu Kính Hựu.
Nợ hắn, Đới Hạnh San còn có thể từ từ trả nợ, bằng cách hầu hạ Khâu Kính Hựu.
Chứ cô bị giam cầm ở đây như thế này, muốn tự kiếm tiền để trả cho Chu Thời Cảnh, là chuyện rất khó.
Chu Thời Cảnh nhìn tấm thẻ ở trên bàn, đôi lông mày rậm rạp hơi nhíu lại, không vui ra mặt.
- Không phải tôi đã nói rồi hay sao? Tiền viện phí, em có dư thì trả tôi, còn không thì coi như tôi đang làm từ thiện.
- Em còn phải lo tiền viện phí cho Hoà Văn. Bây giờ, em ứng trước tiền lương để đưa cho tôi thế này, thì còn tiền đâu mà tiêu?
Nhìn thấy thái độ hằn học của anh ta, khi chất vấn Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu lại tiếp tục thay cô trả lời những câu hỏi.
- Chuyện này thì Chu Thiếu gia không cần phải lo lắng. Tôi cũng giống như cậu, rất thích làm việc thiện!
- Tôi không chỉ có thể trả tiền viện phí cho Hoà Văn, mà còn có thể đảm bảo khiến cho Hạnh San ở chỗ tôi, không phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.
- Có lẽ... Hạnh San và Khắc Phong đều không muốn mắc nợ cậu, nên mới nhờ tôi gửi lại số tiền viện phí này cho cậu.
- Đây chính là ý tốt của Hạnh San và Khắc Phong. Hy vọng Chu Thiếu gia sẽ không từ chối.
Nhìn bộ dạng trước sau chưa từng phản đối ý kiến, mà Khâu Kính Hựu đưa ra của Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh miễn cưỡng cầm lấy chiếc thẻ kia.
- Nếu Khâu Thiếu gia đã có lời như thế. Vậy, số tiền này tôi xin nhận.
- Nếu như không còn việc gì khác, thì tôi xin phép ra về.
Thấy anh ta đứng dậy, Khâu Kính Hựu cũng đứng dậy theo.
Đới Hạnh San thấy thế, cũng không dám ngồi trên ghế nữa, mà vội vàng đứng dậy.
- Chu Thiếu gia đã nói vậy, tôi cũng không tiện giữ cậu ở lại. Chu Thiếu gia về thong thả!
Khâu Kính Hựu lịch sự nói, rồi không quên quay sang phân phó Hàm Minh.
- Cậu tiễn Chu Thiếu gia ra cửa giúp tôi.
Hàm Minh nhận lệnh, dẫn đường cho Chu Thời Cảnh ra ngoài.
Đợi Chu Thời Cảnh đi khuất, nụ cười trên môi Khâu Kính Hựu lập tức vụt tắt.
Đôi mắt của hắn, đem theo sự thăm dò, chăm chú nhìn Đới Hạnh San.
Đến khi Hàm Minh quay lại phòng khách, đảm bảo Chu Thời Cảnh đã rời khỏi biệt thự.
Đới Hạnh San chủ động quỳ gối xuống dưới sàn nhà.
Nhận được ánh mắt dò xét của Khâu Kính Hựu.
Hai bàn tay của cô hơi run lên, nhưng vẫn không có ý định lên tiếng, mà chờ hắn lên tiếng trước.
Cơn giận trong lòng của Khâu Kính Hựu, lúc này mới bộc phát ra bên ngoài.
Khuôn mặt điển trai chứa đựng sự lạnh lùng, đan xen với sự tức giận đã đạt đến đỉnh điểm.
Không nói không rằng, mà khom người nắm lấy một bên cổ tay của Đới Hạnh San.
Lôi cô đứng dậy rời khỏi phòng khách, kéo đi lên lầu bằng đường cầu thang bộ.
Hành động thô lỗ của Khâu Kính Hựu, khiến cho cô vô cùng sợ hãi.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy theo phía sau lưng hắn lên lầu.
Không biết điều kinh khủng gì, đang chờ đợi Đới Hạnh San ở phía sau đây?
Đám người làm nhìn thấy Khâu Kính Hựu, kéo cô rời khỏi phòng khách, cũng vội vàng đuổi theo phía sau.
Một đám người như đang chơi trò đuổi bắt, lôi kéo nhau chạy lên tầng thứ sáu của biệt thự.
Hàm Minh nhanh nhẹn tiến lên phía trước, mở cửa phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, rồi lặng lẽ cúi đầu chờ người bước vào trong.
Cho đến khi Khâu Kính Hựu kéo Đới Hạnh San vào trong phòng.
Hàm Minh cũng ngay tức khắc đóng cửa lại.
Khâu Kính Hựu kéo mạnh cánh tay Đới Hạnh San.
Rồi bất ngờ thả tay, khiến cô té ngã va đập cơ thể vào đuôi giường.
Nhìn Đới Hạnh San đau đớn ngồi bệt dưới sàn nhà.
Khâu Kính Hựu không có lấy một chút thương cảm.
Trong mắt ngập tràn lửa giận, lạnh lùng ra lệnh.
- Cởi đồ ra.
Cô bây giờ, sợ tới mức không dám nhìn hắn.
Cố gắng kiềm chế sự đau đớn, hai bàn tay kịch liệt run rẩy, nhưng vẫn vội vàng cởi chiếc đầm Hầu gái ra khỏi cơ thể.
Ngay cả nội y cũng không dám chừa lại.
Rồi lại giống như bộ dạng vừa rồi ở dưới phòng khách, chủ động quỳ thẳng sống lưng trước mặt hắn.
Thu vào tầm nhìn một thân trần trụi của Đới Hạnh San.
Lần này, lại chẳng thể khiến cơn giận trong lòng Khâu Kính Hựu, vơi đi được một chút nào.
Hắn đưa một tay lên cởi hai nút cúc trên, của chiếc áo sơmi trắng.
Với mục đích xoa dịu sự ngột ngạt trong cơ thể.
Rồi nhanh chân bước đến, mở ngăn kéo tủ gỗ, phía dưới chỗ đặt chiếc tivi trong phòng.
Lấy ra một chiếc roi da, từ trong đống dụng cụ tình dục.
Bởi vì, từ sau khi mẹ ruột của Khâu Kính Hựu bị đánh đập đến chết.
Tâm lý của hắn bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Mà trước khi Đới Hạnh San đến đây.
Hắn thường bỏ tiền ra mua những cô gái trẻ đẹp, từ tay bọn buôn người.
Sau đó, đem bọn họ về đây, dùng những món đồ chơi tình dục hành hạ bọn họ.
Chỉ nhằm mục đích thỏa mãn thú tính của bản thân.
Cho nên, trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, luôn có những món dụng cụ tình dục.
Chỉ là... hắn chưa từng dùng phương thức hành hạ những cô gái khác, để áp dụng lên người Đới Hạnh San mà thôi.
Khâu Kính Hựu yêu cô như vậy.
Làm sao lỡ đánh đập Đới Hạnh San kia chứ?
Nhưng hôm nay, Khâu Kính Hựu lại lấy ra chiếc roi da kia.
Điều đó chứng tỏ hắn đã rất phẫn nộ, sau khi trò chuyện cùng Chu Thời Cảnh.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu cầm theo chiếc roi da, từng bước tiến về phía mình.
Đới Hạnh San hoảng sợ tột độ.
Bởi vì, cô có thể đoán ra được rằng, hắn muốn dùng chiếc roi da kia để đánh cô.
Đới Hạnh San muốn lùi lại phía sau.
Nhưng rất nhanh đã ý thức được, sau lưng chính là giường lớn.
Đứng dậy bỏ chạy khỏi phòng? Vô ích!
Cô sẽ không bao giờ chạy thoát, khỏi căn biệt thự này được đâu.
Đới Hạnh San thu mình lại, ôm lấy nỗi lo sợ mà dõi theo, từng bước đi của Khâu Kính Hựu.
Hắn vừa bước về phía cô, vừa quấn chiếc roi da thành vòng tròn, bao bọc xung quanh lòng bàn tay trái.
Đến khi đoạn dây đã quấn hết vòng, thì Khâu Kính Hựu cũng vừa vặn, dừng lại phía sau lưng Đới Hạnh San.
Giống như quá rảnh rỗi, không có việc gì làm.
Hắn tự mình quấn sợi dây da vào lòng bàn tay, rồi lại tự tháo gỡ nó ra.
Lúc cô quay đầu lại nhìn, thì cũng là lúc Khâu Kính Hựu quất một roi, vào tấm lưng thon thả của Đới Hạnh San, mà không có một lời báo trước.
Thời điểm chiếc roi da tiếp xúc với da thịt trên cơ thể cô.
Đới Hạnh San lập tức giật bắn mình, toàn bộ thân hình gầy yếu đều run lên bần bật.
Cô hơi ưỡn ngực về phía trước, với ý nghĩ rằng làm như vậy sẽ giảm bớt được sự đau đớn.
Nhưng Đới Hạnh San đã nhầm!
Phần da thịt mềm mại trên lưng của cô, được roi da chạm qua đến đâu, thì nơi đó lập tức hình thành vết xước đến rướm máu.
Nó khiến cho Đới Hạnh San có cảm giác đau xót vô cùng.
Một roi chưa đủ làm với bớt sự tức giận trong lòng Khâu Kính Hựu.
Thêm hai roi nữa được giáng xuống tấm lưng ngọc ngà của cô.
Mà lần nào cũng khiến cho Đới Hạnh San phải giật mình.
Mặc dù đôi mắt xinh đẹp đã mọng nước.
Nhưng đối với ba roi này của hắn, cô nắm chặt tay, cắn chặt môi.
Không dám kêu một tiếng nào.
Nhìn thấy vết thương trên lưng của Đới Hạnh San, nổi lên những cục máu.
Khâu Kính Hựu lại bắt đầu mềm lòng, không lỡ đánh thêm.
Mà lúc này hắn cũng đã nguôi giận phần nào.
Hờ hững vứt chiếc roi da xuống sàn nhà.
Khâu Kính Hựu hơi khom người, vòng một tay ra phía trước, bóp lấy cần cổ cao dài như thiên nga của Đới Hạnh San.
Hắn một lần nữa lôi cô dậy, ấn vào bức tường cẩm thạch trong phòng.
Tuy đã không còn giận dữ như lúc ban đầu nữa.
Nhưng gương mặt của Khâu Kính Hựu, khi đối diện với Đới Hạnh San bây giờ, vẫn mang một loại biểu cảm lạnh lùng bức người.
- Cô sắp xếp tỉ mỉ như vậy. Còn biết nói dối Chu Thời Cảnh, để có thể đưa Đường Khắc Phong đến trốn ở chỗ cậu ta, tránh tai mắt của tôi.
- Thế mà còn dám chối là không cùng Đường Khắc Phong bỏ trốn sao?
- Nếu như hôm nay không gặp được Chu Thời Cảnh, tôi cũng không nghĩ cô lại gian xảo như vậy đấy.
- Nói đi. Chuyện để cô tiếp tục theo đuổi ước mơ ca hát, có phải cũng là cô xúi giục Chu Thời Cảnh, đến xin cho cô hay không?