Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 76: Nhân quyền của đới hạnh san, thuộc về tôi.




- Cậu nói Đới Hạnh San cũng có quyền được sống, quyền được làm người, quyền được người khác tôn trọng giống như bao người sao?

- Thế thì cậu lại không biết. Kể từ cái ngày mà cô ta đặt chân, vào trong cái biệt thự này. Nhân quyền của Đới Hạnh San thuộc về tôi.

- Có muốn trách thì phải trách vợ chồng Đới Mộ Hàn. Lúc bọn họ bức mẹ tôi đến chết. Liệu có nghĩ đến báo ứng, sẽ không chỉ giáng xuống đầu hai người bọn họ, mà còn ứng nghiệm lên người con, cháu của bọn họ hay không?

Đúng, tất cả đều là lỗi của Đới Mộ Hàn và Chuyên Tú Uyển.

Nếu không phải năm xưa bọn họ hại chết mẹ ruột của hắn.

Thì Khâu Kính Hựu cũng không trở thành, một con người có lòng dạ thâm độc, hệt như rắn rết giống như bây giờ.

Như vậy, Khâu Kính Hựu cũng có thể đường đường, chính chính nói lời yêu với Đới Hạnh San.

Nắm tay cô cùng bước đi trên đường. giống như bao đôi tình nhân khác.

Mà không sợ người ngoài dè bỉu.

Thử hỏi, vợ chồng Đới Mộ Hàn có đáng hận hay không?

Thả ra khuôn mặt nhỏ bé của Đới Hạnh San.

Hắn chậm rãi thu tay về rồi đứng dậy.

Chỉ bình tĩnh được mấy giây, Khâu Kính Hựu lại bất ngờ điên cuồng lao tới, dùng một tay bóp chặt cần cổ của Đường Khắc Phong.

Nhìn thấy cảnh này, cả Đới Hạnh San và Ngô Cẩn đều hốt hoảng.

Chỉ sợ Khâu Kính Hựu kích động quá mức, sẽ bóp chết Đường Khắc Phong.

Cô và Quản gia đều muốn xông lên, để kéo Khâu Kính Hựu ra.

Không muốn để cho bàn tay của hắn, tiếp tục siết cổ Đường Khắc Phong nữa.

Nhưng đến cuối cùng, bọn họ cũng chỉ đành bất lực, nhìn gương mặt của Đường Khắc Phong nổi đầy gân máu, gắt gao đỏ bừng.

Mà lại chẳng thể làm được gì.

Sự sống chết của Đường Khắc Phong bây giờ.

Toàn bộ đều nằm trong tay Khâu Kính Hựu.

Nếu bây giờ bọn họ manh động.

Sợ rằng chẳng những không cứu được Đường Khắc Phong.

Mà còn khiến sự sống của cậu ta càng bị rút ngắn lại.

Cảm giác người đàn ông có ơn với mình gặp nguy hiểm, mà bản thân chỉ có thể trơ mắt ra nhìn thật khó chịu.

Rõ ràng người bị bóp cổ là Đường Khắc Phong.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, bản thân Đới Hạnh San cũng cảm thấy, lồng ngực của mình căng tức vô cùng.

Giống như có một thế lực vô hình nào đó, cũng đang muốn kìm hãm khả năng hô hấp của cô.

Muốn tước đoạt mạng sống của cô.

Trái tim bên trong lồng ngực, cứ chốc chốc lại nhói lên từng cơn đau quặn thắt, xoáy sâu vào tận xương tủy.

Lại giống như đang muốn vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Đới Hạnh San cố gắng tự trấn an bản thân, rằng Khâu Kính Hựu nhất định sẽ không một phát này, bóp chết Đường Khắc Phong.

Bởi vì, chỉ vài phút trước thôi.

Hắn đã nói sẽ không để Đường Khắc Phong. chết một cách dễ dàng.

Khâu Kính Hựu nhất định sẽ giữ lời.

Giống như việc mặc dù ba mẹ cô, là người đã cướp đi sinh mạng của mẹ hắn.

Nhưng Khâu Kính Hựu hứa, sẽ đích thân đưa Đới Hạnh San đến thăm ba mẹ cô.

Và hắn đã làm theo đúng như những gì mình nói.

Nhưng chẳng hiểu tại sao, mặc dù trong lòng tự nhủ rằng, Khâu Kính Hựu sẽ không giết chết Đường Khắc Phong.

Mà tinh thần của Đới Hạnh San, vẫn không sao hết bấn loạn.

Cô sợ hắn không cố tình, nhưng chẳng may sơ ý.

Khâu Kính Hựu cũng rất có thể, triệt để rút cạn sự sống của Đường Khắc Phong.

Tình hình của Đường Khắc Phong lúc này, chẳng mấy khả quan.

Xương gò má bị di lệch, phần cổ phía trên ngực bị bóp chặt.

Không chỉ khiến hô hấp của cậu ta, ngày càng trở nên gian nan.

Mà mạch máu cũng khó lòng mà lưu thông.

Hai cổ tay bị dây xích trói chặt, cả người lơ lửng trên không.

Có giãy giụa cũng chỉ nghe được, tiếng dây xích kêu leng keng.

Gương mặt Đường Khắc Phong lúc này, ẩn hiện hai màu xanh đỏ.

Muốn há to miệng để hấp thụ được nhiều dưỡng khí cũng khó.

Bởi vì, phần xương gò má bị gãy vẫn đang không dứt, truyền đến từng trận đau đớn.

Như muốn từng chút bào mòn sức lực của Đường Khắc Phong.

- Tôi không bao giờ sai! Các người mới sai!

Khuôn mặt Khâu Kính Hựu kề sát gần mặt của Đường Khắc Phong.

Đem theo sự điên loạn, khiến cho cậu ta không thể không sợ.

Rồi lớn tiếng quát thẳng vào mặt Đường Khắc Phong.

Khâu Kính Hựu luôn cho rằng cục diện thành ra như ngày hôm nay.

Chính là do những kẻ được coi là tầng lớp thượng lưu, đã ép hắn đi vào đường cùng.

Khâu Kính Hựu bây giờ, cái gì cũng có.

Hắn nói hắn không bao giờ sai!

Thì chính là không bao giờ sai!

Trong lúc tâm trí càng ngày càng trở nên cuồng loạn.

Khâu Kính Hựu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là hắn sẽ giết chết tất cả những kẻ dám nói hắn sai.

Cách tốt nhất để bịt miệng một người, chính là khiến cho người đó vĩnh viễn biến mất.

Đường Khắc Phong cũng không có ý định phản bác lại, đối với lời khẳng định của Khâu Kính Hựu.

Một phần vì nếu phải nói, cậu ta cũng không biết nên nói gì.

Tiếp tục đôi co với Khâu Kính Hựu, rằng hắn chưa bao giờ đúng hay sao?

Cái tư tưởng của Khâu Kính Hựu, và Đường Khắc Phong là khác nhau.

Cho dù cậu ta có nói từ giờ đến sáng mai.

Thì một con người lúc nào cũng bảo thủ, giống như Khâu Kính Hựu.

Sẽ không bao giờ chịu tiếp thu, lời nói của người khác đâu.

Nhất là khi Khâu Kính Hựu đã phân rõ, tầng lớp giàu nghèo trong xã hội.

Hắn sẽ không bao giờ chịu nghe lời của một tên Vệ sĩ, giống như Đường Khắc Phong đâu.

Bây giờ, cậu ta càng nói thì cũng chỉ càng khiến cho Khâu Kính Hựu, thêm điên loạn mà thôi.

Phần còn lại, bây giờ cổ của Đường Khắc Phong đang bị hắn chiếm giữ.

Cậu ta căn bản hít thở thôi, cũng cảm thấy khó nhọc, thì làm sao mà nói?

Tự Khâu Kính Hựu nổi điên, thì cũng tự hắn sẽ có thể bình tĩnh trở lại.

Biết rằng Đường Khắc Phong chưa đến lúc phải chết.

Nên khi nhìn thấy sắc mặt của cậu ta, càng ngày càng tím tái hết cả lại.

Nhịp thở ngắt quãng, như chỉ cần thêm mấy giây nữa, sẽ lập tức tắt thở.

Khâu Kính Hựu vội vàng thu tay về.

Cổ họng được buông tha.

Đường Khắc Phong ngửa cổ ho sặc sụa, tham lam hít thở giống như chưa bao giờ được thở.

Trông thấy dáng vẻ đến thở thôi, mà cũng khổ sở của Đường Khắc Phong.

Đới Hạnh San lại cảm thấy day dứt không thôi.

Nhưng cũng nhờ việc nhìn thấy, Đường Khắc Phong thoát chết trong gang tấc.

Mà cô mới có thể cảm thấy dễ thở hơn một chút.

Nhưng ngay một giây tiếp theo, Đới Hạnh San không biết Khâu Kính Hựu sẽ làm gì.

Chuyện này rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây?

Vốn dĩ, trước giờ tâm lý của Khâu Kính Hựu, lúc nào cũng ở trong trạng thái bất ổn.

Cho nên, cái chuyện giây trước hắn còn đùng đùng nổi giận.

Nhưng ngay giây sau, lại lập tức lộ ra nụ cười quỷ dị.

Được coi là điều bình thường đối với Khâu Kính Hựu.

Đới đến khi nhìn thấy hô hấp của Đường Khắc Phong, dần trở lại bình thường.

Khâu Kính Hựu lại vươn tay vỗ nhẹ, vào bên má không bị thương của cậu ta.

Rồi nhoèn miệng nở một nụ cười, chứng minh hắn là người thắng cuộc.

- Khi nào địa vị của cậu ngang hàng với tôi, thì khi ấy cậu mới có cơ hội bảo vệ được Đới Hạnh San, cũng như mới có đủ tư cách để đặt điều kiện với tôi.

- Còn không thì đừng bao giờ có ý nghĩ chống đối tôi.

- Cậu có phải chưa từng nhìn thấy, những kẻ cố tình chống lại tôi, đã phải nhận kết cục thê thảm như thế nào đâu.

- Hà tất cứ phải cố gắng muốn chứng minh, trứng rắn hơn đá, đi vào vết xe đổ của bọn họ làm gì?

Từ đầu chí cuối, vẫn chẳng có một ai lên tiếng đáp lời Khâu Kính Hựu.

Ngoại trừ giọng nói của hắn, thì thỉnh thoảng chỉ nghe thấy một vài tiếng ho hắng của Đường Khắc Phong, cùng với tiếng nức nở của Đới Hạnh San.

Cứ như thể Khâu Kính Hựu đang độc thoại một mình vậy.

Không nhìn Đường Khắc Phong nữa, thì hắn lại để ý đến Đới Hạnh San.

Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, hắn lại cười cợt mà nói với Đường Khắc Phong.

- Cậu thích Đới Hạnh San như vậy. Nếu như bây giờ mà trên mặt cô ta, xuất hiện một vết sẹo lớn, thì không biết là cậu có đau lòng hay không nhỉ?

Lời này của Khâu Kính Hựu, lại khiến người khác phải kinh hãi.

Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng vô cùng hoang mang, lo sợ.

Khâu Kính Hựu muốn hủy hoại khuôn mặt này của cô sao?

Đến cả Đường Khắc Phong là đàn ông, mà còn sợ sẽ biến thành bộ dạng xấu xí giống như quái vật.

Thế thì thử hỏi Đới Hạnh San có thể không sợ, việc gương mặt nhỏ bé này của cô, sẽ bị một vết sẹo to lớn huỷ hoại được hay không?

Tinh thần bấn loạn cực điểm.

Cô run rẩy thu mình lại, âm thầm cầu mong lời này của Khâu Kính Hựu, chỉ là đang nói đùa.