Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 75: Giống như một kẻ điên.




- Sao? Không phải vừa rồi cậu còn một hai, đòi chết vì Đới Hạnh San. hửm? Không phải là cậu còn nói cho dù hôm nay có phải chết, cũng phải vạch trần bộ mặt thật của tôi ư?

- Sao bây giờ mồm miệng lại câm như hến rồi? Lá gan bé như vậy mà cũng học đòi, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?

Chờ đợi hồi lâu, cũng không thấy Đường Khắc Phong lên tiếng, phản bác lại lời nói của mình nữa.

Mà trông bộ dạng co quắt của cậu ta lúc này, thật chẳng khác nào một con chó con làm chuyện sai trái.

Sau khi bị chủ mắng thì liền nín thinh, ngoan ngoãn thu mình lại một góc, không dám kêu lên một câu nào nữa.

Khâu Kính Hựu cố tình nói thêm vài lời nữa.

Nhưng thứ mà hắn nhận lại, vẫn chỉ là một khoảng không gian yên tĩnh, không có bất kỳ một tiếng động nào cả.

Đường Khắc Phong mím môi, cố gắng né tránh ánh mắt của Khâu Kính Hựu.

Cậu ta không dám đối trọi với Khâu Kính Hựu nữa.

Vì Đường Khắc Phong ta sợ bây giờ, cậu ta chỉ cần manh động thêm chút nữa, thì thanh sắt trong tay Khâu Kính Hựu sẽ lập tức, được ốp thẳng vào mặt cậu ta.

Chết thì dễ, sống mới khó.

Lần trước bị Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu tra tấn một trận, vết thương đến tận bây giờ vẫn còn hành hạ Đường Khắc Phong.

Chẳng thà Khâu Kính Hựu cứ dùng một viên đạn, kết liễu mạng sống của Đường Khắc Phong.

Như vậy, ít nhất cậu ta còn được chết một cách dễ chịu.

Chứ cái kiểu mà tra tấn thể xác, khiến cho Đường Khắc Phong mỗi ngày đều phải nếm trải cảm giác đau đớn, thống khổ.

Giống như cực hình ở dưới mười tám tầng địa ngục.

Muốn sống không được, mà muốn chết cũng không xong.

Thật sự rất hiếm có người chịu đựng được.

Vả lại, Khâu Kính Hựu không đồng ý, để Đường Khắc Phong dùng mạng của mình, để đổi lấy sự tự do cho Đới Hạnh San.

Nếu như không thể khiến cho cô thoát ra khỏi xiềng xích.

Vậy sự hy sinh của Đường Khắc Phong, chẳng phải là vô nghĩa hay sao?

Bây giờ, Đới Hạnh San vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của Khâu Kính Hựu, chưa thoát được ra khỏi ngôi biệt thự này.

Làm sao Đường Khắc Phong có thể yên tâm mà chết đây?

Hơn nữa, hiện tại ở trên cõi đời này.

Đường Khắc Phong chỉ có một mình Đới Hạnh San, là người duy nhất khiến cho cậu ta quan tâm, lo lắng.

Đường Khắc Phong thật sự sợ, nếu như gương mặt của cậu ta xuất hiện một vết sẹo lớn.

Thì Đới Hạnh San sẽ coi cậu ta, giống như một con quái vật mà xa lánh.

Cho dù Đường Khắc Phong có mất hết tất cả mọi thứ, cũng không thể nào chịu đựng được sự ghẻ lạnh, từ người con gái mà cậu ta yêu.

- Tôi biết cậu thích Đới Hạnh San. Cho nên, kể từ lúc cậu phát hiện ra bản thân mình thích Đới Hạnh San. Thì trong đầu cậu lúc nào cũng nung nấu ý định, muốn đem cô ta rời khỏi tôi.

- Nhưng cậu có bao giờ nghĩ rằng, tại sao cậu luôn thua tôi không?

Khâu Kính Hựu xoay người, từng bước chậm rãi quay lại chỗ chiếc kiềng, có đặt chảo than vẫn còn đang cháy.

Không một tiếng động đem thanh sắt trong tay để vào chỗ cũ, bên trong chiếc chảo bập bùng ánh lửa.

Vệ sĩ cũng theo đó vội vàng tiến lên, nhận lấy chiếc khăn cách nhiệt từ tay Khâu Kính Hựu.

Giây phút hắn thả thanh sắt xuống chảo than.

Đới Hạnh San cảm thấy trong lòng mình nhẹ nhõm hắn đi.

Giống như vừa mới trút được tảng đá lớn trong lòng.

Mặc dù không biết khi nào Khâu Kính Hựu sẽ lại nổi điên, rồi hành hạ thể xác của Đường Khắc Phong.

Nhưng ít nhất hiện, tại nhìn thấy cậu ta vẫn an toàn, là cô coi như cũng đã có thể tạm thời yên tâm rồi.

Đường Khắc Phong cúi đầu, trong mắt lộ ra sự phức tạp.

Đúng rồi, đã có hàng trăm, hàng ngàn lần cậu ta có ý nghĩ, muốn đem Đới Hạnh San rời khỏi nơi này, rời khỏi Khâu Kính Hựu.

Nhưng mà lần nào cũng đều thất bại cả.

Không chỉ thất bại trong suy nghĩ, mà còn thất bại trong cả lời nói lẫn hành động.

Thậm chí, ban chiều rõ ràng bọn họ có cơ hội để bỏ trốn, nhưng Đới Hạnh San lại lựa chọn ngoan ngoãn quay về.

Đấy còn không phải là vì Khâu Kính Hựu, lấy tính mạng của nhà họ Đới ra, để uy hiếp cô hay sao?

Bây giờ, hắn lại hỏi Đường Khắc Phong như vậy.

Rốt cuộc là có ý gì?

Thấy cậu ta vẫn chẳng nói gì.

Khâu Kính Hựu lần nữa xoay người lại, tự trả lời cho câu hỏi của chính mình.

- Đó là bởi vì cậu không có tiền, cũng chẳng có quyền.

- Thử nghĩ mà xem, tôi là chủ của cậu. Bây giờ tôi... cái gì cũng có. Còn cậu, trong tay không có thứ gì. Cậu lấy gì đòi đấu với tôi?

Khâu Kính Hựu chắp hai tay sau lưng, nghiêm túc nhìn Đường Khắc Phong.

Thậm chí, trong mắt còn thoáng qua một chút thương cảm.

- Dáng vẻ của cậu bây giờ, trông thật giống tôi của 10 năm về trước. Cầu xin thay cho người khác không được, thì liền lật mặt chỉ trích kẻ cầm quyền. Chỉ nhằm mục đích đòi lại sự công bằng cho người thân của mình.

Mặc dù đã trải qua ngần ấy năm.

Thế nhưng mỗi lần nghĩ lại cảnh tượng kinh hoàng, lúc vợ chồng Đới Mộ Hàn sai người đánh chết mẹ ruột của hắn.

Là trong mắt Khâu Kính Hựu lại xuất hiện tơ máu, không thể kìm chế được sự phẫn nộ.

- Sau khi mẹ tôi mất. Tôi đã vô số lần tự hỏi bản thân mình, rằng trên đời này liệu có công bằng, có luật pháp hay không?

- Mà tại sao lại để người mẹ ruột tội nghiệp của tôi, phải chết tức tưởi như vậy? Còn những kẻ lòng lang dạ sói giống như vợ chồng Đới Mộ Hàn, thì vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Đới Hạnh San từ đầu đến cuối vẫn quỳ ở phía sau lưng hắn.

Nghe Khâu Kính Hựu lại nhắc đến tên của ba mẹ mình, cùng những chuyện xảy ra năm xưa.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô run rẩy nắm chặt lại.

Muốn hận hắn vì đã buông lời sỉ nhục ba mẹ của cô.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện mà Khâu Kính Hựu đã phải trải qua, trong suốt 10 năm nay, thì Đới Hạnh San lại bắt đầu mông lung.

Không biết rốt cuộc cô nên hận, hay nên cảm thấy có lỗi với mẹ con hắn.

Điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng.

Khâu Kính Hựu lại tiếp tục nói với Đường Khắc Phong.

- Nhưng kể từ sau khi trở thành Thiếu gia nhà họ Khâu. Tôi mới ngộ ra được một điều rằng, sự công bằng trong cái xã hội này, chỉ thuộc về những kẻ có tiền, có quyền mà thôi.

- Chỉ khi cậu có quyền lực và tiền tài, thì lời nói của cậu mới có giá trị.

- Dẫn chứng thuyết phục nhất, để chứng minh những lời tôi nói đều là sự thật. Đó là nếu như tôi coi Đới Hạnh San là một con chó, chỉ có một mình cậu mới dám bác bỏ ý kiến của tôi.

- Nhưng bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, cho dù tôi có thả cậu ra ngoài, cũng sẽ có vô số kẻ thay tôi giết chết cậu.

- Đó chính là sức mạnh của đồng tiền. Cũng là lý do tại sao cậu phải phục vụ tôi, mà không phải là tôi phục vụ cậu.

Càng nói, Khâu Kính Hựu lại càng thêm kích động, giống như một kẻ điên.

Trông bộ dạng của hắn, không ai biết Khâu Kính Hựu là đang muốn dạy dỗ Đường Khắc Phong.

Để cho cậu ta biết cách sinh tồn, trong cái xã hội đã tha hoá vì đồng tiền này.

Hay là hắn đang cố gắng chứng minh, những chuyện bản thân đang làm không sai.

Muốn mọi người xung quanh cũng sẽ hiểu, cho những hành động tàn nhẫn của mình nữa.

- Bởi vì trong cái xã hội này, công bằng chỉ thuộc về những kẻ cầm quyền. Cho nên, tôi cũng chỉ sống theo kiểu công bằng của cái xã hội này mà thôi. Như vậy, chẳng lẽ cũng là sai hay sao?

- Bàn tay mà không nhuốm máu, làm sao giữ được hoàng vị? Nếu như quá nhân từ, thì sẽ bị kẻ khác nuốt chửng, cậu hiểu chưa?

Lúc này, Khâu Kính Hựu mới bất chợt xoay người lại nhìn Đới Hạnh San.

Nét mặt trầm xuống, từng bước đi tới trước mặt cô.

Phát hiện hắn chú ý đến mình, khuôn mặt Đới Hạnh San lộ rõ sự sợ hãi.

Muốn lùi lại nhưng không đủ can đảm.

Chỉ đành run rẩy nhìn theo từng hành động của Khâu Kính Hựu.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt Đới Hạnh San.

Vươn hai bàn tay to lớn nhưng lại chẳng có một chút hơi ấm nào, bọc lấy hai bên má vẫn còn đọng nước của cô.

Khâu Kính Hựu khẽ khàng nâng khuôn mặt, đẫm nước mắt của Đới Hạnh San lên, chăm chú nhìn nó một cách say mê.

Cũng phải đến nửa tháng rồi, hắn mới lại được nhìn thấy cô.

Mà Đới Hạnh San khi bắt gặp đôi mắt sắc lạnh của Khâu Kính Hựu, thì liền vội vàng tránh né.

Nhưng vẫn để hắn chiếm giữ khuôn mặt của mình.

- Đúng! Đới Hạnh San không sai với mẹ con tôi. Cái mà cô ta sai chính là đã đầu thai vào nhầm nhà, có ba mẹ là hai kẻ sát nhân.

- Bởi vì chỉ có vợ chồng Đới Mộ Hàn mới là người gây nên tội, nên tôi chỉ được quyền trả thù ba mẹ của Đới Hạnh San?

- Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

Nói đến đây, hai con mắt của Khâu Kính Hựu lại đỏ rực.

Hắn giận dữ nghiến hai hàm răng lại với nhau, gầm lên giống như mãnh thú.

- Tôi phải bắt không chỉ ba mẹ của Đới Hạnh San. Mà bản thân cô ta cũng phải chịu sự dày vò, hành hạ, thống khổ đến tận cùng.

- Bắt nhà họ Đới phải trả giá gập bội, đối với những chuyện mà vợ chồng Đới Mộ Hàn, đã làm với mẹ ruột của tôi.

- Chỉ có như vậy. Mới có thể an ủi vong linh của mẹ tôi ở trên trời.