Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 77: Không thể chấp nhận được.




- Thiếu gia, tôi sai rồi! Tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi không nên chọc giận cậu. Tôi thật đáng chết!

- Cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được. Xin cậu tha cho Hạnh San!

Nghe đến ý định muốn huỷ hoại gương mặt của Đới Hạnh San, trong lời nói của Khâu Kính Hựu.

Đường Khắc Phong thậm chí còn sợ hãi, hơn cả lúc mà Khâu Kính Hựu, dùng thanh sắt đã bị nung nóng kia, để đánh vào tâm lý của cậu ta.

Đường Khắc Phong hoảng loạn, vội vàng xuống nước van xin Khâu Kính Hựu.

Làm cho sợi xích bằng sắt, còng lấy hai cổ tay của cậu ta, không ngừng phát ra những tiếng leng keng.

Bây giờ, Đường Khắc Phong mới ý thức được một điều, rằng bản thân thật sự đã sai, khi cố tình chọc điên Khâu Kính Hựu.

Có thể Khâu Kính Hựu nói đúng!

Bản thân Đường Khắc Phong chỉ là một tên Vệ sĩ, một thằng mồ côi cha mẹ, cù bơ cù bất.

May mắn lắm mới được Khâu Kính Hựu để mắt đến, thu nhận làm Vệ sĩ mà hết lòng bồi dưỡng.

Đứng trước một người vừa có tiền tài, quyền lực, địa vị giống như Khâu Kính Hựu.

Lời nói của Đường Khắc Phong, căn bản không có một chút trọng lượng nào.

Và nếu như không có quyền lực trong tay.

Cậu ta vĩnh viễn cũng đấu không lại Khâu Kính Hựu.

Mà một khi đã chọc cho Khâu Kính Hựu nổi giận rồi thì, không chỉ tính mạng của Đường Khắc Phong gặp nguy hiểm.

Mà ngay cả Đới Hạnh San cũng chẳng thể sống yên với hắn.

Một mình Đường Khắc Phong chết thì không sao.

Nhưng cậu ta tuyệt đối không thể để, Đới Hạnh San bị liên lụy được.

Đối với một người con gái mà nói, sắc đẹp rất quan trọng.

Làm sao Đường Khắc Phong có thể trơ mắt, nhìn gương mặt của Đới Hạnh San, bị Khâu Kính Hựu huỷ hoại được đây?

Bây giờ, thân thể của Đới Hạnh San có bị tổn hại hay không.

Quyền quyết định đều nằm trong tay Khâu Kính Hựu.

Đường Khắc Phong đã bị dồn ép đến đường cùng rồi, không thể cứ giữ im lặng được mãi.

Khâu Kính Hựu không ngờ tới, chỉ mới có ba tháng tiếp xúc.

Mà Đường Khắc Phong đã yêu Đới Hạnh San đến mức, để cho cô trở thành điểm yếu của mình.

Vì cô mà dám đối nghịch lại với hắn.

Cũng lại vì cô mà sẵn sàng dùng mạng sống của cậu ta, để đổi lấy sự tự do cho Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu vô cùng thỏa mãn.

Vì cuối cùng cũng có thể khiến Đường Khắc Phong, ngoan ngoãn khuất phục.

Nhưng hắn lại không thể chấp nhận được một chuyện.

Đó là trên đời này lại tồn tại, một người đàn ông khác ngoài hắn.

Yêu Đới Hạnh San hơn cả sinh mạng của mình.

Khâu Kính Hựu xoay người, đi một vòng quanh chảo than.

Cho tới khi bước chân hắn dừng lại, đối mặt với Đường Khắc Phong, thì mới nói.

- Có phải... nếu như tôi không hủy hoại gương mặt của Đới Hạnh San. Thì kêu cậu làm gì, cậu cũng sẽ làm hay không?

Nhìn Khâu Kính Hựu cứ thế chậm rãi đi quanh chảo than, mà lại không nói một lời nào.

Khiến cho Đường Khắc Phong không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Khi nghe thấy câu hỏi của hắn.

Đường Khắc Phong giống như kẻ đuối nước vớ được cọc, vội vàng gật đầu lia lịa.

- Phải... phải...! Chỉ cần Thiếu gia tha cho Hạnh San. Cho dù cậu bắt tôi chết, tôi cũng không dám chối từ.

Đới Hạnh San quỳ ở dưới sàn nhà lạnh lẽo, mà nước mắt cứ rơi lã chã.

Khiến cho hai mắt đều có cảm giác đau nhức, như thể sắp mù loà đến nơi.

Thấy Đường Khắc Phong vô tình nhìn về phía mình.

Cô không dám nói gì, chỉ có thể tuyệt vọng lắc đầu.

Như muốn ngăn cản cậu ta tiếp tục hy sinh vì mình.

Khâu Kính Hựu lại một lần nữa, dùng khăn cách nhiệt bọc lấy thanh sắt trong chảo than.

Nhấc nó ra ngoài, rồi quay trở lại chỗ Đường Khắc Phong bị treo lên.

- Chết thì không cần. Dù sao cậu cũng theo tôi bao nhiêu năm nay. Tôi làm sao lại lỡ lấy mạng của cậu, đúng không?

Khuôn mặt của hắn lộ rõ biểu cảm quỷ dị.

Bộ dạng hờ hững ngắm nhìn thanh sắt nóng bỏng trong tay.

Khiến người khác trông mà không khỏi cảm thấy rợn người.

- Nhưng nguyên tắc mà tôi đặt ra, trước giờ chưa từng phá vỡ. Đúng thì thôi, sai thì nhất định phải phạt.

Lần này, hoàn toàn không còn là trêu đùa.

Vừa nói dứt lời, Khâu Kính Hựu lập tức dí thẳng phần đầu hình chứ nhật của thanh sắt, vẫn còn đang nóng vào giữa phần ngực, không có lấy một mảnh vải bảo vệ của Đường Khắc Phong.

Hoá ra, vừa rồi hắn đặt thanh sắt về lại bên trong chảo than.

Không phải là chỉ muốn dùng nó để hù dọa Đường Khắc Phong.

Càng không phải là có ý định tha cho cậu ta.

Mà Khâu Kính Hựu chỉ cảm thấy, thanh sắt bị đem ra xa chảo than một lúc lâu, nhiệt độ cũng sẽ vì thế mà bị thuyên giảm.

Nếu như cứ thế mà cho nó tiếp xúc, với da thịt trên người Đường Khắc Phong.

Độ nóng không đủ sẽ không thể cho ra kết quả, giống như hắn mong muốn.

Cho nên, Khâu Kính Hựu mới đem thanh sắt vùi vào trong lửa than lần nữa.

Rồi mới để cho Đường Khắc Phong, được nếm trải cái gọi là đau đớn tận cùng, sống không bằng chết.

Giây phút bề mặt của thanh sắt, chạm đến da thịt trên người Đường Khắc Phong.

Từ chỗ ma sát giữa cơ thể của cậu ta, và đầu thanh sắt liền bốc lên một làn khói.

Đồng thời, cũng phát ra những tiếng “xèo”.

Như có ai đó đang thả miếng thịt, vào chiếc chảo dầu đã nóng già.

Cơ thể của Đường Khắc Phong bị phỏng một mảng lớn, giống như miếng thịt bị nướng chín.

Cảm giác đau đớn khiến toàn bộ các cơ trên người cậu ta đều co lại.

Đường Khắc Phong giống như đã biến thành một con quái vật, khắp người đều nổi đầy gân guốc, ngửa cổ hét lớn.

- A... a... a...!

Nhìn thấy cảnh tượng dã man như thế này.

Ngô Cẩn và đám người làm đều sợ hãi mà cúi đầu xuống, nhắm tịt hai mắt lại không dám nhìn.

Đới Hạnh San nhìn thấy Khâu Kính Hựu, thật sự dùng thanh sắt bị nung nóng, để tra tấn Đường Khắc Phong thì càng thêm khiếp sợ.

Cô suy sụp ngồi bệt xuống sàn nhà, dùng hai tay bịt chặt miệng lại.

Ngay cả khóc cũng không dám khóc thành tiếng.

Đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng “xèo”, phát ra từ chỗ thanh sắt làm cháy ra thịt nữa.

Khâu Kính Hựu mới hài lòng thu lại thanh sắt trong tay.

Phần da thịt bị phỏng trên người Đường Khắc Phong, có dạng hình chữ nhật giống như phần mặt phẳng ở đầu thanh sắt.

Ở giữa hình chữ nhật hiện rõ hai chữ “rác rưởi”.

Giống y như hai chữ được khắc trên thanh sắt.

Khâu Kính Hựu đưa lại thanh sắt kia cho Vệ sĩ, hạ lệnh thả Đường Khắc Phong xuống.

Thoát khỏi xích sắt, cơ thể gầy yếu của Đường Khắc Phong đổ rạp xuống dưới sàn nhà.

Cứ giống như lần trước bị tra tấn bằng roi da, thoi thóp giống như người sắp chết.

Khiến ai nhìn thấy, cũng không thể không xót thương cho cậu ta.

Chỉ có một mình Khâu Kính Hựu là giống như người vô cảm.

Vẫn thản nhiên đi lướt qua người Đới Hạnh San, ngồi xuống dưới ghế sofa.

Hắn thoải mái gác hai chân lên trên mặt bàn, cầm lấy hộp thuốc lá rút ra một điếu, thuần thục ngậm vào trong miệng.

Tự khắc có Hầu gái quỳ xuống, tháo đôi dép ra khỏi chân cho Khâu Kính Hựu, rồi đem đến đặt xuống trước mặt Đường Khắc Phong.

Hàm Minh cầm bật lửa cẩn thận giúp hắn châm thuốc.

Một làn khói trắng lượn lờ trong không gian, thoảng mùi hương đặc trưng của xì-gà.

Khâu Kính Hựu rít một hơi thuốc, sau khi dùng hai ngón tay nhấc điếu thuốc ra khỏi miệng, mới lại quay đầu nhìn Đường Khắc Phong mà nói.

- Tôi cho cậu một cơ hội. Cầm đôi dép kia từ chỗ đó bò đến đây, xỏ lại vào chân cho tôi. Thì tôi sẽ suy nghĩ đến chuyện tha cho Đới Hạnh San.