Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 70: Có phải cô và nó đã ngủ với nhau rồi hay không?




Nghe thấy Đường Khắc Phong lên tiếng thay mình giải thích.

Nhưng những lời mà cậu ta nói ra lúc này, lại khiến cho Đới Hạnh San vô cùng sửng sốt.

Mà phải chuyển tầm nhìn từ Khâu Kính Hựu, sang người Đường Khắc Phong.

Nếu như cậu ta không nói ra, cô cũng không nghĩ kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc này, lòng dạ lại thâm độc như vậy.

Chỉ vì để hãm hại được Đới Hạnh San.

Mà không ngại kéo cả người vô tội như Đường Khắc Phong, vào trong chuyện này.

Khâu Kính Hựu vừa đưa miếng thịt cá hồi vào trong miệng, thì lại bị hai từ “em ấy” thoát ra từ miệng của Đường Khắc Phong.

Làm cho hai mắt loé lên tia sáng sắc lạnh.

Đới Hạnh San là người của hắn.

Khâu Kính Hựu đương nhiên khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu, khi nghe thấy người đàn ông khác thân mật gọi cô là “em ấy”.

Chỉ là, ngoài mặt cũng không có một chút biểu cảm nào, gọi là đang tức giận.

Khâu Kính Hựu chậm rãi dùng răng nghiền nát thức ăn trong miệng.

Sau khi để từng mảnh thịt cá nhỏ vụn trôi xuống thực quản, hắn mới nâng mi mắt nhìn Đường Khắc Phong.

- Tôi đã hỏi đến cậu rồi hay sao? Từ khi Đới Hạnh San đến đây, có vẻ như cậu càng ngày càng không còn coi tôi ra gì nữa phải không?

- Người đâu? Vả miệng Đường Khắc Phong. Nhớ là phải vả thật mạnh, để cho cậu ta biết rõ vị trí của mình nằm ở đâu.

Nghe thấy mệnh lệnh của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San lập tức giật mình nhìn hắn, rồi lại nhìn Đường Khắc Phong.

Cậu ta bị gãy xương gò má, chỉ vừa mới định hình lại.

Bây giờ mà bị vả miệng, ngộ nhỡ chiếc xương chưa lành lại bị chệch sang chỗ khác, thì phải làm thế nào?

Đới Hạnh San lại hướng về phía Khâu Kính Hựu, liều mạng cầu xin thay cho Đường Khắc Phong.

Mà không để ý đến chuyện hắn bây giờ đang vô cùng khó chịu, khi nhìn thấy quan hệ giữa cô và Đường Khắc Phong, vô cùng thân thiết.

- Thiếu gia, xin hãy tha cho Khắc Phong. Anh ấy vừa bị gãy xương gò má, Bác sĩ bảo phải cần thêm hơn một tuần nữa, thì phần xương bị gãy mới có thể liền hẳn.

- Nếu như bây giờ mà bị vả miệng. Em sợ chỗ xương bị gãy sẽ không thể liền lại được.

Đặt dao nĩa xuống, Khâu Kính Hựu cầm lấy ly rượu, ngả người dựa vào thành ghế sofa.

Nhìn Đường Khắc Phong và Đới Hạnh San, rồi tự nhiên nở một nụ cười tà ác.

- Thế sao? Vậy thì cứ nhằm vào chỗ xương bị gãy của cậu ta mà đánh. Dù sao người bị gãy xương là cậu ta chứ đâu phải tôi.

Một câu này của hắn, đã khiến cô thất thần.

Giống như người bị bắt mất hồn vía.

Đới Hạnh San nhất thời đã quên mất, Khâu Kính Hựu là một ác quỷ.

Mà ác quỷ thì sẽ không tha cho bất cứ người nào.

Người không phạm lỗi với hắn, còn bị Khâu Kính Hựu đem ra làm thú vui tiêu khiển, hành hạ đến thừa sống, thiếu chết.

Huống hồ là bây giờ hắn đang nghĩ rằng, cô là cố tình bỏ trốn cùng Đường Khắc Phong.

Đáng lẽ ra Đới Hạnh San không nên nói ra, chuyện Đường Khắc Phong bị gãy xương gò má.

Như vậy, Khâu Kính Hựu cũng không nói rõ ràng là đánh vào chỗ xương bị gãy, trên mặt của Đường Khắc Phong.

Cô muốn cứu Đường Khắc Phong, nhưng vô tình không cứu được mà còn hại cậu ta.

Lần này, Hàm Minh không cần đích thân nhận lệnh của Khâu Kính Hựu.

Mà để cho một tên Vệ sĩ tên Triệu Thanh ra tay.

Khi Triệu Thanh từng bước tiến về phía hai người bọn họ.

Đường Khắc Phong không có một chút sợ hãi.

Sự căm phẫn trong lòng cậu ta, đối với những việc làm của Khâu Kính Hựu, đã sắp lên tới đỉnh điểm.

Đường Khắc Phong căm hận chuyện Khâu Kính Hựu, cho người hành hạ cậu ta một.

Thì phải phẫn nộ đối với chuyện hắn giam cầm, ngày đêm dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.

Cả về mặt thể xác lẫn tinh gấp trăm ngàn lần.

Không thể giữ được sự cứng rắn giống như Đường Khắc Phong.

Mỗi một bước chân đạp xuống dưới sàn nhà của Triệu Thanh, là mỗi lúc sự hoảng sợ trong lòng Đới Hạnh San, lại tăng thêm một phần.

Đường Khắc Phong là người đã lấy thân mình làm lá chắn, che chở và bảo vệ cô trong lúc tai nạn.

Đới Hạnh San không thể ngồi im nhìn cậu ta bị vả miệng được.

Cô vội vàng lao đến chặn trước người của Đường Khắc Phong.

Nước mắt bắt đầu rơi xuống theo từng tiếng nức nở nhỏ vụn.

Nhìn Khâu Kính Hựu liên tục lắc đầu van xin.

- Không... đừng mà. Xin Thiếu gia hãy tha cho Khắc Phong.

Thu vào trong mắt là cảnh tượng Đới Hạnh San dùng thân mình, để bảo vệ thằng đàn ông khác.

Khuôn mặt Khâu Kính Hựu lạnh đi vài phần.

Hắn liếc mắt nhìn Vệ sĩ đứng bên cạnh ghế sofa, dùng biểu cảm trong mắt để ra lệnh.

Vệ sĩ rất nhanh đã hiểu ý, vội vàng tiến lên lôi Đới Hạnh San sang một bên.

Triệu Thanh vung tay lên, giáng xuống một cái tát thật mạnh vào phần má, vẫn còn đang bị thương của Đường Khắc Phong.

Một tiếng “chát” rõ to vang lên.

Đường Khắc Phong có cảm giác hai đầu xương gò má bị gãy của mình, đã lệch khỏi vị trí ban đầu.

Từng cơn đau bắt đầu chèn ép các dây thần kinh.

Đường Khắc Phong gắt gao cuộn chặt hai lòng bàn tay thành nắm đấm, gồng mình chống đỡ không kêu một tiếng nào.

- Xin lỗi anh Phong! Em bắt buộc phải làm theo lệnh của Thiếu gia.

Triệu Thanh nói xong lời xin lỗi đối với Đường Khắc Phong.

Cũng không dám trễ nải, mà liên tiếp tát thêm mấy phát, vào mặt người con trai đang quỳ gối dưới sàn nhà.

Đới Hạnh San ở một bên bị Vệ sĩ giữ chặt hai tay.

Nhìn thấy Đường Khắc Phong bị đánh đến chảy máu mũi.

Một bên má đỏ ửng, có dấu hiệu xước da do móng tay cào vào.

Cô liên tục giãy giụa dưới sàn nhà, muốn thoát ra khỏi sự khống chế của Vệ sĩ.

Để một lần nữa lao đến ngăn cản hành động của Triệu Thanh, nhưng vô ích.

Cho dù là lúc Đới Hạnh San hoàn toàn khỏe mạnh, cũng không thể nào chống lại được hai tên Vệ sĩ cao to lực lưỡng.

Huống hồ, cô vừa tỉnh lại sau khi bị chấn động não, đã phải ngày đêm túc trực ở bệnh viện, để chăm sóc Đường Khắc Phong.

Biết là không thể thoát ra khỏi sự khống chế của Vệ sĩ, nhưng Đới Hạnh San vẫn ra sức vùng vẫy, gào thét trong nước mắt.

- Đừng... đừng đánh nữa. Tha cho anh ấy đi mà.

Khâu Kính Hựu ngồi trên ghế, vừa thưởng thức ly rượu vang của mình.

Vừa xem Vệ sĩ hành hạ Đường Khắc Phong, giống như một thú vui.

Nhưng... hôm nay hắn lại không cảm thấy vui.

Vì người phụ nữ mà Khâu Kính Hựu yêu, đang khóc vì một người đàn ông khác.

Đợi đến khi vết xước trên da thịt, ở vùng má của Đường Khắc Phong rõ nét.

Máu đỏ cũng tứa ra không ít, phần gò má bị gãy xương sưng lên thành cục.

Khâu Kính Hựu mới kêu Triệu Thanh dừng tay lại.

Hắn nhìn Đới Hạnh San, vẻ mặt lúc này đã không giữ được nụ cười quỷ dị như lúc ban đầu nữa.

Mà là một loại biểu cảm lạnh lùng dọa người.

- Ở trước mặt tôi, cô còn bảo vệ Đường Khắc Phong như vậy. Thế thì lúc không có tôi, có phải cô và nó đã ngủ với nhau luôn rồi hay không?

- Còn dám chối là cô không hề cùng nó bỏ trốn sao?

Dứt lời, Khâu Kính Hựu ném mạnh ly rượu trong tay xuống dưới sàn nhà.

Thanh âm vỡ vụn của thủy tinh, khiến cho toàn bộ người có mặt trong phòng đều giật mình đến thót tim.

Tuy phần xương bị gãy của Đường Khắc Phong, lúc xảy ra tai nạn không bị di lệch nhiều.

Không cần phải làm phẫu thuật, mà chỉ cần nắn chỉnh cố định lại là được.

Nhưng phần xương gò má chưa hoàn toàn lành lại.

Bây giờ lại phải chịu tác động mạnh của ngoại lực, sẽ khiến phần xương bị gãy bị di lệch rất nhiều.

Nhìn sắc mặt của Đường Khắc Phong càng ngày càng nhợt nhạt, bên má vừa bị đánh bây giờ lõm xuống một vùng.

Xung quanh mắt và phần dưới chỗ xương bị gãy, bị sưng nề và có hiện tượng bầm tím.

Bây giờ, Đới Hạnh San chẳng còn tâm trí nào, để giải thích những câu hỏi của Khâu Kính Hựu.

Cô quỳ thẳng người lên, hai mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.

Khẩn khoản hướng về phía chủ của ngôi biệt thự mà cầu xin.

- Cầu xin Thiếu gia...! Xin anh hãy cho anh Phong đến bệnh viện, để anh ấy được định hình lại xương gò má. Sau đó, Thiếu gia muốn trừng phạt em như thế nào cũng được.

Một khi Khâu Kính Hựu đã đập đồ, thì tức là hắn đã rất tức giận.

Vừa rồi, khi chiếc ly thủy tinh va chạm với sàn nhà.

Chính là lúc Ngô Cẩn và toàn bộ người làm có mặt trong phòng, ngay lập tức cúi đầu thật sâu.

Đến thở cũng không dám thở mạnh.

Hàm Minh lén lút nhìn Đới Hạnh San, trong lòng thầm nghĩ cô hôm nay gan to bằng trời rồi.

Ngay vào lúc Khâu Kính Hựu đang nổi giận, lại dám lên tiếng cầu xin thay cho Đường Khắc Phong.

Lúc này, Khâu Kính Hựu bị lửa giận trong lòng, làm cho nhịn không được mà phải đứng dậy khỏi ghế, lớn tiếng quát nạt Đới Hạnh San.

- Gãy xương thì đã làm sao? Cô có tin là bây giờ tôi cho người đánh chết Đường Khắc Phong, ngay tại đây hay không? Đường Khắc Phong chẳng qua chỉ là một con chó. Tôi muốn bóp chết cậu ta, dễ như bóp chết một con kiến.

- Đừng quên, chưa đầy một tháng trước. Cô đã đồng ý với tôi rằng sẽ không bao, giờ cầu xin thay cho thằng đàn ông khác nữa.

- Thế mà chưa gì cô đã muốn nuốt lời rồi hay sao?