Bởi vì lúc bọn họ rời khỏi bệnh viện đã là chiều tối.
Nên khi xe riêng của Thất Đằng, chạy vào trong biệt thự của Khâu Kính Hựu, thì trời đã tối hẳn.
Trên bầu trời đen khịt chốc chốc lại loé lên tia sét.
Vô số hạt mưa ào ào dội xuống nền đất.
Như đang báo hiệu hôm nay, là một ngày không mấy tốt lành.
Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong chủ động mở cửa xe.
Dùng tay che trên đầu, chạy vội lên trên hè trước gian nhà chính có mái che.
Thất Đằng mở ô che, rồi thong thả bước theo phía sau.
Nhìn thấy Hàm Minh đứng trước cửa nhà.
Đường Khắc Phong đoán cậu ta là đang đợi bọn họ, liền lạnh lùng hỏi.
- Thiếu gia ở đâu?
- Thiếu gia ở trên lầu.
Giọng nói của Hàm Minh cũng không khiến người khác có cảm giác, bớt đi phần rét buốt hơn được tí nào.
Rồi Hàm Minh xoay người, dẫn đường cho bọn họ đi lên lầu trên bằng đường cầu thang bộ.
Gần nửa tháng không về đây, Đới Hạnh San cảm thấy ngôi biệt thự này, chẳng thay đổi chút nào.
Nó vẫn khoác lên mình chiếc áo màu tàn tro.
Khiến người khác có cảm giác rợn người như thế.
Bao nhiêu ngày Đới Hạnh San rời khỏi nơi này, cũng là bấy nhiêu ngày cô không tài nào chợp mắt.
Ngay đến chuyện ăn uống cũng trở nên thất thường.
Chỉ mới leo lên hết các bậc cầu thang của tầng một và tầng hai.
Đới Hạnh San đã phải vịn tay vào lan can của cầu thang, mà ngẩng đầu thở hổn hển.
Ngay cả một người đàn ông, vốn có thể chất khỏe mạnh giống như Đường Khắc Phong.
Sau vài ngày nằm viện, cũng cảm tưởng bản thân chỉ còn một nửa sức lực, khó khăn lết lên từng bậc cầu thang.
Khi bọn họ leo được lên tầng thứ sáu của biệt thự, thì cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra trước mắt.
Hầu gái và Vệ sĩ đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, ở trước cửa phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Chỉ có một mục đích, là chờ Thiếu gia nhà bọn họ tuỳ tiện sai bảo.
Đới Hạnh San không hề biết, tất cả bọn họ đều vì sự biến mất của cô, mà phải bị chặt một ngón tay.
Bây giờ, bọn họ nhìn thấy Đới Hạnh San quay trở về.
Người nào, người nấy trong lòng đều rất căm phẫn.
Nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài mặt.
Hàm Minh dẫn bọn họ vào trong phòng.
Đới Hạnh San nhìn thấy hai người Vệ sĩ, đứng chắp tay bên cạnh ghế sofa ở giữa phòng.
Hầu gái cũng đang lần lượt bày món ăn lên trên mặt bàn.
Nhưng cô nhìn khắp căn phòng ngủ, lại chẳng thấy bóng dáng của Khâu Kính Hựu đâu cả.
Hàm Minh xoay người lại, trầm giọng nói với bọn họ.
- Thiếu gia còn đang tắm. Thiếu gia có căn dặn, kêu hai người quỳ ở đây chờ Thiếu gia.
Đới Hạnh San đoán có lẽ đây là hình phạt đầu tiên, cho việc cô vô duyên, vô cớ biến mất.
Mà đã ở với Khâu Kính Hựu, thì không có chuyện không thuận theo ý của hắn, mà có thể sống yên.
Nếu như một lát nữa Khâu Kính Hựu từ nhà tắm bước ra, mà thấy cô và Đường Khắc Phong vẫn còn chưa quỳ, thì hậu quả khó mà lường trước được.
Thế là Đới Hạnh San không dám hỏi nhiều, chỉ lặng lẽ quỳ gối xuống dưới sàn nhà.
Đường Khắc Phong nhìn thấy hành động ngoan ngoãn cam chịu của cô.
Bàn tay không tự chủ được mà cuộn chặt lại.
Nhập gia thì phải tuỳ tục.
Nếu cậu ta đã về đến đây rồi, thì mọi chuyện đều phải nghe theo sự sắp đặt của Khâu Kính Hựu.
Nếu Đường Khắc Phong còn không chịu quỳ xuống.
Thì một lát nữa Khâu Kính Hựu tắm xong và bước ra ngoài này.
Cũng sẽ lệnh cho Vệ sĩ cưỡng chế ép cậu ta quỳ xuống thôi.
Vả lại, Đường Khắc Phong không muốn chỉ vì hành động trong lúc bốc đồng của mình, mà làm liên lụy đến Đới Hạnh San.
Thế nên mặc dù vô cùng bất mãn, nhưng cậu ta vẫn phải ngoan ngoãn quỳ xuống dưới sàn nhà, bên cạnh Đới Hạnh San.
Ngô Cẩn vừa đi vệ sinh, bây giờ mới quay lại phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Nhìn hai đứa trẻ mà ông coi như con cháu, mới vài ngày không gặp mà đã gầy đi trông thấy rõ, da dẻ thì xanh xao.
Ông không khỏi cảm thấy xót xa.
Ngô Cẩn đang lo sợ cho Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, tiếp theo đây không thể chịu nổi phương thức dày vò, hành hạ của Khâu Kính Hựu.
Rất lâu sau, Khâu Kính Hựu mới từ trong nhà tắm bước ra ngoài.
Trên cơ thể của hắn, bấy giờ chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh hạ thân.
Một chiếc khăn sạch khác thì được Khâu Kính Hựu, dùng để lau đi những giọt nước còn đọng lại trên tóc.
Một vài giọt nước lăn dài trên bộ ngực cường tráng của hắn.
Đới Hạnh San hơi ngẩng đầu, dõi theo tiến trình di chuyển của Khâu Kính Hựu.
Khâu Kính Hựu tuỳ tiện quăng chiếc khăn trong tay lên người Hàm Minh, hờ hững bước đến ghế sofa ngồi xuống.
Vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại đặt ở trên mặt bàn, xem thử có tin nhắn nào không.
Từ đầu đến cuối, không hề nhìn đến Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, dù chỉ một cái.
Thư Quyên là người phụ trách đem món ăn cuối cùng đặt lên trên mặt bàn.
Khi càng đến gần chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi, toàn thân của cô ta càng không thể khống chế được sự run rẩy vì sợ.
Trước đây, Thư Quyên không nhát gan như vậy.
Chỉ là, sau khi bị Khâu Kính Hựu sai người cắt một ngón tay.
Cô ta đối với hắn thành ra sợ càng thêm sợ.
Làm bất cứ chuyện gì, cũng sợ Khâu Kính Hựu nhìn không thuận mắt.
Sau khi làm xong nhiệm vụ, Thư Quyên cũng vội vàng lui ra khỏi phòng.
Khâu Kính Hựu thả nhẹ điện thoại xuống mặt bàn, bắt đầu động vào bộ dao nĩa.
- Ở đây hết chuyện của ông rồi. Trở về đi.
Hắn từ tốn dùng dao nĩa cắt một miếng thịt sò nướng với bơ theo kiểu Mỹ, chậm rãi nói.
Dù Khâu Kính Hựu không rõ ràng điểm mặt, chỉ tên của ai.
Nhưng dường như Thất Đằng nghe xong, liền hiểu được là hắn đang nói đến mình.
- Vâng, tôi xin phép!
Ông ta cung kính cúi đầu trước mặt Khâu Kính Hựu.
Trước khi rời khỏi phòng, còn không quên liếc mắt nhìn Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong một cái.
Thất Đằng thật sự có chút tò mò, về bộ dạng của bọn họ sau đêm nay.
Hàm Minh đưa chiếc khăn, mà Khâu Kính Hựu vừa lau tóc cho một Vệ sĩ khác.
Còn bản thân thì tiến đến bên bàn, khui nắp chai rượu rồi cẩn thận rót rượu, vào ly thủy tinh cho Thiếu gia nhà mình.
Khâu Kính Hựu dùng nĩa cắm miếng thịt sò, cẩn thận cho vào trong miệng.
Từ từ nhấm nuốt rồi gật đầu, coi như món ăn hôm nay hợp khẩu vị của hắn.
Có lẽ do Đới Hạnh San đã trở về, nên tâm trạng của Khâu Kính Hựu cũng theo đó mà tốt hơn.
Tâm tình thoải mái, tự nhiên nhu cầu ăn uống cũng cũng bớt khắt khe hơn.
Đặt dao nĩa xuống, Khâu Kính Hựu vươn tay cầm ly rượu đưa lên môi uống một ngụm.
Sau đó, lại cầm muỗng múc một ít súp cua hầm cà chua, cho vào trong miệng nếm thử.
Còn nghĩ Khâu Kính Hựu sẽ giữ nguyên sự im lặng như thế, cho đến khi hắn dùng xong bữa tối.
Nào ngờ, vào lúc Đới Hạnh San không chú ý.
Khâu Kính Hựu lại đột ngột lên tiếng hỏi tội cô.
- Nói đi. Kêu cô ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi về. Làm sao phải bỏ trốn? Mà trốn rồi thì cũng thôi đi. Làm sao phải lôi Đường Khắc Phong theo cùng?
Cô bị bắt cóc đến vùng nông thôn heo hút, chẳng những suýt bị cưỡng bức, rồi còn bị xe tông.
Nếu không nhờ có Trần Thân cứu giúp, cũng như nhận được sự che chở của Đường Khắc Phong.
Thì bây giờ có lẽ Đới Hạnh San, cũng chẳng còn yên ổn mà quỳ ở đây.
Thế mà Khâu Kính Hựu lại mặc định rằng, cô kéo theo Đường Khắc Phong, cùng bỏ trốn khỏi biệt thự.
Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng muốn giải thích.
- Em không bỏ trốn. Em và anh Phong là bị người ta bắt cóc.
Đặt xuống ly rượu cùng chiếc muỗng.
Khâu Kính Hựu lại cầm dao nĩa cắt miếng cá hồi sốt chanh dây.
Nhưng được một nửa, thì lại bị lời nói của cô làm cho khựng lại.
Hắn nâng mắt nhìn Đới Hạnh San, khẽ “ồ” lên một tiếng, vờ tỏ ra ngạc nhiên.
- Ai trong cái nhà này bắt cóc cô? Mà tại sao bắt cóc cô rồi, lại phải bắt cóc thêm cả Đường Khắc Phong?
Sau khi tiếp tục chất vấn cô, Khâu Kính Hựu lại rũ mi, bình thản tiếp tục cắt cho xong miếng thịt trong đĩa.
Đới Hạnh San bây giờ không biết phải giải thích với hắn thế nào.
- Em... em cũng không biết là tại sao, bọn họ phải bắt cóc cả anh Phong. Nhưng... em thật sự không nói dối.
Chính cô cũng không biết là tại sao, đám người kia phải bắt cóc cả cô lẫn Đường Khắc Phong.
Mà Đường Khắc Phong lúc này, trong phút chốc chợt hiểu ra vấn đề.
Mục đích thật sự của đám người kia, khi bắt cóc cả Đới Hạnh San và cậu ta.
Chính là muốn để Khâu Kính Hựu hiểu nhầm, rằng Đường Khắc Phong và cô dắt tay nhau bỏ trốn.
Để Đới Hạnh San cho dù có thoát ra được và quay về đây, thì vẫn sẽ bị Khâu Kính Hựu hiểu nhầm, rồi lại tiếp tục hành hạ cô.
Nghĩ đến đây, Đường Khắc Phong vội vàng ngẩng đầu lên, muốn thay Đới Hạnh San giải thích.
- Thiếu gia, Hạnh San thật sự không nói dối. Tôi và em ấy thật sự bị bắt cóc.
- Mặc dù không biết ai là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này. Nhưng tôi cho rằng, mục đích của đám người bắt cóc tôi và Hạnh San, chính là muốn Thiếu gia hiểu nhầm rằng, tôi và em ấy cùng nhau bỏ trốn.
- Xin Thiếu gia hãy tin chúng tôi lần này!