Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 64: Giống như thật sự muốn bóp chết cô.




Dù sao ở trong bệnh viện, tạm thời cũng chưa thể trực tiếp vào chăm sóc Đường Khắc Phong.

Vả lại, trong phòng điều trị tích cực luôn có Bác sĩ, Y tá và Chuyên viên điều dưỡng lo cho cậu ta.

Đới Hạnh San cảm thấy bản thân, cả ngày quanh quẩn ở trong bệnh viện, cũng chẳng giúp ích được gì, cho tình trạng sức khỏe của Đường Khắc Phong.

Cho nên, sáng sớm ngày thứ lăm, sau khi Đường Khắc Phong nhập viện ở trong thành phố.

Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh quyết định quay lại vùng nông thôn, nơi xảy ra vụ tai nạn một chuyến, để đến thăm hỏi người nhà của Trần Thân.

Bởi vì, bạn của Chu Thời Cảnh đã hỗ trợ Lâm Sâm, đưa Trần Thân về nhà để người nhà lo liệu hậu sự.

Nên việc tìm đến nhà của Trần Thân, đối với Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh mà nói, căn bản không quá khó khăn.

Nghe bạn của Chu Thời Cảnh kể lại, thì gia đình của Trần Thân tuy không phải thuộc dạng đại gia.

Nhưng đối với những người dân nghèo ở vùng quê hẻo lánh, thì nhà Trần Thân cũng gọi là khá giả, có của ăn của để.

Tuy nhiên, hoàn cảnh gia đình của anh ta cũng hết sức éo le.

Được biết, ban đầu ba mẹ của Trần Thân sinh được một cặp anh em sinh đôi.

Nhưng người anh lớn mới lên bảy tuổi, thì bị té ngã rồi qua đời.

Người anh thứ hai của Trần Thân, sau khi cưới vợ và sinh được hai đứa con, một trai một gái thì cũng mất vì bị ung thư phổi.

Đến năm mẹ của Trần Thân bước sang tuổi bốn mươi, thì mới đẻ cố thêm được một cậu con trai là anh ta.

Trần Thân bây giờ vẫn chưa lập gia đình, nhưng đã có công việc ổn định ở trên thành phố, lâu lâu mới về thăm nhà một lần.

Thế mà chỉ vì cứu Đới Hạnh San, Trần Thân đã phải ra đi mãi mãi.

Lúc cô và Chu Thời Cảnh đến nhà của Trần Thân.

Bầu không khí ảm đạm, khiến cho Đới Hạnh San không kìm được nước mắt.

Ba của Trần Thân dẫn bọn họ vào trong nhà.

Cô nhìn thấy một người phụ nữ với thân hình gầy gò, nước da nhăn nheo, vịn tay vào ban thờ mà nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cả Chu Thời Cảnh lẫn Đới Hạnh San đều có thể đoán được, người phụ nữ kia có lẽ là mẹ của Trần Thân.

Ban đầu, ba mẹ của Trần Thân vẫn để cô và Chu Thời Cảnh, được thắp hương cho cậu con trai xấu số của bọn họ.

Nhưng khi biết được Đới Hạnh San chính là người được Trần Thân cứu, rồi mất mạng.

Mẹ của Trần Thân giống như phát điên.

Bà ta lao đến, dùng hai tay bóp chặt cổ của cô.

Đôi mắt của bà ta bao phủ toàn là một màu đỏ, giống như màu máu.

Răng môi của bà ta nghiến lại với nhau.

Miệng liên tục nói một câu.

- Mau trả mạng cho con trai tôi!

Các ngón tay của bà ta càng ngày, càng siết chặt cần cổ cao dài của Đới Hạnh San.

Giống như thật sự muốn bóp chết cô.

Mặc dù, khi biết Đới Hạnh San chính là người gián tiếp, gây ra cái chết của con trai mình.

Ba của Trần Thân cũng không thể giữ thái độ hoà nhã với cô.

Nhưng ông ta cũng không muốn vợ của mình trở thành kẻ sát nhân, trong khi con trai của bọn họ đã chết rồi.

Nên ba của Trần Thân vội vàng cùng Chu Thời Cảnh, gỡ tay người phụ nữ kia ra khỏi cổ của Đới Hạnh San.

Đúng lúc ấy, Lâm Sâm cũng vừa bước vào trong nhà.

Bởi vì, nhà của Lâm Sâm cách đây chỉ có vài trăm mét.

Mà anh ta với Trần Thân vốn là anh em tốt.

Nên sau khi Trần Thân mất, Lâm Sâm ngày nào cũng tới đây thắp hương, cũng như là an ủi ông bà Trần.

Bà Trần sau khi được kéo ra xa khỏi chỗ mà Đới Hạnh San đang đứng, miệng vẫn không ngừng gào thét.

- Mau trả mạng cho con trai tôi!

Sau khi cổ họng được buông tha.

Đới Hạnh San theo phản xạ ngồi sụp xuống dưới sàn nhà, ôm ngực ho sặc sụa, tham lam hít lấy dưỡng khí trong không gian.

Trong lúc Lâm Sâm còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thì ông Trần đã trực tiếp ném một tấm thẻ vào người Chu Thời Cảnh, lạnh lùng nói.

- Các người mau đem số tiền này rời khỏi đây đi. Sau này, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt vợ chồng tôi nữa.

Tấm thẻ tín dụng kia, là vừa rồi Chu Thời Cảnh đưa cho vợ chồng ông bà Trần.

Bên trong đó có lăm vạn tệ.

Trần Thân là bởi vì cứu Đới Hạnh San nên mới bị thiệt mạng.

Chu Thời Cảnh biết cô vì cái chết của Trần Thân, mà trong mấy ngày qua đã dằn vặt rất nhiều.

Anh ta chuẩn bị số tiền này, chỉ vì muốn thay Đới Hạnh San bù đắp phần nào, những mất mát mà ba mẹ của Trần Thân đã phải gánh chịu.

Bị ông bà Trần xua đuổi, Đới Hạnh San lại càng thêm tự trách bản thân.

Cô bất lực ngồi dưới sàn nhà, oà khóc nức nở như một đứa trẻ.

Nhìn thấy thái độ của ông bà Trần như vậy.

Chu Thời Cảnh cảm thấy nơi này, cũng không thể ở lại được nữa.

Anh ta khom người nhặt lên tấm thẻ vừa rơi xuống sàn nhà.

Rồi dùng hai tay đặt lên vai Đới Hạnh San, cẩn thận đỡ cô đứng dậy, dừng bước ra ngoài.

Lâm Sâm nhìn ba mẹ của Trần Thân, rồi vội xoay người nước ra ngoài, đến trước mặt Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San, nói đỡ thay cho ông bà Trần.

- Tôi biết chuyện này không phải lỗi của cô Hạnh San. Chỉ là, ba mẹ của Trần Thân mới mất con xong. Nhất thời chưa thể chấp nhận được sự thật, nên mới có thái độ như vậy.

- Mong hai người đừng để bụng.

Đới Hạnh San không nói gì, chỉ biết dựa vào người Chu Thời Cảnh mà tiếp tục khóc.

- Chuyện này tôi có thể hiểu. Cũng... không trách hai bác ấy được.

Chu Thời Cảnh đưa tấm thẻ tín dụng vừa rồi cho Lâm Sâm, trầm giọng nói.

- Cậu cầm cái thẻ này, thay chúng tôi lo hương khói cho cậu Trần, cũng như thay cậu ấy chăm sóc ba mẹ của cậu ấy.

Lâm Sâm không dám nhận, nhưng Chu Thời Cảnh cứ dúi thẻ vào trong tay anh ta, rồi ôm Đới Hạnh San ngồi vào trong xe hơi.

...

Xe đã chạy được một đoạn đường dài, thế mà người ở trong ngực Chu Thời Cảnh vẫn chưa ngừng khóc.

Anh ta cúi đầu nhìn Đới Hạnh San, vươn ngón tay dài thẳng gạt đi những giọt nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói.

- Em ổn không? Hay là bây giờ chúng ta trở về nội thành?

Hôm nay, ngoài việc đến thăm hỏi, động viên tinh thần người nhà của Trần Thân.

Cô và Chu Thời Cảnh còn dự định sẽ đến thăm nhà, của người đàn ông đã đâm vào Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong vài ngày trước.

Nhưng tâm lý của cô bây giờ không ổn định.

Chu Thời Cảnh sợ ngộ nhỡ khi đến nhà người đàn ông kia, lại bị người thân của anh ta nói những lời khó nghe.

Khiến Đới Hạnh San tổn thương, thì cô sẽ không chịu đựng nổi nữa.

Nhớ đến nhiệm vụ hôm nay còn chưa hoàn thành.

Đới Hạnh San lập tức rời khỏi lồng ngực của Chu Thời Cảnh, mà ngồi thẳng người lên.

Tự cô đưa hai tay lên, lau đi tất cả những giọt nước mắt, tèm nhem trên khuôn mặt xinh đẹp, lắc đầu sụt sịt đáp.

- Em muốn đến thăm nhà người đàn ông đã đâm phải em và anh Phong.

Thấy Đới Hạnh San đã dần bình tĩnh trở lại.

Chu Thời Cảnh cũng không cưỡng ép cô.

May làm sao mà khi đến nhà của người đàn ông bị dập não kia, người nhà anh ta rất thân thiện.

Mặc dù biết rõ Đới Hạnh San cũng là một nạn nhân, trong vụ tai nạn có liên quan đến con trai của mình.

Hoá ra, người đàn ông này đã lập gia đình, và sinh được ba mặt con.

Mẹ của anh ta cũng sống chung cùng hai vợ chồng.

Bởi vì đoạn đường chỗ xảy ra tai nạn không có camera an ninh, nên cũng chẳng ai tra rõ xem người nào mới là người sai, trong vụ tai nạn lần này.

Mẹ của người đàn ông này khá là nhân hậu, còn hỏi thăm Đới Hạnh San về tình hình sức khỏe của Đường Khắc Phong.

Người thân của người đàn ông bị dập não, không lỡ rút ống thở của anh ta, nên cứ để anh ta nằm im trên giường như vậy.

Nhìn người đàn ông kia nằm bất động trên giường, trong phút chốc Đới Hạnh San lại chẳng thể kìm được nước mắt.

Trước khi trở về nội thành, Chu Thời Cảnh cũng cho gia đình người đàn ông xấu số đó lăm vạn tệ.

...

Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San rời khỏi bệnh viện từ lúc sáng sớm, đến đầu giờ chiều mới trở về.

Bác sĩ thông báo Đường Khắc Phong đã hấp thụ đủ dinh dưỡng, có thể làm phẫu thuật sớm hơn so với dự kiến.

Nhận được tin tốt từ Bác sĩ, cả Đới Hạnh San lẫn Chu Thời Cảnh đều vô cùng vui mừng.

Từ lúc hay tin Đường Khắc Phong bị lún xương não đến giờ, chẳng đêm nào Đới Hạnh San có thể chợp mắt được.

Cô vừa lo lắng cho Đường Khắc Phong, vừa cảm thấy day dứt đối với Trần Thân, và người đàn ông bị dập não kia.

Khiến khuôn mặt hốc hác thấy rõ.

Bây giờ, cả Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh, đều mong ca phẫu thuật của Đường Khắc Phong sẽ thành công.

Chỉ có như vậy, thì trong tâm Đới Hạnh San mới bớt đi được, cảm giác mắc nợ Đường Khắc Phong.

Ca phẫu thuật được thực hiện ngay vào chiều ngày hôm ấy.

Đới Hạnh San ở bên ngoài phòng phẫu thuật, liên tục đi đi, lại lại.

Luôn miệng lẩm bẩm cầu xin ông trời phù hộ cho Đường Khắc Phong.