Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 65: Trông có vẻ rất thân thiết.




Thời gian đối với Đới Hạnh San lúc này, trôi qua rất chậm.

Mỗi một phút lại giống như là cả một thập kỷ.

Một tiếng rưỡi sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng chịu mở ra.

Nhìn thấy Bác sĩ chính phụ trách ca mổ cho Đường Khắc Phong bước ra ngoài.

Chu Thời Cảnh đang ngồi trên ghế đối diện cửa phòng phẫu thuật, cũng vội vàng đứng dậy mà đi đến trước mặt vị Bác sĩ kia.

Đới Hạnh San nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng, nôn nóng hỏi.

- Bác sĩ, ca phẫu thuật thành công chứ ạ?

Vị Bác sĩ kia chậm rãi tháo khẩu trang xuống.

Trên vùng trán của ông ta đổ rất nhiều mồ hôi.

Nhìn Đới Hạnh San nở một nụ cười.

- Chúc mừng gia đình, ca phẫu thuật đã thành công!

Nghe Bác sĩ nói ra lời kia, Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh cuối cùng, cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi cô và Chu Thời Cảnh vừa nhìn nhau nở nụ cười, thì vị Bác sĩ ấy lại có chút do dự mà nói.

- Tuy rằng ca phẫu thuật hiện tại đã thành công, nhưng chuyện khi nào thì bệnh nhân có thể tỉnh lại, thì chúng tôi cũng không dám nói trước.

- Thông thường thì bệnh nhân phẫu thuật não sẽ tỉnh lại, trong vòng bốn đến sáu giờ đồng hồ, sau khi ca phẫu thuật kết thúc.

- Nhưng có những người phải sau một tháng mới tỉnh lại. Cũng có trường hợp rơi vào trạng thái hôn mê sâu, và không bao giờ tỉnh lại.

- Người nhà cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Bởi vì, những người phẫu thuật não thường có biểu hiện mất trí nhớ tạm thời, thậm chí là vĩnh viễn mất hết ký ức cũ.

Vị Bác sĩ kia lặng lẽ rời đi, để lại trong lòng Đới Hạnh San một nỗi lo sợ.

Theo như những gì mà vị Bác sĩ kia nói, thì cho dù ca phẫu thuật đã thành công, nhưng không chắc Đường Khắc Phong sẽ tỉnh lại.

Lỡ như cậu ta vĩnh viễn cũng không tỉnh lại thì phải làm thế nào?

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Đới Hạnh San lại như có một tảng đã đè nặng.

Cô vô thức lùi lại vài bước.

Chu Thời Cảnh thấy vậy, thì vội vàng đỡ lấy cơ thể mềm dẻo của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng an ủi.

- Em đừng quá lo lắng. Tôi tin cậu ấy chắc chắn sẽ tỉnh lại.

Cô vì lo lắng cho tình hình của Đường Khắc Phong, mà mấy ngày nay mất ăn, mất ngủ.

Cơ thể gầy rộc hẳn đi. Trông cứ như là bộ xương khô.

Chu Thời Cảnh nhìn mà không khỏi cảm thấy xót xa.

Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn anh ta, nhưng lại không định nói gì.

Cô cũng thật sự hy vọng là Đường Khắc Phong sẽ tỉnh lại, giống như lời Chu Thời Cảnh nói.

Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Đường Khắc Phong được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, để người nhà có thể vào chăm sóc.

Kể từ lúc đó, Đới Hạnh San cứ ngồi túc trực trước giường bệnh của Đường Khắc Phong, nửa bước cũng không rời.

Bởi vì Đới Hoà Văn cũng rơi vào tình trạng hôn mê sâu, nên Đới Hạnh San ít nhiều cũng có kinh nghiệm, về việc chăm sóc người thực vật.

Bác sĩ phụ trách chăm sóc Đới Hoà Văn từng nói với cô rằng, tích cực nói chuyện với người hôn mê, có thể làm tăng khả năng kích thích não bộ của người bệnh.

Khiến bệnh nhân mau chóng tỉnh lại.

Mặc dù Đới Hạnh San đã từng trò chuyện với Đới Hoà Văn không ít lần, mà cậu ta vẫn chẳng có một chút phản ứng nào, cho dù là cử động một ngón tay.

Nhưng cô vẫn kỳ vọng một điều rằng, kỳ tích sẽ xảy ra với Đường Khắc Phong, khi Đới Hạnh San chịu khó trò chuyện với cậu ta.

Bởi vì, Đới Hoà Văn là phẫu thuật thất bại, nên mới không thể tỉnh lại.

Còn Đường Khắc Phong thì khác.

Bác sĩ nói ca phẫu thuật của cậu ta đã thành công, nên cơ hội Đường Khắc Phong tỉnh lại cũng sẽ cao hơn, so với em trai của Đới Hạnh San.

Cô cứ thế ngồi trước giường bệnh của Đường Khắc, từ ba giờ chiều cho đến tám giờ tối.

Bên ngoài trời nổi gió lớn, Chu Thời Cảnh cởi áo vest trên người mình, nhẹ nhàng phủ lên đôi vai gầy mảnh khảnh của Đới Hạnh San.

Cảm nhận được hành động chu đáo này của anh ta, nhưng cô cũng không có ý định tránh né.

Đới Hạnh San vẫn ngồi ở đó, không một chút phản ứng.

Cho đến khi Chu Thời Cảnh mở cặp lồng mà Vệ sĩ vừa đem đến, cẩn thận múc cho cô một bát cháo gà đậu xanh hạt sen, đưa đến trước mặt cô.

- Em ăn ít cháo đi. Chứ từ sáng đến giờ, tôi thấy em mới uống có một hộp sữa nhỏ thôi đấy.

Đới Hạnh San cúi đầu nhìn bát cháo, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

- Em không muốn ăn. Mấy ngày nay anh giúp em nhiều, cũng rất vất vả rồi. Anh ăn đi.

Biết ngay thế nào cô cũng làm biếng ăn, Chu Thời Cảnh lại phải nhẹ nhàng khuyên nhủ.

- Em phải ăn thì mới có sức, để mà chăm sóc Khắc Phong chứ.

Anh ta đã nói như vậy, Đới Hạnh San không thể cương quyết từ chối.

Chỉ đành miễn cưỡng tiếp nhận bát cháo, dùng muỗng múc một ít cháo cho vào trong miệng.

Có lẽ do vài ngày trước cô phát sốt, nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng.

Nên hiện tại, sức khỏe vẫn chưa bình phục hoàn toàn.

Dẫn đến tình trạng cháo gà ngon như thế.

Nhưng khi đưa vào trong miệng của Đới Hạnh San, cô lại cảm thấy nó nhạt nhẽo vô cùng.

Đới Hạnh San miễn cưỡng, cũng chỉ ăn được vài ba muỗng, rồi lại đặt bát cháo lên mặt tủ, cạnh giường bệnh của Đường Khắc Phong.

Cầm lấy khăn giấy cẩn thận lau miệng.

Cô đem chiếc khăn giấy vứt vào thùng rác, được đặt ở góc phòng.

Lúc quay lại chỗ giường bệnh, thì liền thấy ngón tay của Đường Khắc Phong động đậy.

Cứ ngỡ là bản thân nhìn nhầm, Đới Hạnh San đưa tay lên dụi dụi hai mắt, chỉ với mục đích là có thể nhìn rõ hơn.

Lần này, không chỉ có ngón tay, mà Đới Hạnh San còn nhìn thấy đầu của Đường Khắc Phong, thật sự đang động đậy.

Cô vui mừng đến chảy cả nước mắt, vội vàng bước đến nắm tay Đường Khắc Phong.

- Khắc Phong, mau mở mắt ra nhìn em này.

Bấy giờ, Chu Thời Cảnh cũng ở trong phòng.

Nghe thấy giọng nói mang theo sự vui mừng của Đới Hạnh San.

Anh ta cũng vội đi tới bên giường, để xem xét tình hình của Đường Khắc Phong.

Kết quả, nhìn thấy Đường Khắc Phong đang từ từ mở mắt ra.

Thấy Đường Khắc Phong tỉnh lại, Chu Thời Cảnh gấp gáp kêu Vệ sĩ đi gọi Bác sĩ đến.

Nhớ đến lời Bác sĩ nói ban chiều, Đới Hạnh San cũng lo Đường Khắc Phong sẽ bị mất trí nhớ, nên vội vàng hỏi.

- Khắc Phong, anh có nhận ra em là ai không?

Đường Khắc Phong thật sự cảm thấy vui mừng.

Khi cậu ta vừa mở mắt, thì người đầu tiên cậu ta nhìn thấy, chính là người con gái mà cậu ta yêu.

Đường Khắc Phong yếu ớt nở một nụ cười, mấp máy đôi môi khô khốc, nhợt nhạt.

- Làm sao anh có thể không nhận ra em được chứ?

Cảm xúc của Đới Hạnh San như vỡ oà, khi biết Đường Khắc Phong chẳng những đã tỉnh lại, còn không bị mất trí nhớ.

Bác sĩ rất nhanh đã có mặt, để kiểm tra nhịp tim, đường hô hấp cùng vết mổ của Đường Khắc Phong.

Sau khi kiểm tra và thấy không có vấn đề gì, ông ta mới nói.

- Tình trạng phục hồi của bệnh nhân rất tốt. Cứ theo cái đà này, chỉ từ ba đến mười ngày nữa thì bệnh nhân có thể xuất viện.

- Nếu bệnh nhân có các biểu hiện không khỏe, buồn ngủ hoặc ngủ nhiều, đi lại khó khăn, yếu cơ, sốt, rối loạn trí nhớ, nhìn đôi hoặc mờ, cứng cổ, sợ ánh sáng, nhức đầu dữ dội, nôn liên tục, co giật...

- Thì phiền người nhà báo ngay cho chúng tôi nhé?

Nghe Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của Đường Khắc Phong có tiến triển tốt.

Đới Hạnh San cũng đỡ lo lắng phần nào.

Đợi cô nói tiếng cảm ơn, vị Bác sĩ kia cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

...

- Em tìm thấy Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong rồi!

Nghe thấy Duy Phương ở trong điện thoại nói đã tìm được người.

Khâu Kính Hựu đang ngâm mình trong bồn tắm, bất thình lình ngồi bật dậy vì quá bất ngờ.

Như sợ bản thân nghe nhầm, hắn lập tức hỏi lại.

- Mày nói có thật không? Chúng nó bây giờ đang ở đâu?

Đầu dây bên kia rất nhanh lại vang lên giọng nói của Duy Phương.

- Đại ca tính nóng như kem, ai mà dám đùa. Mà bọn họ vẫn ở ngay trong thành phố, cụ thể hơn nữa là ở bệnh viện Cao đẳng Y tế Công đoàn.

- Nghe nói Đường Khắc Phong bị tai nạn, lún cả xương não. Vừa mới làm phẫu thuật xong.

- Còn một chuyện nữa là Đại Thiếu gia nhà họ Chu, đang ở bên cạnh Đới Hạnh San. Trông bọn họ có vẻ rất thân thiết. Mọi chi phí phẫu thuật của Đường Khắc Phong, đều do Chu Thời Cảnh chi trả.