Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 63: Triệt để phá vỡ những thói quen.




Những ngày tiếp theo cứ thế lặng lẽ trôi đi.

Ngôi biệt thự của Khâu Kính Hựu, vẫn thiếu vắng bóng dáng Đới Hạnh San.

Hắn cũng đã thử cưỡng ép bản thân, cố gắng ăn uống, nghỉ ngơi.

Để còn lấy sức mà tiếp tục công cuộc tìm kiếm cô.

Nhưng chỉ ăn được vài miếng, Khâu Kính Hựu lại tức giận, mà gạt toàn bộ món ăn trên bàn xuống dưới sàn nhà.

Cảnh tượng như vậy cứ lặp đi, lặp lại rất nhiều lần.

Chỉ vỏn vẹn có gần ba tháng, mọi thói quen ăn uống, sinh hoạt của hắn trong suốt 10 năm.

Chỉ vì Đới Hạnh San mà triệt để bị phá vỡ.

Cũng chẳng biết là do tâm trạng ảnh hưởng đến khẩu vị, hay là bởi vì đã quen dùng đồ ăn do cô nấu.

Mà bây giờ, khi ăn các món do Đầu bếp trong nhà chế biến.

Khâu Kính Hựu lại cảm thấy vô cùng nhạt miệng.

Lại một ngày nữa, hắn gạt hết tất cả lịch trình công việc dày đặc ở Tập đoàn, một mình lái xe đi tìm Đới Hạnh San.

Một chiếc taxi đi ngược chiều, chạy qua con Veneno Roader của Khâu Kính Hựu.

Nhưng hắn không hề hay biết, vị khách ngồi ở hàng ghế sau chiếc xe đó.

Chính là người con gái, mà Khâu Kính Hựu vẫn ngày đêm kiếm tìm.

Hắn và Đới Hạnh San đã vụt qua nhau như thế.

Hôm nay, cô có hai việc cần phải làm.

Một là, nhờ người chị họ tốt bụng, đến thăm bà mẹ cô ở trong trại giam.

Còn hai là, đến thăm em trai của cô.

Trước đó, Chu Thời Cảnh ngỏ ý muốn đưa Đới Hạnh San đến nơi cô muốn đến.

Nhưng vì sợ anh ta sẽ biết, những chuyện mà Đới Hạnh San muốn giấu.

Nên cô đã khéo léo từ chối.

Đới Hạnh San rời khỏi biệt thự của Khâu Kính Hựu, khi trong người không có một tờ tiền nào.

Cô lại chỉ đành mượn tạm tiền của Chu Thời Cảnh, để trả tiền taxi.

Mặc dù trong suy nghĩ của Đới Hạnh San, cô nghĩ rằng Khâu Kính Hựu tạm thời sẽ không lấy mạng ba mẹ cô.

Nhưng nghĩ đi, nghĩ lại.

Đới Hạnh San vẫn không yên tâm.

Mà Quản giáo trại giam là người của Khâu Kính Hựu.

Nếu như Đới Hạnh San tự mình đến thăm vợ chồng Đới Mộ Hàn.

Thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này cả.

Cho nên, cô mới phải nhờ vả người chị họ thân thiết, thay cô đến xem tình hình cuộc sống của ba mẹ cô ở trong tù.

Khi nghe qua lời nhờ vả của Đới Hạnh San, chị họ cô đương nhiên rất lấy làm lạ.

Hỏi cô tại sao không tự mình đến thăm ba mẹ?

Đới Hạnh San vì không muốn để lộ chuyện mình đang trốn Khâu Kính Hựu, nên chỉ đành bịa đại một lý do.

Đó là sự khi cô trực tiếp đến thăm ba mẹ của mình, thì cả vợ chồng Đới Mộ Hàn và bản thân Đới Hạnh San, sẽ không kìm được sự xúc động.

Cô ở nhà chị họ của mình, cho đến khi cô ta từ trại giam trở về, nói cho Đới Hạnh San biết ba mẹ cô vẫn bình an.

Thì mới yên tâm đến bệnh viện.

Khi Đới Hạnh San từ trong thang máy bước ra.

Mới phát hiện trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nơi mà Đới Hoà Văn đang nằm.

Có đến ba bốn người Vệ sĩ của Khâu Kính Hựu canh giữ.

Vì sợ bọn họ sẽ phát hiện, nên Đới Hạnh San vội vàng trốn vào phía sau bức tường, ở phía cuối dãy hành lang.

Lúc trước, Khâu Kính Hựu căn bản không hề cho Vệ sĩ canh chừng em trai cô.

Chỉ là mấy ngày này, hắn nghĩ rằng Đới Hạnh San đã bỏ trốn.

Biết rõ bản tính của cô, chính là coi người thân như mạng.

Chắc chắn sẽ tìm đến gặp mặt Đới Hoà Văn.

Nên Khâu Kính Hựu đã cố tình cho người phục sẵn ở đây, chỉ để chờ Đới Hạnh San đến.

Cũng may mà bệnh viện nơi em trai cô đang nằm, không phải bệnh viện mà Đường Khắc Phong được đưa vào, để chuẩn bị làm phẫu thuật.

Bằng không, kiểu gì sớm muộn Đới Hạnh San cũng sẽ bị phát hiện.

Cô ở phía sau bức tường, lén lút quan sát mọi hành động của đám Vệ sĩ, cắn môi do dự.

Trong trí não nhỏ bé của Đới Hạnh San, nhất thời loé lên một ý nghĩ.

Hay là mượn quần áo của Chuyên viên điều dưỡng của bệnh viện, để giả dạng thành người đến thăm khám cho Đới Hoà Văn.

Đường đường chính chính bước vào trong phòng bệnh?

Nhưng suy nghĩ đó của cô, rất nhanh đã bị chính Đới Hạnh San bác bỏ.

Làm như vậy, người khác nhất định sẽ nghĩ rằng, cô muốn lẻn vào phòng của bệnh nhân, là có ý đồ xấu.

Đới Hạnh San lúc này, lại không nghĩ đến chuyện nhờ vả Thạc Vu.

Mặc dù, thời gian trước có vô tình gặp anh ta ở trong bệnh viện này, thấy trên người của Thạc Vu mặc chiếc áo blouse của bệnh viện.

Mà cho dù Đới Hạnh San có muốn đi tìm Thạc Vu, để nhờ vả anh ta giúp đỡ, thì cũng không được nữa rồi.

Bởi vì, Thạc Vu bị Khâu Kính Hựu cho người âm thầm hãm hại, đã bị Viện trưởng của bệnh viện đuổi việc rồi.

Hết cách, cô chỉ có thể ôm lấy vẻ mặt buồn bã, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

...

Suốt một tuần ròng rã đi tìm, nhưng không có bất cứ tin tức nào của Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong.

Hôm nay, người tiếp theo bị nhắm đến để chặt một ngón tay, xui xẻo chính là Thư Quyên.

Khâu Kính Hựu ra ngoài tìm Đới Hạnh San, đến tối muộn mới trở về.

Trong phòng khách lúc bấy giờ, chỉ nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Thư Quyên.

Khâu Kính Hựu tiếp tục cho gọi Thất Đằng đến biệt thự.

Khi ông ta vừa mới đặt chân vào đến phòng khách, chỉ kịp cúi đầu chào Khâu Kính Hựu.

Thì ngay lập tức đã phải hứng ngay một cú đạp vào bụng của hắn.

Khiến cho Thất Đằng ngã bổ nhào xuống dưới sàn nhà.

Cơn đau chỉ vừa truyền đến dây thần kinh trung ương.

Thất Đằng còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thì Khâu Kính Hựu đã lập tức khom lưng, dùng hai bàn tay túm lấy cổ áo của ông ta lôi dậy.

Khuôn mặt Khâu Kính Hựu tràn đầy vẻ tức giận, lớn tiếng chất vấn Thất Đằng.

- Chẳng phải vài ngày trước, ông đã đảm bảo với tôi rằng người chắc chắn sẽ tìm được hay sao?

Vừa nói, hắn vừa siết chặt lấy cổ áo của bộ cảnh phục, mà ông ta đang mặc trên người.

- Hôm nay đã là ngày thứ bao nhiêu rồi? Người đâu? Đới Hạnh San của tôi đâu, hả?

Hai mắt Khâu Kính Hựu lành lạnh, trợn trừng như đang muốn khủng bố tinh thần của Thất Đằng.

Dứt lời, hắn lại ngay lập đẩy ông ta về phía sau.

Làm cho Thất Đằng một lần nữa lại ngã xuống dưới sàn nhà.

Hai khuỷu tay ông ta tiếp xúc với bề mặt của sàn nhà lạnh lẽo, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Thất Đằng ngẩng đầu nhìn Khâu Kính Hựu.

Ánh mắt sắc lạnh giống như lưỡi dao muốn đoạt mạng của hắn, khiến ông ta sợ tới mức toàn thân run lên bần bật.

Vội vàng bò dậy, quỳ gối dưới chân Khâu Kính Hựu, nuốt nước miếng mà vội vàng cầu xin.

- Chúng tôi quả thật đã dốc hết toàn bộ sức lực, để tìm kiếm người về cho cậu. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào.

- Xin cậu cho tôi thêm chút ít thời gian nữa. Tôi cam đoan sẽ tìm bằng được Đới Hạnh San, và Đường Khắc Phong về cho cậu.

Mặc dù không phải riêng gì người của Cục Cảnh sát, mà chính Khâu Kính Hựu và người của hắn, cũng chẳng thể nào tìm ra Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong.

Nhưng khi ở trước mặt Khâu Kính Hựu, Thất Đằng cho dù có thêm mười lá gan, cũng không dám chất vấn ngược lại hắn.

Ông ta sống đến giờ cũng gần năm mươi tuổi rồi, thế mà lại phải quỳ gối trước mặt một thằng nhóc, chỉ đáng tuổi con cháu ông ta.

Đúng thật là mất mặt mà.

Thế nhưng, Thất Đằng đã từng hứa với Khâu Kính Hựu rằng, nếu như hắn đồng ý giúp ông ta ngồi vào vị trí Cục trưởng Cục Cảnh sát.

Ông ta cam tâm, tình nguyện làm một con chó, để cho Khâu Kính Hựu tuỳ ý sai bảo.

Bây giờ, nếu Thất Đằng dám phản bác lại lời nói của hắn, thì khác nào ăn cháo đá bát?

Vả lại, thế lực của Khâu Kính Hựu rất lớn.

Trong mắt của hắn, Thất Đằng chỉ giống như là một con kiến.

Khâu Kính Hựu căn bản chỉ cần dẫm phát là chết.

Làm sao ông ta dám phách lối trước mặt hắn?

Khâu Kính Hựu chắp hai tay sau lưng, khép hờ đôi mắt.

Hắn cố gắng hít một hơi thật sâu, để kiềm chế cơn giận của bản thân.

Đến khi cảm thấy bản thân đã có thể thật sự bình tĩnh trở lại.

Khâu Kính Hựu mới dám mở mắt.

- Tôi cho ông thêm đúng ba ngày nữa. Nếu như sau ba ngày mà ông không tìm được người, thì ông tự giác mua một cái quan tài cho bản thân đi là vừa rồi đấy.

Không tìm được người thì mua quan tài cho bản thân?

Đây chẳng phải là hắn đang ngụ ý muốn lấy mạng Thất Đằng.

Nếu như ba ngày nữa, ông ta không tìm được Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong hay sao?

Thất Đằng thật sự không dám nghĩ đến cảnh, Khâu Kính Hựu sẽ lấy mạng ông ta như thế nào.

Sợ hãi, lắp bắp đáp.

- Vâng... vâng... chắc chắn nội trong ba ngày nữa, tôi sẽ đưa Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong đến trước mặt cậu.