Nghe người bạn của mình nói thế.
Chu Thời Cảnh cũng chỉ nghĩ những vết thương do roi da để lại, ở trên người Đường Khắc Phong, là bị đám bắt cóc tra tấn.
Chứ không hề hay biết, những vết thương kia là do Khâu Kính Hựu, đã sai người hành hạ Đường Khắc Phong.
- Các ông vất vả rồi! Bây giờ tôi và Hạnh San đang trên đường về nội thành, chắc là khoảng mười phút nữa sẽ có mặt ở bệnh viện.
- Đến lúc ấy, mọi người có thể về nghỉ ngơi.
Chu Thời Cảnh sau khi nói chuyện điện thoại xong, lại quay sang nhìn Đới Hạnh San.
Vẫn thấy cô nhìn anh ta, nở một nụ cười mà không có một chút xúc cảm nào.
Chẳng bao lâu thì Chu Thời Cảnh, cùng Đới Hạnh San đã có mặt tại bệnh viện, thuộc trung tâm thành phố.
Bởi vì, Đường Khắc Phong đã được chuyển đến, phòng điều trị tích cực để thở máy, nên người nhà không được vào thăm.
Đới Hạnh San chỉ có thể đứng ở bên ngoài căn phòng, nhìn Đường Khắc Phong thông qua ô cửa kính.
Bây giờ, Đường Khắc Phong phải cởi trần, để Bác sĩ nắp đặt các thiết bị, giúp duy trì hô hấp lên cơ thể của cậu ta.
Điều này khiến cho Đới Hạnh San có thể nhìn thấy rõ mồn một, từng đường vết thương dài hẹp, do roi da để lại trên cơ thể của Đường Khắc Phong.
Khuôn mặt của cậu ta được quấn băng trắng, để cố tình lại phần xương gò má bị gãy.
Nhìn Đường Khắc Phong nằm im không nhúc nhích ở trong phòng, lòng Đới Hạnh San đau thắt từng cơn.
Hai mắt của cô bỗng chốc lại đỏ hoe.
Cô phải vịn tay vào tấm kính của căn phòng, mới tránh được việc bản thân ngã khuỵu xuống dưới sàn nhà.
Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San ngồi ở hàng ghế, trong dãy hành lang của bệnh viện.
Đợi đến khi cô bình tĩnh, anh ta mới nói.
- Em là bạn của cậu ấy. Vậy chắc là em biết người nhà của cậu ấy ở đâu, phải không? Cậu ấy bị thương nặng như vậy, tôi thấy chúng ta vẫn nên, báo cho người nhà của cậu ấy một tiếng.
Đới Hạnh San dựa theo những gì, mà trước kia Đường Khắc Phong từng nói, để trả lời cho câu hỏi của Chu Thời Cảnh.
- Anh ấy lớn lên ở cô nhi viện. Em chưa từng thấy người nhà của anh ấy.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Chu Thời Cảnh trong phút chốc lặng người đi.
Anh ta cảm thấy Đường Khắc Phong bị thương nặng như vậy, nhưng lại không có người thân ở bên cạnh.
Nghĩ cũng thật tội nghiệp.
- Bây giờ, em có thể nói cho tôi biết, rằng lý do tại sao em lại bị bắt cóc hay không?
Nhớ lại những lời mà Đường Khắc Phong suy đoán ngày hôm qua.
Đới Hạnh San cũng cảm thấy đám người đã bắt cóc cô, chắc chắn có quan hệ với người trong biệt thự của Khâu Kính Hựu.
Bằng không, biệt thự của Khâu Kính Hựu có nhiều Vệ sĩ như vậy.
Làm sao người ngoài có thể lẻn vào trong, rồi bắt cóc cô và Đường Khắc Phong, trong tình trạng mất đi ý thức như thế?
Nhưng nếu thật sự mục đích của người đó, là muốn nhắm vào Đới Hạnh San.
Thì tại sao phải bắt cóc cả Đường Khắc Phong?
Rốt cuộc mục đích sau cùng của người đứng sau chuyện này là gì?
Đới Hạnh San không nhìn Chu Thời Cảnh, vô thức lắc đầu.
- Em... cũng không biết. Chỉ biết ban đầu, em đang làm việc trong biệt thự của Khâu Thiếu gia. Sau một đêm tỉnh lại, thì đã thấy bản thân cùng với anh Phong, ở trong một ngôi nhà hoang sâu trong rừng.
Nghe cô nhắc đến ba từ “Khâu Thiếu gia”.
Chu Thời Cảnh cũng giống như Thạc Vu, đều cảm thấy xót xa.
Khi nghĩ đến chuyện, Đới Hạnh San phải đi làm Hầu gái, cho một người đàn ông đã chính tay, đẩy cô từ trên lầu son xuống vũng bùn lầy.
Nhưng Chu Thời Cảnh càng nghĩ, càng cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng.
Nếu Khâu Kính Hựu đã nhẫn tâm đẩy ba mẹ của Đới Hạnh San vào tù, khiến nhà họ Đới phải phá sản.
Thì làm sao có thể có chuyện, hắn tốt bụng thu nhận cô vào làm người giúp việc?
Còn về phần của Đới Hạnh San.
Cho dù cô muốn kiếm tiền để trang trải cuộc sống, thì cũng đâu nhất định phải làm Hầu gái cho Khâu Kính Hựu?
Trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.
Chu Thời Cảnh thầm nghĩ, nhất định anh ta phải điều tra, làm rõ nội tình mối quan hệ giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu.
- Nếu vậy, hay là chúng ta báo Cảnh sát đi?
Vừa nghe thấy lời đề nghị của Chu Thời Cảnh.
Cô đã lập tức hốt hoảng, vội vàng từ chối.
- Đừng anh... đừng báo Cảnh sát!
Nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Đới Hạnh San, anh ta nhướng mày nghi hoặc, lại hỏi.
- Sao vậy? Em đang lo sợ điều gì sao?
Vì không muốn để Chu Thời Cảnh nghi ngờ, nên cô lại cố gượng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể, vội vàng thanh minh.
- Không... không có. Chỉ là... em cảm thấy chuyện này cũng qua rồi. Với lại, anh Phong còn đang ở trong tình trạng hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh lại.
- Em cảm thấy chúng ta đừng vội báo Cảnh sát.
Đới Hạnh San rời khỏi biệt thự của Khâu Kính Hựu, đến hôm nay đã là ngày thứ ba.
Chuyện này, hẳn là đã đến tai của hắn.
Cho dù là Khâu Kính Hựu đang ở Thiên Tân.
Cũng không biết sau khi hay tin cô biến mất.
Khâu Kính Hựu có nổi giận, rồi lại cho người hành hạ ba mẹ cô hay không.
Nếu như bây giờ Cảnh sát vào cuộc, thì bắt buộc phải điều tra từ nơi cuối cùng Đới Hạnh San từng ở, trước khi bị bắt cóc.
Nghĩa là phải bắt đầu điều tra, từ những người có mặt ở trong biệt thự của Khâu Kính Hựu.
Và nếu như vậy thì chắc chắn, Khâu Kính Hựu sẽ tìm được đến bệnh viện này.
Dựa vào tính cách của hắn, một khi Khâu Kính Hựu mà đã nổi giận.
Thì đừng nói đến chuyện cho phép Đường Khắc Phong, được tiếp tục điều trị trong bệnh viện.
Mà có khi hắn sẽ lấy luôn cái mạng của cậu ta.
Có lẽ Khâu Kính Hựu bây giờ nổi giận thì cũng đã nổi giận rồi.
Cho dù Đới Hạnh San trở về sớm hay muộn.
Cho dù cô không phải bỏ trốn, mà là bị bắt cóc.
Thì chắc chắn đến khi Đới Hạnh San trở về.
Khâu Kính Hựu cũng vẫn sẽ trừng phạt cô.
Hắn rất hận ba mẹ cô.
Cho nên chỉ cần có một cái cớ, Khâu Kính Hựu sẽ lại dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.
Đường Khắc Phong là vì cô nên mới bị thương.
Cho nên, trước khi cậu ta được thực hiện phẫu thuật.
Đới Hạnh San không thể để Khâu Kính Hựu tìm ra cô và cậu ta.
Đương nhiên, Đới Hạnh San cũng tuyệt đối không bao giờ, bỏ mặc sự sống chết của người thân.
Cô sẽ trở về bên cạnh Khâu Kính Hựu, nhưng không phải bây giờ.
Nghĩ kỹ thì Đới Hạnh San đoán, tạm thời Khâu Kính Hựu sẽ không lấy mạng của ba mẹ cô.
Bởi vì, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ, để ba mẹ cô chết một cách dễ dàng.
Và nếu như thật sự muốn lấy mạng ba mẹ cô, thì Khâu Kính Hựu đã làm từ lâu rồi.
Đới Hạnh San nhanh chóng chuyển chủ đề, để Chu Thời Cảnh không nhắc đến chuyện báo án nữa.
- Khi nào anh Phong có thể được làm phẫu thuật, thì nhờ anh ứng trước tiền phẫu thuật. Tất cả các chi phí nằm viện của em, anh Phong và hai người đàn ông xấu số kia. Em sẽ cố gắng tìm cách trả lại anh sau.
Mặc dù tạm thời chưa biết phải làm thế nào, mới có tiền để trả cho anh ta.
Nhưng hiện tại, chỉ còn cách nhờ vả Chu Thời Cảnh, thì Đường Khắc Phong mới có thể được làm phẫu thuật.
Cho dù không nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Đới Hạnh San, khi anh ta nhắc đến chuyện báo Cảnh sát.
Thì Chu Thời Cảnh cũng vẫn không tránh được nghi ngờ.
Trần Thân vì cứu cô nên mới phải vong mạng.
Cho dù Đường Khắc Phong tạm thời vẫn còn đang ở trong tình trạng hôn mê, thì Đới Hạnh San vẫn được coi là một nhân chứng sống kia mà.
Tại sao cô lại không muốn báo án?
Đới Hạnh San của anh ta, chắc sẽ không xấu xa đến mức, có liên quan đến bọn bắt cóc đấy chứ?
- Trước mắt, cứ để bạn của em được làm phẫu thuật đi đã. Còn chuyện tiền bạc, em có dư thì trả cho tôi, còn không thì coi như là tôi đang làm việc thiện, giúp đỡ cậu ấy.
- Em không cần phải nặng lòng về vấn đề này đâu.
...
Đới Hạnh San căn bản không biết, vào cái lúc cô cùng đám người Trần Thân trốn chạy ra khỏi khu rừng, thì trong thành phố cũng đổ mưa rất lớn.
Có một người đàn ông không quản ngại mưa gió, một mình lái xe đi tìm cô.
Không có Đới Hạnh San bên cạnh, Khâu Kính Hựu mới chợt cảm thấy, ngôi biệt thự bảy tầng của hắn, sao mà rộng đến thế.
Không có cô bên cạnh, cho dù cả không gian tràn ngập ánh đèn vàng ấp áp, nhưng lòng hắn vẫn thấy lạnh lẽo vô cùng.
Không có Đới Hạnh San bên cạnh, cho dù sống trong nhung gấm, lụa là, luôn có kẻ hầu, người hạ.
Thì mỗi giây trôi qua đối với Khâu Kính Hựu, vẫn chẳng khác nào một loại cực hình.
Thế giới bảy tỷ người, trong mắt hắn lại vô cùng nhỏ bé.
Bởi vì, Đới Hạnh San giống như cả thế giới của Khâu Kính Hựu.
Đại lộ thênh thang, lại như đang dồn hắn vào ngõ cụt.
Bế tắc, không biết phải đi đâu để tìm cô.