Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 52: Thuốc mê?




Hôm nay là ngày cuối tuần.

Khâu Kính Hựu lại lựa chọn trở về Thiên Tân vào lúc chiều tối.

Nên ông bà Khâu đều có mặt ở nhà.

Thậm chí, biết trước hôm nay hắn sẽ đưa Châu Tinh Sa về nhà.

Khâu Phu nhân còn đặc biệt dặn dò người làm, chuẩn bị sẵn một bàn ăn thịnh soạn.

Người ta nói ông trời rất công bằng.

Ông sẽ cho mỗi người chúng ta ít nhất là một điểm mạnh.

Không có cái này thì sẽ có cái khác.

Tuy Châu Tinh Sa không giỏi trong việc nấu ăn, nhưng đổi lại cô ta rất biết cách ăn nói.

Vừa vào cửa, nhìn thấy ba mẹ nuôi của Khâu Kính Hựu.

Châu Tinh Sa đã lập tức tươi cười, lễ phép chào hỏi.

- Dạ con chào hai bác ạ!

Gặp được con dâu tương lai, bà Khâu lập tức không thèm đoái hoài gì đến cậu con trai cưng là Khâu Kính Hựu.

Mà chỉ chú tâm nắm tay Châu Tinh Sa kéo vào trong nhà.

- Đúng là anh chị Châu thật khéo biết đẻ! Tinh Sa nhà mình càng lớn càng xinh gái! Đi đường xa có mệt không con? Thời gian con tới Bắc Kinh, thằng Hựu nhà bác có ăn hiếp con không?

Khâu Thừa Ký ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cẩn thận rót trà vào trong chén sứ đặt trên bàn, rồi lại trách yêu bà Khâu.

- Có chuyện gì thì bà cứ để con bé nó ngồi xuống, rồi từ từ hãy hỏi xem nào. Bà hỏi nhiều như thế, Tinh Sa nó đi đường xa không mệt, cũng phải phát mệt mất thôi.

Được ông Khâu nhắc nhở, Khâu Phu nhân bây giờ mới nhận ra rằng bản thân sơ ý, liền quay sang sửa chữa lỗi lầm.

- Ấy chết, gặp được Tinh Sa bác mừng quá nên quên mất. Xin lỗi con nha! Con ngồi đi.

Châu Tinh Sa quay sang nhìn Khâu Kính Hựu một cái, rồi cùng bà Khâu ngồi xuống ghế, lắc đầu tỏ ra không giận mẹ chồng tương lai của mình.

- Dạ không sao đâu bác! Con cũng cảm ơn bác vì lời khen! Nhưng mà con cảm thấy tụi trẻ chúng con, vẫn không thể sánh bằng sắc đẹp mãi mãi không phai của bác.

- Con ở bên kia, anh Kính Hựu đối xử với con rất tốt! Chỉ là anh ấy công việc bận rộn, nên tụi con cũng có ít thời gian ở cạnh nhau.

Khâu Phu nhân nghe cô ta nói, liền bật cười vui vẻ.

- Cái con bé này, thật biết cách ăn nói.

Rồi bà lại quay sang nghiêm giọng nói với Khâu Kính Hựu.

- Tinh Sa sau này chính là con dâu cưng của mẹ. Cho dù công việc của con có bận rộn đến mức nào, thì cũng phải dành thời gian quan tâm đến con bé, không được để cho Tinh Sa nó tủi thân đâu đấy.

Bị mẹ nuôi trách móc, Khâu Kính Hựu cũng chỉ qua loa đáp lời cho xong chuyện.

- Dạ con biết rồi! Sau này, con sẽ dành thời gian quan tâm đến Tinh Sa nhiều hơn.

Hiện tại, cứ nhường cô ta một chút.

Đợi đến sau khi kết hôn, để xem Châu Tinh Sa có còn cơ hội, đi mách với ba mẹ hắn nữa hay không.

Ông Khâu bấy giờ lại chen vào một câu.

- Thôi, hai đứa lên lầu tắm rửa đi. Có gì lát nữa cả nhà mình vừa ăn vừa nói chuyện.

Khâu Phu nhân cũng đồng tình với ý kiến của chồng mình.

- À, đúng rồi! Mẹ đã kêu Hầu gái làm cơm rồi! Hai đứa lên lầu đi tắm đi, rồi xuống ăn tối.

...

Sáng sớm hôm sau, lúc cả nhà đang chuẩn bị dùng bữa sáng.

Thì Hàm Minh từ ngoài bất ngờ đi vào, hai tay cung kính đưa đến trước mặt Khâu Kính Hựu một chiếc điện thoại.

- Thưa Thiếu gia, cậu có điện thoại.

Khâu Kính Hựu cầm lấy điện thoại, nhấn nút nghe máy rồi áp vào một bên tai, trước con mắt tò mò của ông bà Khâu và Châu Tinh Sa.

Vì điện thoại không mở loa ngoài, nên ngoại trừ Khâu Kính Hựu thì chẳng ai biết, người ở đầu dây bên kia đã nói những gì.

Chỉ nhìn thấy sau khi nghe máy được vài giây, thì sắc mặt của Khâu Kính Hựu bỗng chốc tối sầm lại.

Hắn bỏ điện thoại ra khỏi vành tai, dứt khoát đẩy ghế đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh mà nói với những người khác.

- Mọi người cứ ăn trước đi. Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại một chút.

Khâu Kính Hựu bước thật nhanh ra ngoài.

Hàm Minh thấy thế cũng cúi đầu trước mặt ông bà Khâu, rồi vội vàng chạy theo hắn.

Khâu Kính Hựu tìm đến một nơi thật vắng vẻ, đảm bảo không có người làm qua lại, rồi mới tiếp tục áp điện thoại vào tai, mà nói với người ở đầu dây bên kia.

- Cậu nói rõ ràng cho tôi nghe xem. Nhiều người canh giữ như vậy, Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong có thể biến mất bằng cách nào?

Một tay của hắn chống ở bên hông, sự giận dữ bấy giờ hiện rõ mồn một, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Thì ra, vừa rồi Khâu Kính Hựu nhận được một cuộc điện thoại từ Vệ sĩ, phụ trách trông coi biệt thự ở Bắc Kinh.

Báo rằng Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, đã không còn ở trong biệt thự nữa.

Mà Hàm Minh đứng phía sau, nghe thấy Khâu Kính Hựu nói mấy lời kia, cũng ngầm hiểu được chắc chắn ở nhà đã xảy ra chuyện rồi.

Thái độ của Vệ sĩ ở đầu dây bên kia, hiện tại vô cùng hoảng sợ.

Tính khí của Khâu Kính Hựu trước giờ như thế nào, bọn họ đều hiểu rất rõ.

Bây giờ, lại để Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong biến mất.

Đợi đến khi trở về, hắn chắc chắn sẽ không tha cho bọn họ.

Người Vệ sĩ ấp úng đáp.

- Dạ... dạ chúng tôi cũng không biết. Hình như... hình như hôm qua đã có người lén bỏ thuốc mê vào đồ ăn, khiến chúng tôi sau khi ăn xong đã mất dần ý thức.

- Sáng nay, chúng tôi mới phát hiện Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, không biết đã biến mất khỏi biệt thự từ khi nào. Xin lỗi Thiếu gia!

Thuốc mê?

Khâu Kính Hựu nhíu mày nghi hoặc, khi nghe Vệ sĩ tường thuật lại tất cả sự việc.

“Nếu có cơ hội, em chắc chắn sẽ rời khỏi đây.”

Vào giờ phút then chốt nhất, trong đầu của Khâu Kính Hựu bất chợt nhớ đến, lời mà Đới Hạnh San đã từng nói.

Nghĩ lại chuyện lần trước, Đường Khắc Phong từng xúi giục Đới Hạnh San bỏ trốn.

Mà lần này hai con người đó lại cùng nhau biến mất.

Lẽ nào... Đới Hạnh San đã thật sự bỏ trốn, cùng với Đường Khắc Phong rồi hay sao?

Nghĩ đến đây, Khâu Kính Hựu thật sự muốn chửi thề.

Con mẹ nó!

Người nhà của cô vẫn còn trong tay hắn, thế mà Đới Hạnh San lại to gan, dám bỏ trốn cùng tên đàn ông khác sao?

Giận cá thì liền muốn chém thớt.

Khâu Kính Hựu lớn tiếng mắng chửi người ở đầu dây bên kia.

- Một đám người mà lại không canh chừng được hai người. Các người đúng là một lũ ăn hại!

- Huy động toàn bộ nguồn lực, đi tìm người về cho tôi. Cần thiết thì thuê thêm cả thám tử tư. Cho dù có phải lật tung cả cái thành phố Bắc Kinh, hay thậm chí là cả Đại Lục, cũng phải tìm bằng được hai người đó cho tôi.

- Đến khi tôi trở về mà không nhìn thấy người, thì các người cũng tự biết hậu quả thế nào rồi đấy.

Đới Hạnh San đoán không hề sai!

Khâu Kính Hựu đã thật sự phát điên, khi biết được cô đã thật sự rời khỏi hắn.

Hắn sớm đã quen với việc có Đới Hạnh San ở bên cạnh rồi, cho nên tuyệt đối không thể chấp nhận được chuyện. cô dám rời xa hắn.

Vốn định tắt máy rồi, nhưng bất chợt nghĩ đến một người.

Khâu Kính Hựu lại lạnh lùng ra lệnh, cho Vệ sĩ đang nghe điện thoại với hắn.

- Gọi cho Thất Đằng, kêu ông ta phái người phụ tìm. Nói với ông ta rằng nếu không tìm được Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, thì ông ta cũng chuẩn bị tinh thần mà cuốn gói, cút khỏi cái ghế Cục trưởng kia đi.

Thất Đằng là do một tay Khâu Kính Hựu nâng đỡ, mới ngồi được vào cái ghế Cục trưởng Cục Cảnh sát thành phố.

Với cái đầu óc khôn ngoan của Khâu Kính Hựu, tất không bao giờ thu nhận một kẻ qua cầu rút ván, làm tay trong của mình.

Người mà một khi hắn có thể nâng lên được, thì tất cũng đạp xuống được.

Không chờ người bên kia kịp nói thêm lời nào.

Khâu Kính Hựu trực tiếp tắt máy, rồi quay lại phân phó Hàm Minh.

- Chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ lập tức bay về Bắc Kinh ngay bây giờ.

Hàm Minh cúi đầu nhận lệnh.

Khâu Kính Hựu quay trở lại gian nhà chính, nhưng không đến phòng ăn nữa, mà vội vã bước lên lầu trên.

Hắn đi tới phòng ngủ của mình, tuỳ tiện lấy một chiếc áo khoác trong phòng, cùng một số vật dụng cá nhân.

Sau khi lần nữa bước xuống lầu dưới, mới quay trở lại phòng ăn.

Mà lúc này, nét mặt của Khâu Kính Hựu đã giãn ra được đôi chút.

- Tập đoàn của con xảy ra chuyện rồi. Bây giờ, còn phải bay về Bắc Kinh gấp để giải quyết. Con xin lỗi ba mẹ vì về chưa lâu đã phải đi rồi!

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều hoang mang, không biết đã có chuyện gì xảy ra với Tập đoàn của hắn.

Bà Khâu vội vàng nói.

- Nhưng mà mẹ đã thông báo với họ hàng là con dẫn Tinh Sa về chơi. Còn tính hai hôm nữa mở tiệc mời mọi người trong họ đến ăn uống.

- Chuyện ở Tập đoàn có gấp không, mà con đi vội thế? Bữa sáng con còn chưa ăn mà.

Lòng Khâu Kính Hựu bây giờ đang nóng như lửa đốt, làm gì còn tâm trí nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.

Hắn nóng lòng muốn trở về Bắc Kinh, nên vội vàng đáp.

- Dạ gấp lắm mẹ! Có gì mẹ gửi lời xin lỗi mọi người giúp con. Đợi con giải quyết xong công việc, sẽ quay lại tạ lỗi với mọi người trong họ.

- Còn bữa sáng thì để sau đi. Bây giờ con phải đi luôn rồi!

Châu Tinh Sa lúc này mới vội vàng đứng dậy, bày ra vẻ mặt lo lắng mà nói.

- Để em về cùng anh.

Hiện tại, Khâu Kính Hựu đã phái toàn bộ Vệ sĩ, đi tìm Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong.

Nếu bây giờ, để Châu Tinh Sa theo về Bắc Kinh, chắc chắn mối quan hệ giữa hắn và Đới Hạnh San sẽ bị bại lộ.

Cho nên, Khâu Kính Hựu tuyệt đối không thể để Châu Tinh Sa theo mình về trong lúc này được.

- Bây giờ, tôi phải về giải quyết chuyện ở Tập đoàn, sợ sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh em. Thôi, tạm thời em cứ ở đây chơi vài hôm. Đợi đến khi tôi dàn xếp ổn thỏa chuyện ở Tập đoàn, sẽ quay lại đón em.

- Quyết định vậy đi. Con đi đây ba mẹ.

Nói dứt lời, hắn lập tức vội vàng rời khỏi, không để cho Châu Tinh Sa có cơ hội phản đối.