“Kể từ ngày hôm nay, em sẽ không yêu Thiếu gia nữa. Từ giây phút này trở đi, em sống ở đây chỉ vì người thân.”
Máy bay trực thăng của Khâu Kính Hựu, được thiết kế giống như một căn biệt thự thu nhỏ.
Có phòng ngủ, phòng khách, nhà bếp, khu vực vệ sinh...
Chứ không phải chỉ có ghế ngồi dành cho hành khách, giống như những chiếc máy bay của các hãng hàng không.
Khâu Kính Hựu đứng bên cửa sổ của chiếc máy bay.
Một tay cầm chai rượu, tay còn lại cầm một cái ly thủy tinh.
Ly rượu cứ uống vơi đi thì lại được đổ đầy.
Hắn liên tục uống rượu giống như uống nước suối.
Chẳng mấy chốc chai rượu đã vơi đi một nửa.
Thay vì uống rượu để chuốc say bản thân cho dễ ngủ, giống như mọi khi.
Thì lần này Khâu Kính Hựu lại uống rượu, với hy vọng có thể khiến bản thân có thể tỉnh táo, kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng lúc này.
Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại, lời mà Đới Hạnh San đã nói nhiều ngày trước.
Chính Khâu Kính Hựu cũng không rõ, là từ khi nào cảm xúc của hắn lại phụ thuộc hoàn toàn vào cô.
Khâu Kính Hựu cũng đang suy nghĩ xem, đến khi tìm được Đới Hạnh San.
Hắn nên phạt cô như thế nào.
Vì tội cô dám tự ý rời khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Khâu Kính Hựu không bao giờ nghĩ đến, phương án không tìm được người.
Bởi vì, hắn chắc chắn phải tìm được Đới Hạnh San, bằng bất cứ giá nào.
Ở trên máy bay chỉ có hơn một tiếng đồng hồ, mà Khâu Kính Hựu cũng đứng ngồi không yên.
Mỗi một giây trôi qua, đối với hắn không khác gì một loại cực hình.
Bây giờ, Khâu Kính Hựu chỉ có một mong muốn, đó là khi trở về Bắc Kinh.
Sẽ nhìn thấy Đới Hạnh San, đã quay trở về biệt thự ngay lập tức.
...
Máy bay hạ cánh trong khuôn viên biệt thự xa hoa.
Hàm Minh vội vàng mở cửa, để Khâu Kính Hựu nhanh chóng bước ra ngoài.
Lúc hắn bước vào gian nhà chính, thì nhìn thấy Ngô Cẩn, hai người Vệ sĩ, toàn bộ Hầu gái, Thất Đằng cùng hai tên Cảnh sát nữa, đã có mặt ở trong phòng khách.
- Người đâu?
Khâu Kính Hựu hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
Nhưng mọi người trong nhà nghe qua thì đều hiểu, rằng hắn đang hỏi đến ai.
Một tên Vệ sĩ cúi gằm mặt, không rét cũng tự run, sợ hãi mà đáp.
- Dạ... xin lỗi Thiếu gia! Người... chúng tôi vẫn chưa tìm được.
Nghe được câu trả lời, Khâu Kính Hựu gật gật đầu, khoé miệng nở một nụ cười lạnh.
- Chưa tìm được người sao?
Hắn quay đi quay lại, rồi trực tiếp nhấc chân đạp thật mạnh vào bụng người Vệ sĩ vừa lên tiếng.
Thuận tay, hắn cũng cùng lúc vả vào miệng tên Vệ sĩ đứng bên cạnh.
Người vệ sĩ sau khi bị Khâu Kính Hựu đạp cho một cái, lập tức ngã xuống dưới sàn nhà.
Cậu ta cố kìm nén cơn đau từ phần bụng, lẫn khuỷu tay bị va đập với sàn nhà, hốt hoảng bò dậy rồi quỳ gối dưới chân của Khâu Kính Hựu.
Đám người làm còn lại cũng đều hoảng sợ trước cơn giận của hắn, đồng loạt quỳ xuống dưới sàn nhà, cúi đầu run rẩy.
- Thời gian ngắn như vậy. Hai người bọn họ chưa chắc đã ra được khỏi cái thành phố này, chứ đừng nói là ra khỏi đất Trung Quốc.
- Thế mà nhiều người như vậy, lại không tìm được hai người. Các người có phải quá vô dụng rồi không?
Lửa giận trong người Khâu Kính Hựu, bây giờ mới bộc phát đến đỉnh điểm.
Hắn giận dữ dùng chân đạp cho tên Vệ sĩ kia thêm vài cái nữa.
Nhìn bộ dạng cậu ta khổ sở lăn lộn dưới sàn nhà, nhưng vẫn không khiến Khâu Kính Hựu nguôi giận.
Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong không có máy bay riêng.
Nếu như không có người giúp đỡ, thì kể cả hai người đó có trốn đi từ đêm qua, và cứ cho là bọn họ có tiền để mua vé máy bay.
Thì chuyến bay sớm nhất cũng không thể cất cánh, trong vòng có mấy tiếng đồng hồ được.
Trừ khi là bọn họ mua vé máy bay khẩn cấp.
Nhưng mua vé máy bay khẩn cấp thì thường sẽ đắt hơn, so với những lịch trình thông thường.
Bởi vì, muốn bay ngay có khi phải mua ghế ngồi hạng phổ thông hoặc thương ra.
Thậm chí, có khi còn không mua được vé máy bay khẩn cấp.
Nhưng muốn đi máy bay của doanh nghiệp, thì cần phải xuất trình giấy tờ tuỳ thân.
Mà toàn bộ giấy tờ của Đới Hạnh San, bây giờ do Khâu Kính Hựu nắm giữ, để đề phòng cô sẽ bỏ trốn.
Thế thì thử hỏi cô có thể lên máy bay, rời khỏi Bắc Kinh bằng cách nào?
Nếu như đi bằng phương tiện khác, thì cùng lắm nhanh nhất Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, cũng chỉ có thể mới đến được thành phố lân cận.
Chứ không thể nào đã bốc hơi khỏi Đại Lục.
Tên Vệ sĩ sau khi bị Khâu Kính Hựu đạp cho thêm vài phát.
Mặc dù toàn thân đều đau đớn, nhưng vẫn chẳng dám phản kháng.
Mà chỉ có thể liên tục dập đầu xuống dưới sàn nhà trước mặt hắn.
- Thiếu gia... tôi xin lỗi...! Xin Thiếu gia tha mạng!
Thất Đằng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, chính ông ta cũng phải sợ Khâu Kính Hựu.
Thất Đằng lo lắng sau khi hỏi tội Vệ sĩ xong xuôi, hắn sẽ quay lại hỏi tội ông ta.
Nhưng mà... cũng làm sao có thể trách bọn họ được?
Người đã biến mất từ lúc nào không biết.
Mà kể từ lúc Thất Đằng nhận được cuộc gọi, của Vệ sĩ bên cạnh Khâu Kính Hựu, đến bây giờ mới trôi qua có hơn một tiếng.
Chưa tìm được người trong thời gian gấp đến như vậy, cũng là chuyện dễ hiểu thôi mà.
Thay vì đợi Khâu Kính Hựu hỏi tội, Thất Đằng chủ động hạ giọng lên tiếng nói vài lời.
Cốt chỉ mong sao Khâu Kính Hựu có thể hạ xuống cơn giận.
- Khâu Thiếu, từ lúc Vệ sĩ của cậu gọi điện cho tôi, đến khi tôi phái người đi tìm Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong. Tới bây giờ mới được một tiếng đồng hồ.
- Tạm thời chưa có kết quả, cũng là chuyện dễ hiểu mà thôi.
- Nhưng mà... cậu yên tâm! Tôi đã kêu người đi tìm người về cho cậu. Đồng thời, cũng cho người rà soát tất cả các trạm dừng xe, cũng như là sân bay.
- Tin chắc sẽ sớm tìm được người về cho cậu thôi.
Nhưng những lời mà Thất Đằng vừa nói ra, không ngờ lại phản tác dụng.
Khâu Kính Hựu không cần nhìn, nhưng tay dài vươn ra vẫn chuẩn xác nắm được cổ áo của Thất Đằng, mà kéo ông ta về phía mình.
Bấy giờ, hắn mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Thất Đằng một cái, đanh giọng nói.
- Tôi không cần biết đã qua bao nhiêu thời gian. Không tìm được người về đây cho tôi, thì không phải cái ghế Cục trưởng Cục Cảnh sát đâu, mà phải coi chừng cái mạng của ông đấy.
Dứt lời, Khâu Kính Hựu đẩy mạnh ông ta về phía sau, rồi dứt khoát thu tay về.
Thất Đằng lảo đảo lùi lại vài bước.
Cũng may ông ta đứng vững nên không bị té ngã.
Mặc dù Thất Đằng là Cục trưởng Cục Cảnh sát, quyền lực lẽ ra sẽ cao hơn, một doanh nhân giống như Khâu Kính Hựu.
Nhưng ông ta là do một tay hắn nâng đỡ, mới có được như ngày hôm nay.
Trên thực tế, Thất Đằng chỉ là tay sai của Khâu Kính Hựu.
Không có hắn ở phía sau dàn xếp, thì một kẻ bất tài, vô dụng, tham sống, sợ chết giống như ông ta.
Làm sao mà bò lên được cái chức Cục trưởng Cục Cảnh sát?
Một con chó giống như Thất Đằng.
Khâu Kính Hựu muốn lấy mạng lúc nào mà không được?
Thất Đằng sau khi nghe những lời đe dọa, thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu, thì liền sợ đến đổ mồ hôi lạnh, thiếu điều muốn đái cả ra quần.
Ông ta lắp bắp nói.
- Vâng... vâng... tôi đảm bảo chắc chắn sẽ tìm bằng được người về cho cậu.
Khâu Kính Hựu không nói gì nữa, bộ dạng cao ngạo bước đến ngồi xuống ghế, trước bàn kính trong phòng khách.
Hàm Minh nhanh nhẹn lấy đến cho hắn một chai rượu, cùng một hộp thuốc lá mà Khâu Kính Hựu vẫn thường sử dụng.
Khâu Kính Hựu vươn tay cầm lấy hộp xì-gà trên bàn, rút một điếu ngậm vào trong miệng.
Hàm Minh cẩn thận rót rượu vào trong chiếc ly thủy tinh.
Sau khi đặt chai rượu xuống mặt bàn, lập tức cầm máy lửa châm thuốc cho hắn.
Khâu Kính Hựu nhấp từng chút đầu thuốc trong miệng, không bao lâu thì dùng hai ngón tay kẹp chặt điếu xì-gà, lôi nó ra khỏi vành môi, chầm chậm nhả khói.
Hắn vươn tay cầm ly rượu đưa lên môi, một hơi liền uống cạn.
Cặp mắt chứa đựng sự lạnh lùng đến cùng cực, bất ngờ lại nhìn về phía tên Vệ sĩ vừa rồi, liên tục dập đầu dưới nền đá hoa cứng nhắc.
Thanh âm của Khâu Kính Hựu đập tan bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
- Chặt một ngón tay của Đình Việt cho tôi.
Nghe thấy mệnh lệnh của hắn, người nào người nấy đều hết sức kinh hãi, nhất là đám Hầu gái.
Đình Việt cũng chính là tên của người Vệ sĩ, vừa bị Khâu Kính Hựu đạp cho một trận.
Nghe thấy hắn nói muốn chặt tay của mình, Đình Việc hốt hoảng vội vàng ngẩng đầu lên.
Một dòng máu đỏ tươi từ phần da thịt ở vùng trán của cậu ta, vừa tiếp xúc trực tiếp với bề mặt sàn nhà, đã lõm xuống rồi toét ra, từ từ chảy xuống sống mũi.
Trong lúc Đình Việt còn chưa biết, bản thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, để Khâu Kính Hựu phải lệnh cho Vệ sĩ cắt một ngón tay của cậu ta.
Thì lại bất ngờ nghe thấy giọng nói của hắn vang lên bên tai.
- Kể từ ngày hôm nay, mỗi ngày tôi sẽ cho chặt một ngón tay của một người, cho đến khi tìm được Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong mới thôi.
- Phải có như vậy, thì các người mới nghiêm túc tìm người về cho tôi. Và cũng chỉ có như vậy, thì sau này các người mới không lặp lại sai lầm tương tự nữa.