Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 51: Thừa nhận không được, chối bỏ cũng chẳng xong.




Mặc dù Châu Tinh Sa vẫn còn rất nghi ngờ, về chuyện muộn thế này rồi mà Đới Hạnh San, vẫn đi vào trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu.

Nhưng cô ta cũng có chút sờ sợ, khi nghe lời Hàm Minh nói.

Sáng nay, may mắn là Khâu Kính Hựu không để bụng, chuyện Châu Tinh Sa ra tay đánh nhân viên trong Tập đoàn của hắn.

Bây giờ, nếu thật sự hắn đã đi nghỉ.

Cô ta mà cố chấp muốn xông vào trong.

Lỡ chẳng may làm phiền Khâu Kính Hựu nghỉ ngơi.

Rồi đến khi hắn thật sự nổi giận, thì Châu Tinh Sa lại vô tình làm mất điểm trước mặt hắn.

Cổ nhân có câu “giấy không gói được lửa. Cây kim trong bọc cũng sẽ có ngày lòi ra.”

Châu Tinh Sa sắp trở thành vợ của Khâu Kính Hựu rồi.

Thời gian tới, sẽ còn ở đây dài dài.

Nếu như giữa hắn và Đới Hạnh San có điều gì mờ ám.

Thì sớm muộn gì cũng để lộ ra ngoài mà thôi.

Thu hồi suy nghĩ, Châu Tinh Sa kiêu ngạo nói với Hàm Minh.

- Được rồi! Không vào thì không vào. Bây giờ, tôi trở về phòng của mình là được chứ gì?

Hàm Minh thấy vậy, nụ cười trên môi xuất hiện ý tứ trào phúng, khom người buông lời trêu chọc cô ta.

- À vậy, cung tiễn Châu Tiểu thư!

...

Bẵng đi hơn một tuần, Khâu Kính Hựu sắp xếp được công việc, liền quyết định đưa Châu Tinh Sa về Thiên Tân một chuyến.

Mấy lần gọi điện, Khâu Phu nhân cứ nhắc hắn, là phải đưa Châu Tinh Sa về chỗ ông bà Khâu.

Khâu Kính Hựu cũng không thể cứ hẹn tới, hẹn lui.

Thôi thì chẳng thà đưa Châu Tinh Sa, về bên kia một chuyến cho xong chuyện.

Nhưng trước ngày dự định trở về Thiên Tân một hôm.

Khâu Kính Hựu lại cho gọi Đới Hạnh San vào trong phòng ngủ của mình.

Bóng tối mang một màu đen huyền bí, đã hạ xuống bên khung cửa sổ.

Khâu Kính Hựu mặc một chiếc áo choàng ngủ màu xám, với phần dây đai thắt lỏng lẻo.

Để lộ ra mặt dây chuyền tỳ hưu được làm bằng đá hổ phách, có màu xanh lá cây nổi bật trên bộ ngực rắn chắc.

Hắn ôm Đới Hạnh San trong lòng, để đôi chân thon dài của cô buông thõng xuống, hai bên cơ thể của Khâu Kính Hựu.

Chiếc đầm Hầu gái này được thiết kế không có lớp quần trong.

Khiến dị vật to lớn, ấm nóng chỉ cách một lớp nội y mỏng manh, đã có thể ma xát với hạ thể của Đới Hạnh San.

Hai tay Khâu Kính Hựu luồn vào trong làn váy ngắn của cô, mạnh bạo nắn bóp cặp mông trắng nõn nà, căng tròn của Đới Hạnh San.

Giọng nói của hắn khàn khàn, vang lên trong không gian tĩnh lặng.

- Ngày mai tôi phải đến Thiên Tân một chuyến. Thời gian này, cô ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi về.

- Đừng để đến khi tôi trở về, ngửi thấy trên người của cô có mùi của thằng đàn ông khác.

- Đồ của tôi, một khi đã làm bẩn rồi, thì cho dù có đổ bao nhiêu xà phòng, cũng không làm sạch được đâu. Có hiểu hay không?

Đới Hạnh San ngồi ở tư thế đối mặt với Khâu Kính Hựu, đôi bàn tay mềm mại câu lấy cổ hắn.

Khuôn mặt Khâu Kính Hựu rất gần, khiến khứu giác của cô có thể ngửi được mùi hương của rượu vang, hoà quyện với mùi thơm đặc trưng của xì-gà Cuba.

Thoát ra từ miệng của hắn, chầm chậm lan tỏa trong không khí.

Mặc dù Khâu Kính Hựu không trực tiếp, đi vào bên trong cơ thể của Đới Hạnh San.

Nhưng chỉ bấy nhiêu tiếp xúc thân mật giữa hai người, cũng đã đủ khiến mật dịch trong cơ thể cô từng chút chảy ra, làm ướt đẫm một mảng quần lót ren.

Đới Hạnh San hiểu được lý do tại sao, mặc dù biết rõ là cô không thể ra khỏi căn biệt thự này, nhưng Khâu Kính Hựu vẫn cố tình dặn dò như vậy.

Hắn chưa bao giờ tin tưởng cô.

Cho nên, mỗi khi ra ngoài, vẫn sẽ để một vài Vệ sĩ ở lại trong biệt thự để giám sát, mọi hoạt động của Đới Hạnh San.

Để đề phòng chuyện cô bỏ trốn.

Có thể, Khâu Kính Hựu đang nghĩ đến chuyện sau khi hắn rời khỏi thành phố.

Đới Hạnh San sẽ lại thân mật với một Vệ sĩ nào đó, giống như Đường Khắc Phong vài ngày trước.

Hai cánh mông tròn căng, được bàn tay Khâu Kính Hựu liên tục vỗ về, yêu thương.

Đới Hạnh San ngồi trên người hắn, rõ ràng là nhấp nhổm không yên.

Hai hàm răng đều tăm tắp cắn chặt lấy nhau, cố gắng nuốt xuống những tiếng rên rỉ, chỉ trực thoát ra khỏi cuống họng.

Đới Hạnh San khẽ hỏi.

- Ưm... em hiểu rồi! Mà Thiếu gia tính đi Thiên Tân lâu không?

Hành động xoa nắn cặp mông mềm mại của Khâu Kính Hựu chợt khựng lại, khi nghe thấy câu hỏi của cô.

Hắn chăm chú nhìn khuôn mặt đê mê, trong khoái cảm của Đới Hạnh San hồi lâu, rồi chợt bật cười thành tiếng.

- Sao nào? Tôi còn chưa đi, cô đã lo sợ tôi đi lâu quá, sẽ không có người cho cô “ăn kem” nữa hay sao?

Câu nói ẩn ý của Khâu Kính Hựu, khiến cô xấu hổ đến mức khuôn mặt xinh đẹp, đã sớm ửng đỏ vì sức nóng của dục vọng.

Bây giờ, lại càng đỏ lên gay gắt.

- Ưm... em... không...!

Đới Hạnh San bất chợt phát hiện bản thân, bị hắn đưa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Muốn thừa nhận không được, mà chối bỏ cũng chẳng xong.

Trên đời này, làm gì có người nào cưỡng lại được ham muốn nhục dục, và sự hưng phấn của bản thân?

Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện, mỗi ngày đều phải ân ái với người đàn ông, đã chính tay tống ba mẹ mình vào tù, rồi còn vô tình yêu hắn.

Là Đới Hạnh San lại cảm thấy bản thân mình, là một đứa con gái thật sự bất hiếu.

Khâu Kính Hựu đi càng lâu, thì cô sẽ càng có nhiều thời gian nghỉ ngơi, và không bị hắn bạo hành tình dục.

Nhưng Khâu Kính Hựu không có mặt ở nhà.

Một mình Đới Hạnh San ở lại trong căn biệt thự rộng lớn thế này, sẽ quá đỗi nhàn rỗi, có rất ít việc để làm.

Mà một khi cô không phải tất bật với công việc, sẽ có xu hướng suy nghĩ lung tung.

Thậm chí là nghĩ đến những việc làm tiêu cực.

Khâu Kính Hựu thấy Đới Hạnh San có vẻ có gì đó khó nói, thì cũng không cưỡng ép.

Dù sao cũng chẳng phải việc gì quan trọng.

Hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lại nói một câu giống như muốn làm cho Đới Hạnh San an tâm.

- Yên tâm đi! Tôi đi rồi sẽ sớm trở về.

Như có chút gì đó lưu luyến, Khâu Kính Hựu lại kéo đầu nhỏ của cô lại gần.

Dùng miệng ngậm lấy cả hai vành môi ướt át của Đới Hạnh San.

Giống như một thói quen, cô cũng chủ động mở rộng miệng nhỏ.

Để chiếc lưỡi đầy mê lực của hắn, dễ dàng thâm nhập vào bên trong khoang miệng của mình.

Hai cơ thể lại bắt đầu quần lấy nhau, những thanh âm dụ hoặc bắt đầu xâm chiếm, toàn bộ căn phòng ngủ xa hoa.

...

Trong biệt thự của Khâu Kính Hựu có một sân bay riêng rất rộng.

Mỗi lần có việc cần rời khỏi thành phố, hắn đều di chuyển bằng trực thăng riêng của mình.

Ngồi máy bay từ Bắc Kinh đến Thiên Tân, cũng chỉ mất có hơn một tiếng đồng hồ.

Sau khi Khâu Kính Hựu và Châu Tinh Sa lên máy bay rời khỏi biệt thự.

Chẳng hiểu tại sao trong lòng Đới Hạnh San, cứ cảm thấy bồn chồn không yên.

Cô có cảm giác có chuyện không may gì đó sắp xảy ra.