- Mày có biết lý do tại sao Hạnh San hận tao như vậy. Vốn dĩ có rất nhiều cơ hội để giết tao, nhưng cô ấy lại không làm hay không?
- Đó là bởi vì Hạnh San yêu tao! Cho nên, cô ấy mới không nỡ giết tao.
Khâu Kính Hựu ngẩng mặt lên nhìn Chu Thời Cảnh, khoé miệng lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.
Nhưng hàm răng thấm đẫm máu đỏ, khiến cho người khác nhìn vào có cảm giác quỷ dị, rợn người.
“Hạnh San yêu Khâu Kính Hựu”.
Ý nghĩ này liên tục lặp đi, lặp lại, trong tâm trí của Chu Thời Cảnh.
Khiến anh ta không thể điều khiển được cảm xúc của chính mình.
Chẳng lẽ bởi vì người Đới Hạnh San yêu là Khâu Kính Hựu.
Nên Chu Thời Cảnh vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm một kẻ thua cuộc hay sao?
Dường như vẫn cảm thấy không cam tâm.
Chu Thời Cảnh lại một lần nữa dùng hai tay, tóm lấy cổ áo của Khâu Kính Hựu, kéo hắn đứng dậy.
- Đúng! Hạnh San yêu mày đấy. Thì đã sao? Đến cuối cùng, chẳng phải mày cũng chẳng thể ở bên cạnh cô ấy hay sao?
- Cho dù bây giờ chưa thể, nhưng tao chắc chắn sau khi mày chết, tao sẽ khiến Hạnh San yêu tao, và hoàn toàn quên đi một tên cặn bã giống như mày. Tao sẽ không bao giờ trở thành thế thân của mày.
- Còn mày, tốt nhất là đừng lên chọc giận tao. Đừng có quên, hai đứa con của mày và Hạnh San, hiện tại là con nuôi của tao.
- Một khi mày làm tao không được vui, thì tao cũng không biết rằng bản thân sẽ làm gì hai đứa nó đâu.
Trước đây, Chu Thời Cảnh chưa từng có suy nghĩ, sẽ làm hại đến hai đứa con của Đới Hạnh San.
Cho dù biết rõ chúng nó cũng là con của Khâu Kính Hựu.
Nhưng ngày hôm nay, cũng không biết có phải là vì bị Khâu Kính Hựu chọc giận, đến mất hết lý trí hay không.
Mà Chu Thời Cảnh lại mang hai đứa nhỏ ra để uy hiếp Khâu Kính Hựu.
Lần này, Chu Thời Cảnh không cần đẩy, mà chỉ cần nhẹ nhàng thả tay.
Khâu Kính Hựu liền không có chỗ bám víu, toàn thân như bị rút cạn toàn bộ sức lực, cứ thế mà một lần nữa đập mông xuống sàn nhà.
Chu Thời Cảnh một tay đút túi quần, một chân mang giày da trơn bóng, trực tiếp đạp mạnh lên phần bắp đùi của Khâu Kính Hựu, mà giày xéo.
- Một thằng bất lực, hoàn toàn mất đi khả năng sinh con bằng phương pháp tự nhiên giống như mày, mà vẫn còn mặt mũi đòi dạy tao cách chiều lòng Hạnh San khi ở trên giường hay sao?
- Một thằng phế vật như mày, bây giờ ngay cả việc đứng dậy thôi, cũng không tự mình làm được, thì mày còn đòi làm chỗ dựa vững chắc cho ai, hả?
Chu Thời Cảnh nói thế, mà không biết rằng vấn đề liệt dương của Khâu Kính Hựu,đã sớm được chữa khỏi.
Chu Thời Cảnh nhìn vào đồng hồ đeo ở cổ tay.
Phát hiện nãy giờ mải tranh cãi với Khâu Kính Hựu, mà không để ý đến đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Cảm thấy cứ ở đây tranh cãi với Khâu Kính Hựu, cũng chẳng thu được ích lợi gì.
Nên Chu Thời Cảnh đã quyết định rời khỏi đây.
Nhưng trước khi đi, Chu Thời Cảnh cũng không quên nói thêm với Khâu Kính Hựu một câu, vẫn chỉ nhằm mục đích muốn trêu tức hắn.
- Không nói với thằng phế vật như mày nữa. Bây giờ, tao phải trở về bên cạnh “người phụ nữ từng là của mày” cùng với “hai đứa con” mà mày sẽ vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội, được nghe chúng nó gọi mày một tiếng “ba” đây.
- Khi khác tao rảnh, sẽ lại tới thăm mày. Hy vọng mày sẽ không chết trước ngày thi hành án.
Chu Thời Cảnh cố tình xoay xoay để giày, ép sát bắp đùi của Khâu Kính Hựu sát xuống mặt đất.
Chỉ nhằm mục đích gây ra cho hắn cảm giác đau đớn.
Sau đó, mới hài lòng thu chân về.
Nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, Chu Thời Cảnh lại quay sang nói với đám tù nhân.
- Tiếp tục hành hạ Khâu Kính Hựu cho tôi. Chỉ cần giữ lại cái mạng chó của nó, còn lại các người muốn làm gì cũng được. Tôi muốn hai chân của Khâu Kính Hựu, phải tàn phế vĩnh viễn.
Sau mấy tháng điều trị, đôi chân của Khâu Kính Hựu tuy tạm thời vẫn chưa thể đi lại được bình thường, nhưng cũng đã bắt đầu có lại được cảm giác.
Khi bị Chu Thời Cảnh cùng đám tù nhân, liên tục tác động lên đôi chân của mình.
Khâu Kính Hựu đương nhiên cũng cảm nhận được sự đau đớn.
Khi nghe thấy Chu Thời Cảnh ẩn ý nói, rằng nếu như hắn còn khiêu khích anh ta.
Thì Chu Thời Cảnh rất có thể sẽ làm ra chuyện, gây tổn hại đến con của Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu mới chợt sững người lại.
Đúng rồi!
Khâu Kính Hựu nhất thời quên mất.
Bây giờ, Đới Hạnh San đang tạm thời dựa dẫm vào Chu Thời Cảnh và Thạc Vu.
Dựa vào chuyện Chu Thời Cảnh là kẻ hai mặt.
Từng ngang nhiên tuyên bố, nhất định sẽ khiến Khâu Kính Hựu phải lãnh mức án phạt cao nhất.
Khâu Kính Hựu rằng Chu Thời Cảnh cũng không phải, chỉ đơn giản là muốn hù dọa hắn thôi đâu.
Mà Chu Thời Cảnh lại có nhiều cơ hội, được tiếp xúc thân mật với các con của Khâu Kính Hựu.
Cho dù anh ta có làm tổn hại đến hai đứa nhỏ, chỉ sợ Đới Hạnh San ngây thơ cũng sẽ không biết.
Càng tưởng tượng đến những chuyện tàn ác, mà Chu Thời Cảnh rất có thể sẽ làm với các con của mình.
Khâu Kính Hựu lại càng cảm thấy hoảng sợ.
Nhân lúc Chu Thời Cảnh chưa bước ra khỏi buồng giam.
Khâu Kính Hựu khổ sở nằm bò ra sàn nhà, vội vàng vươn tay túm lấy ống quần Tây của anh ta, ngữ khí có phần hoà hoãn hơn.
- Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến hai đứa nhỏ. Mày muốn làm gì thì cứ nhắm vào tao. Đừng làm hại đến các con của tao.
Bây giờ, Khâu Kính Hựu thật sự hối hận rồi.
Nếu lúc trước hắn thẳng tay bắn chết Chu Thời Cảnh.
Thì bây giờ, đã không phải lo sợ Chu Thời Cảnh sẽ làm hại đến hai đứa nhỏ.
Chu Thời Cảnh quay lại nhìn Khâu Kính Hựu, dứt khoát giật chân lại.
Rồi thẳng thừng dùng đế giày đạp lên gò má của đối phương, dí sát gương mặt của hắn xuống mặt đất.
- Mày làm gì có tư cách nói lời này. Chẳng phải trước kia, mày cũng vì những chuyện mà vợ chồng Đới Mộ Hàn, đã làm với mẹ con mày, để hành hạ Hạnh San hay sao?
- Vả lại, trêu đùa một tên tử tù sắp chết giống như mày, có gì thú vị? Cha làm thì con chịu. Chỉ có hủy hoại những người mà mày yêu quý nhất, mới khiến mày phải chịu sự dày vò, đau đớn gấp trăm ngàn lần.
Nói xong, Chu Thời Cảnh còn không quên khuyến mãi cho Khâu Kính Hựu, thêm một nụ cười đắc ý.
Sau đó, mới nhấc chân ra khỏi gương mặt của Khâu Kính Hựu, thong thả rời khỏi buồng giam.
Bỏ lại Khâu Kính Hựu với bộ dạng kích động, đôi mắt ẩn hiện tia tơ máu.
Liên tục cào mười đầu ngón tay xuống dưới sàn nhà, muốn kéo người trở lại, nhưng vô ích.
- Chu Thời Cảnh... mày mau quay lại đây... quay lại đây cho tao...! Mày mà dám động đến một cọng tóc của hai đứa nhỏ. Cho dù sau này tao chết đi, biến thành ma cũng sẽ không tha cho mày đâu.
Chu Thời Cảnh rời khỏi, đám tù nhân lại tiếp tục nhiệm vụ đánh đập Khâu Kính Hựu.
Với hy vọng Chu Thời Cảnh sẽ giữ lời, mà xin giảm nhẹ án phạt cho bọn họ.
...
Từ lúc nghe tin Khâu Kính Hựu bị xử tử hình, tính tình của Đới Hạnh San vốn ít nói, lại càng kiệm lời hơn.
Đến bữa cũng chỉ ăn qua loa cho có.
May mà có đám người Chu Thời Cảnh luôn ở bên cạnh khuyên nhủ, nói cô phải chịu khó ăn uống, thì mới có sữa cho con bú.
Đới Hạnh San mới miễn cưỡng ăn thêm.
Nhưng vấn đề của cô là tâm bệnh, không có thuốc chữa.
Nên cho dù có không bỏ bữa, thì cơ thể của Đới Hạnh San vẫn ngày một gầy đi trông thấy.
Không một ai có thể chen vào giữa những suy tư của cô.
Bởi vì Đới Hạnh San luôn chối bỏ, việc bản thân vẫn còn quan tâm đến Khâu Kính Hựu.
Thời gian gần đây, cô cũng không hề bước chân ra ngoài.
Mỗi ngày đều chỉ quanh quẩn trong căn hộ của Thạc Vu.
Có nhiều tâm sự nhưng lại chẳng chịu chia sẻ với ai.
Mỗi lúc nghĩ đến Khâu Kính Hựu, là Đới Hạnh San lại chỉ ôm con vào trong lòng, im lặng mà không nói.
Dáng vẻ gầy yếu, tựa như cành liễu lay lắt sau cơn bão của Đới Hạnh San.
Khiến ai nấy nhìn vào, đều không tránh khỏi cảm thấy xót xa.
Cho đến một ngày, Đới Hạnh San phát hiện ở bên mắt trái của Đới Tuyết Anh, nổi lên một cục gì đó màu trắng, trông giống như cục thịt thừa.
Mới sáng ra rửa mặt cho con, đã thấy hiện tượng bất thường như vậy.
Khiến cô không khỏi lo lắng, vội vàng gọi điện thoại cho Thạc Vu.
Lúc này, Thạc Vu đang ở bệnh viện.
Do đêm qua phải trực ca đêm, nên anh ta không về nhà.
Nhận được điện thoại của Đới Hạnh San.
Thạc Vu lập tức chạy đến căn hộ, mà mình đã cho mẹ con cô ở nhờ.
Sau khi xem qua tình trạng một bên mắt của Đới Tuyết Anh.
Thạc Vu đoán cô bé đã bị u bì kết giác mạc.
Nhưng bởi vì Thạc Vu không thuộc chuyên ngành tai - mũi - họng, cũng không làm ở bên Khoa Nhi.
Nên không dám chắc chẩn đoán của bản thân, có chính xác hay không.
Anh ta liền bảo Đới Hạnh San chuẩn bị để đưa con đi khám.
Tính toán thời gian, biết được hai đứa con của Đới Hạnh San từ khi sinh ra đến nay, cũng đã được gần ba tháng tuổi.
Thạc Vu liền đưa ra đề nghị, nhân cơ hội này hãy đưa cả hai đứa nhỏ đến bệnh viện, để khám tổng quát một lượt.
Để giả như trong người có bị bệnh gì, thì cũng được phát hiện sớm, mà kịp thời điều trị.
Bản thân Đới Hạnh San là một người mẹ, đương nhiên cũng muốn các con của mình có một cơ thể khỏe mạnh, bình an trưởng thành.
Đương nhiên là không chút do dự, mà đồng ý với Thạc Vu.
Để tiện cho việc chăm sóc hai đứa nhỏ, mà Đới Hạnh San đã để hai người Bảo mẫu theo bọn họ đến bệnh viện.
...
Vào trong khoa Nhi, Thạc Vu bảo Đới Hạnh San đến ngồi nghỉ ở chỗ ghế chờ trước phòng khám.
Còn bản thân thì đi lấy số thứ tự, đề chuẩn bị đưa hai đứa nhỏ vào khám sàng lọc.
Đới Hạnh San để một Bảo mẫu bế Đới Thạch Anh.
Còn bản thân thì ôm Đới Tuyết Anh trong lòng.
Bởi vì chưa biết chính xác nguyên nhân tại sao, mà trong mắt của con gái lại lại nổi lên một cục hạch màu trắng.
Khiến ruột gan của Đới Hạnh San, có cảm giác cồn cào, lo lắng hơn bao giờ hết.
Hiện tại, hai đứa nhỏ chính là động lực lớn nhất, để cô tồn tại trên thế giới đầy sự khốc liệt này.
Bất kể là ai trong hai đứa nhỏ gặp bất trắc gì.
Đới Hạnh San sợ bản thân cũng đều sẽ không sống nổi mất.
Thạc Vu đi lấy số thứ tự để khám tổng quát cho hai đứa nhỏ, không lâu sau thì quay lại.
Nói rằng qua thêm một hai người nữa, là con của cô có thể vào trong phòng, để Bác sĩ thăm khám.
Đới Hạnh San nhìn Thạc Vu, trong lòng vô cùng cảm kích.
Những lúc như thế này, không có anh ta và Chu Thời Cảnh ở bên cạnh, thì cô cũng không biết phải xoay sở ra sao.
Ngay lúc này, cơn tức ngực, khó thở lại đột ngột ập đến.
Khiến Đới Hạnh San khó chịu đến nhăn mặt.
Theo phản xạ cô liền đưa tay lên ôm ngực, như muốn điều hoà lại nhịp tim, đang đập nhanh một cách bất thường.
Thạc Vu ngồi ngay bên cạnh, nhìn thấy biểu hiện khác lạ của Đới Hạnh San, thì không tránh khỏi lo lắng.
- Em lại cảm thấy tức ngực, khó thở sao? Tôi đã nói với em nhiều lần rồi. Cảm thấy trong người không khỏe, thì nên đến bệnh viện một chuyến, để Bác sĩ kiểm tra cho.
- Nếu như trong người thật sự có bệnh, thì còn kịp thời điều trị. Mà em có chịu nghe lời tôi đâu.
Kể từ sau khi cô sinh con xong, đây không phải là lần đầu tiên, Thạc Vu nhìn thấy những biểu hiện như thế này của Đới Hạnh San.
Trong thời gian mang thai mà khó thở, có thể là chuyện bình thường.
Nhưng sau khi sinh con rồi, mà vẫn còn có những triệu chứng như thế này, thì rất có thể là Đới Hạnh San đã mắc bệnh gì đó.
Mặc dù Thạc Vu là Bác sĩ khoa Tim mạch.
Nhưng trong nhà của anh ta cũng không có những trang thiết bị, phục vụ cho việc chẩn đoán bệnh tình.
Mà thời gian gần đây, Đới Hạnh San không muốn bước chân ra khỏi nhà.
Nên mỗi lần Thạc Vu muốn đưa cô đến bệnh viện khám bệnh, đều bị Đới Hạnh San kiếm cớ gạt qua một bên.
Cô cho rằng bởi vì bản thân sinh non, lại phải đẻ mổ.
Nên thời gian hồi phục sức khỏe sẽ lâu hơn, so với sản phụ sinh thường, thai nhi đủ tháng.
Vì thế nên thi thoảng vẫn còn cảm giác tức ngực, khó thở.
Nói Thạc Vu không cần lo lắng.
- Lần này, em nhất định phải nghe lời tôi. Tốt nhất là một lát nữa, sau khi khám cho hai đứa nhỏ xong, em cũng nên đi khám tổng quát một lượt đi.
- Nên nhớ, bây giờ em không phải chỉ có một mình, em còn có con. Em phải giữ cho mình có một sức khỏe thật tốt, thì mới đủ sức để nuôi dạy hai đứa nhỏ chứ.