Từ lúc nhìn thấy một đám tù nhân, xuất hiện trong buồng giam.
Cho đến khi bị người của trại giam lôi xuống dưới giường, thô lỗ đạp ngã sõng soài trên mặt đất.
Khâu Kính Hựu vẫn không có lấy nửa điểm sợ hãi.
Đôi mắt vẫn luôn kiên định nhìn về phía mặt giường lót chiếu, nơi lưu lại những mẩu giấy của xấp ảnh vừa bị Thẩm Dực xé rách.
Sau khi mệnh lệnh của Chu Thời Cảnh được truyền ra.
Đám tù nhân có mặt ở đó, lập tức lao về phía của Khâu Kính Hựu, dùng chân liên tục đạp thật mạnh vào cơ thể của hắn.
Cũng không rõ là Khâu Kính Hựu biết bản thân bị liệt hai chân, không có khả năng địch lại nhiều người như thế này.
Hay là Khâu Kính Hựu thật sự muốn đám tù nhân này, sẽ đánh đập, hành hạ mình đến chết.
Mà cứ thế nằm co quắt dưới sàn nhà, chịu đựng những cú đạp vào mặt, vào đầu.
Hay thậm chí là vào đôi chân đang tạm thời, mất khả năng đi lại bình thường.
Lại không hề có một chút phản kháng nào.
Kể cả là khi bị đánh đến phần đầu bị chấn động nhẹ, mặt mũi bầm dập.
Một lần nữa lại hộc máu miệng, do một vài chiếc răng bị gãy.
Khâu Kính Hựu cũng gắng gượng không kêu một tiếng nào.
Chu Thời Cảnh ngồi trên giường, nhìn đám người kia tra tấn Khâu Kính Hựu được một lúc.
Thấy hắn thương tích không hề nhẹ.
Chu Thời Cảnh mới hài lòng, mà ra hiệu cho đám tù nhân kia dừng tay lại.
Chu Thời Cảnh không thể để đám tù nhân đánh chết Khâu Kính Hựu, trước thời hạn hắn bị đưa ra thi hành án.
Không phải chỉ vì anh ta sợ phải mang danh giết hại tử tù, trước thời hạn xem xét kháng án.
Mà còn bởi vì Chu Thời Cảnh không muốn, cho Khâu Kính Hựu chết một cách dễ dàng như vậy.
Cấp dưới của Chu Thời Cảnh đem Khâu Kính Hựu từ dưới đất lôi dậy.
Ép hắn phải quỳ gối trước mặt Chu Thời Cảnh.
Mặc cho đôi chân của Khâu Kính Hựu đã bị liệt.
Chu Thời Cảnh nhìn Khâu Kính Hựu trong bộ dạng quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù.
Những vết thương trên mặt đang dần chuyển sang màu tím, khoé miệng dính máu.
Thỏa mãn mà nở một nụ cười.
Anh ta tì hai khuỷu tay lên đùi, để hai lòng bàn tay đan vào nhau.
Cúi gập người để thu hẹp khoảng cách, với gương mặt của Khâu Kính Hựu.
- Không phải là bây giờ, mày cũng phải quỳ gối trước mặt tao, giống như một con chó rồi hay sao?
Đối diện với lời châm chọc của Chu Thời Cảnh.
Khâu Kính Hựu vẫn như vậy.
Không hề tỏ ra phẫn nộ.
Mà ngược lại, tiếp tục bật cười trào phúng.
- Mày chỉ có thể kêu người dùng vũ lực với tao, rồi ép buộc tao phải quỳ gối dưới chân mày. Chứ hoàn toàn không có cách, khiến tao phải chủ động đi tới trước mặt của mày, mà quỳ gối.
- Mày càng không có cách cạy được miệng của tao, khiến tao phải chủ động nhận tội, xin lỗi và cầu xin mày.
- Đến bây giờ, mày vẫn còn cố chấp không muốn thừa nhận, rằng mày thật sự đã thua tao rồi hay sao? Thất bại của mày, có gì đáng lấy làm tự hào?
- Chỉ dựa vào việc cho dù tao từng làm vô số chuyện, khiến cho Hạnh San phải chịu tổn thương sâu sắc, nhưng cô ấy vẫn chấp nhận sinh con cho tao.
- Tin chắc Hạnh San có yêu tao, và dành cho tao một vị trí đặc biệt trong lòng hay không, mày cũng đã có một câu trả lời chính xác nhất rồi. Hà tất lại cứ phải tự lừa người, dối mình làm gì?
- Thế nào? Bây giờ cuối cùng cũng chịu lộ nguyên hình rồi sao? Nếu để Hạnh San biết mày ở trước mặt cô ấy, thì giả vờ đóng vai một người đàn ông ôn hoà, nho nhã.
- Quay lưng đi một cái, lại lợi dụng chức quyền, cho người đánh đập, hành hạ ba ruột của các con cô ấy, thì không biết sẽ như thế nào, nhỉ?
Nhìn thấy nụ cười trên môi Chu Thời Cảnh dần trở nên cứng nhắc.
Khâu Kính Hựu lại tiếp tục buông lời giễu cợt.
- Học theo những cái tao từng làm. Thích bắt chước tao như vậy. Chẳng lẽ mày thật sự muốn làm thế thân của tao, để có thể ở bên cạnh Hạnh San thật hay sao?
- Có cần tao dạy cho mày một vài kỹ thuật lăn giường. Để sau này nếu mày thật sự được chọn làm thế thân của tao, thì Hạnh San cũng không cảm thấy mày thật vô dụng hay không?
Khâu Kính Hựu tuy có vấn đề về tâm lý, nhưng lại rất biết cách thao túng tâm lý của người khác.
Từ lúc Chu Thời Cảnh đặt chân vào trong buồng giam này.
Cứ nghĩ bản thân có thể vận dụng kỹ năng lập luận, và phản biện của mình, để chọc điên Khâu Kính Hựu.
Nhưng không ngờ đến, khả năng tranh luận của người này quá mạnh.
Khiến cho Chu Thời Cảnh ngoài việc hành hạ thân xác của Khâu Kính Hựu ra, thì chẳng đạt được ích lợi gì khác.
Đã thế, còn khiến bản thân cảm thấy cực kỳ khó chịu, thiếu điều muốn phát điên.
Cũng giống như lúc này, khi nghe thấy những lời nói thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu.
Chu Thời Cảnh một lần nữa phẫn nộ, lập tức đứng dậy.
Vươn hai tay nắm lấy cổ áo của Khâu Kính Hựu, gương mặt lạnh lùng như băng.
- Mày...
Chu Thời Cảnh vốn định nói gì đó với Khâu Kính Hựu, nhưng đến lúc này lại không biết phải nói gì.
Bởi vì những lời mà Khâu Kính Hựu vừa nói, thật sự không sai một chút nào.
Khiến Chu Thời Cảnh lại nhất thời không biết phải phản biện ra sao.
Khâu Kính Hựu cũng nhìn ra được, rằng Chu Thời Cảnh hiện tại đang rất tức giận, nhưng lại chẳng làm gì được.
Nắm bắt được cơ hội này, Khâu Kính Hựu lại tiếp tục công kích.
- Cuối cùng thì tao cũng hiểu được, lý do tại sao Hạnh San lại chọn tao chứ không chọn mày.
- Một thằng đàn ông bất tài, vô dụng, ngay cả việc tự tay giết chết tao, để trả thù cho người phụ nữ mày yêu cũng không dám. Chỉ có thể viện cớ sợ bẩn tay, để che đậy cho sự hèn nhát, yếu kém của mình, thì làm sao có thể bảo vệ tốt cho Hạnh San?
- Đến cuối cùng, vẫn là chỉ có người đàn ông giống như tao, mới là người có thể đem lại một chỗ dựa an toàn cho Hạnh San.
- À, nếu như mày có thể khiến Hạnh San tự tay cầm súng bắn tao, thì tao sẽ miễn cưỡng công nhận rằng mày thắng.
Khâu Kính Hựu chính là muốn dồn Chu Thời Cảnh vào tình thế, tiến thoái lưỡng nan.
Không giết hắn thì Chu Thời Cảnh sẽ mang danh một kẻ hèn nhát, yếu kém.
Đến giết Khâu Kính Hựu để trả thù cho Đới Hạnh San, cũng không dám.
Mà nếu như giết Khâu Kính Hựu, ngộ nhỡ chuyện này bị lộ ra ngoài.
Thì Chu Thời Cảnh rất có khả năng, sẽ bị đẩy ra khỏi cái ghế Viện trưởng Viện kiểm sát.
Không những thế, Chu Thời Cảnh cũng rất có thể, phải đối mặt với việc phải ngồi tù.
Trở thành kẻ sát nhân, kiểu người mà Đới Hạnh San ghét bỏ nhất.
- Mày có biết lý do tại sao lần trước, Hạnh San lại có thể vô tình đến mức, cầm súng bắn mày và Định Thành không?
- Bởi vì đối với cô ấy, mày không phải người quan trọng. Trong trái tim của Hạnh San, vốn dĩ không có mày. Hiển nhiên, sự sống chết của mày, cũng chẳng có một chút sức ảnh hưởng nào đối với cô ấy.
- Cho nên, việc Hạnh San cầm súng bắn mày, là vì muốn chứng minh rằng cô ấy chỉ yêu một mình tao, và một chút tình cảm dành cho mày cũng không có.
Lời kia của Khâu Kính Hựu, lại một lần nữa đánh vào điểm yếu của Chu Thời Cảnh.
Khiến cho anh ta càng thêm kích động, mà ghì chặt cổ áo tù nhân của Khâu Kính Hựu.
Nỗi đau lớn nhất trong lòng của Chu Thời Cảnh.
Chính là người phụ nữ mà anh ta yêu, lại không dành tình cảm cho anh ta.
Và khi Khâu Kính Hựu cứ hết lần này tới lần khác, chọc ngoáy vào vết thương lòng của Chu Thời Cảnh.
Thử hỏi làm sao mà anh ta có thể kiểm soát được cảm xúc của bản thân?
Lần đó, rõ ràng biết Đới Hạnh San là bị Khâu Kính Hựu bức ép, mới phải chĩa súng vào người Chu Thời Cảnh.
Nhưng ngay tại thời điểm đó, hành động của cô vẫn khiến cho trái tim của Chu Thời Cảnh, giống như bị ai đó bóp nát thành nhiều mảnh vụn.
Hiện tại, nghe thấy Khâu Kính Hựu nói Đới Hạnh San cầm súng bắn anh ta.
Là vì muốn chứng minh rằng từ đầu đến cuối, người cô yêu chỉ có một mình Khâu Kính Hựu.
Lại khiến cho Chu Thời Cảnh một lần nữa, phải chịu thêm đả kích lớn.
Nhưng đến lúc này, Chu Thời Cảnh cũng đã nghĩ ra được lý lẽ, để phản biện lại lời nói của Khâu Kính Hựu.
- Mày nói chỉ có người đàn ông giống như mày, mới có thể trở thành chỗ dựa an toàn cho Hạnh San?
- Vậy tao hỏi mày, cái lúc Hạnh San bị người ta bắt cóc, rồi suýt bị làm nhục, mày ở đâu? Lúc Hạnh San bị tai nạn đến bất tỉnh nhân sự, phải nhập viện, mày ở đâu?
Còn không phải khi ấy, Khâu Kính Hựu đang đưa vị hôn thê của hắn, trở về Thiên Tân thăm vợ chồng Khâu Thừa Ký hay sao?
- Đấy cũng gọi là bảo vệ Hạnh San chu toàn hay sao?
Dường như nhận ra đây là một cơ hội tốt, để lật ngược tình thế.
Chu Thời Cảnh lại càng thêm lấn lướt.
- Chẳng phải Hạnh San cũng đã từng dùng súng, đả thương mày rồi hay sao? Việc gì tao lại phải kêu cô ấy lặp lại chuyện đó một lần nữa?
- Nếu như theo lập luận của mày, thì mày đối với Hạnh San cũng không phải là người quan trọng, nên cô ấy mới cầm súng bắn mày suýt mất mạng.
- Còn chuyện cô ấy dùng súng bắn tao, còn không phải là do bị mày ép hay sao? Cho dù Hạnh San có không yêu tao đi chăng nữa, thì cô ấy cũng tuyệt đối không phải kiểu người vô tình, bỏ mặc sống chết của người khác giống như mày nói.
- Một thằng đàn ông bẩn từ nhân cách đến thể xác, ngủ với biết bao nhiêu cô gái giống như mày. Mày nghĩ bản thân có xứng đáng với tình yêu của Hạnh San không?
Chu Thời Cảnh dùng sức kéo Khâu Kính Hựu đứng dậy.
Mà không cần quan tâm, với đôi chân có cũng như không của hắn bây giờ, có thể đứng vững hay không.
- Sở dĩ tao không giết mày, không phải là vì tao không dám. Mà là tao không muốn trở thành một kẻ sát nhân giống như mày, loại người mà Hạnh San căm ghét nhất.
Suốt thời gian qua ở bên cạnh Đới Hạnh San.
Không khó để Chu Thời Cảnh nhìn ra được, rằng cô vẫn còn rất nặng tình với Khâu Kính Hựu.
Nếu như để Đới Hạnh San biết được, Chu Thời Cảnh đã giết chết Khâu Kính Hựu.
Cô chắc chắn sẽ rất hận anh ta.
Mà Chu Thời Cảnh không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra.
- Mà dù sao mày cũng sắp bị xử tử rồi! Đằng nào mày chẳng phải chết. Tại sao tao lại phải giết mày trước, để trở thành một kẻ sát nhân giống như mày?
- Hơn nữa, giết một tên tử tù, hiện tại đã hoàn toàn mất khả năng tự vệ giống như mày, cũng chẳng có gì đáng vẻ vang.
- Vả lại, thay vì chết. Tao lại muốn trong hai tháng này, mày phải sống trong sự dày vò, hành hạ, cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Đó mới chính là sự trừng phạt thích đáng nhất, cho những tổn thương mà mày đã gây ra cho Hạnh San.
Lời này của Chu Thời Cảnh, lại khiến Khâu Kính Hựu bất giác nhớ đến, những lời mà Đới Hạnh San nói lúc trước.
Hai lần cô và hắn cãi nhau, Đới Hạnh San đều nói rằng không muốn Khâu Kính Hựu chết.
Mà muốn hắn phải sống trong sự dày vò, dằn vặt, cô độc cả đời.
Đó là lý do tại sao bây giờ, mặc dù đã gần kề cái chết.
Mỗi giây trôi qua, đều phải đối mặt với những nỗi nhớ nhung về Đới Hạnh San.
Những nỗi day dứt như muốn xé nát tâm can.
Lại bị người của trại giam phân biệt đối xử.
Nhưng Khâu Kính Hựu cũng chưa từng có ý định, tìm tới cái chết để giải thoát cho bản thân.
Hắn biết đã đến lúc bản thân cần phải trả giá, cho tất cả những tội ác mà mình đã gây ra.
Không chỉ đối với Đới Hạnh San, mà còn rất nhiều người khác.
- Nhưng nếu như mày cứ muốn dồn ép tao vào tình thế, muốn tiến không được, mà lùi cũng chẳng xong. Gán cho tao cái danh “lạm dụng chức quyền”, thì tao cũng không ngại có tiếng thì phải có miếng đâu.
Khi Khâu Kính Hựu chỉ vừa bị lời nói của Chu Thời Cảnh, kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.
Còn chưa kịp định hình xem tiếp theo anh ta muốn làm gì, thì đã bị ăn trọn một cú đấm của Chu Thời Cảnh, vào khuôn mặt đẹp trai.
Khi Chu Thời Cảnh thả tay ra.
Đôi chân đã hoàn toàn mất đi chức năng của Khâu Kính Hựu, không có khả năng chống đỡ sức nặng của cơ thể, cùng với tác động vật lý đến từ người khác.
Khiến Khâu Kính Hựu mất thăng bằng, mà ngã xuống dưới đất.
Không dừng lại ở đó, Chu Thời Cảnh còn bồi thêm cho Khâu Kính Hựu vài cú đạp vào người.
Chủ yếu là vào phần mặt, bụng và chân.
- Này thì khiêu khích tao... khiêu khích tao này... khốn khiếp... chết đi thằng chó...!
Những người còn lại có mặt trong buồng giam, nhìn thấy cảnh Chu Thời Cảnh chà đạp Khâu Kính Hựu một cách dã man.
Nhưng tuyệt nhiên chẳng những không có ai ngăn cản.
Mà còn chẳng có bất cứ một người nào, cảm thấy xót thương thay cho Khâu Kính Hựu.
Ngược lại, bọn họ còn cảm thấy một người trước giờ luôn tỏ ra ngạo mạn, làm vô số chuyện thất nhân, ác đức giống như hắn.
Bị rơi vào tình cảnh giống như ngày hôm nay, chính là đáng đời.
Mặc cho máu tanh từ trong miệng tràn ra, men theo khoé miệng mà nhỏ giọt xuống dưới mặt đất.
Khâu Kính Hựu vẫn như cũ.
Không kêu la, không phản kháng.
Cho đến khi Chu Thời Cảnh cảm thấy mỏi mà thu chân về.
Khâu Kính Hựu một lần nữa cố gắng chịu đựng đau đớn, khó khăn cố gắng từng chút một, để có thể ngồi dậy.
Nhưng vẫn không chịu từ bỏ việc tranh luận với Chu Thời Cảnh.
- Lúc Hạnh San bị kẻ khác bắt đi, tao vốn không có mặt ở Bắc Kinh, nên lần đó không tính. Có điều... sau đó, tao cũng đã xử lý tất cả những kẻ đã ức hiếp cô ấy.
Vì Đới Hạnh San, Khâu Kính Hựu còn không ngại cho người làm nhục vợ sắp cưới của mình.
Mặc dù khi ấy, hắn biết rõ nếu như để vợ chồng Khâu Thừa Ký, cùng với người nhà họ Châu biết được, Khâu Kính Hựu vì Đới Hạnh San, mà đối xử với Châu Tinh Sa như vậy.
Thì nhất định sẽ không tha cho hắn.
Nhưng Khâu Kính Hựu không quan tâm.
Sau khi biết Đới Hạnh San và Đường Khắc Phong, ở cùng một chỗ với Chu Thời Cảnh.
Khâu Kính Hựu lại không vội muốn bắt người trở về.
Mà âm thầm cho người quan sát mọi nhất cử, nhất động của bọn họ.
Chỉ vì muốn biết Đới Hạnh San, rốt cuộc là có tình cảm với Chu Thời Cảnh, và Đường Khắc Phong hay là không.
- Chí ít tao cũng không vô dụng giống như mày. Đã làm tới cái chức Viện trưởng Viện kiểm sát rồi, mà vẫn để Hạnh San bị bắt đi, ngay trước mặt mình.
Khâu Kính Hựu chống hai tay xuống dưới sàn nhà phía sau lưng, thở gấp vì đuối sức.
Nhưng lại trưng ra vẻ mặt bất cần.
- Mày cài người vào bên trong biệt thự của tao, mà còn giả vờ không biết rõ nội tình bên trong, chuyện Hạnh San cầm súng bắn tao bị thương hay sao?
- Lần đó, là do tao cố tình muốn cướp súng từ trong tay Hạnh San, nên cô ấy mới bất cẩn bóp cò làm tao bị thương.
- Sau đó, Hạnh San đã rất sợ hãi, và cũng xin lỗi tao vì chuyện đó rồi.
- Cho dù thật sự là do tao ép Hạnh San bắn mày. Nhưng nếu cô ấy có tình cảm với mày, thì đã lựa chọn chết cùng mày, chứ không phải là cầm súng bắn mày như thế. Bởi vì nếu như bắn, mày cũng rất có thể sẽ không giữ được mạng.
- Đó là điểm khác biệt giữa yêu và không được yêu.
Bởi vì đã biết rõ là Đới Hạnh San không có tình cảm với Chu Thời Cảnh.
Nên cho dù bị biến thành bộ dạng tàn tạ, mình đầy thương tích như thế này.
Nhưng Khâu Kính Hựu ở trước mặt Chu Thời Cảnh, vẫn rất tự tin.
- Tao và Hạnh San đã ngủ với nhau. Nếu như thân xác của tao bẩn, thì cũng đã sớm vấy bẩn cô ấy rồi! Câu này hình như lần trước tao đã ở trước mặt mày và Hạnh San, trả lời rồi! Mày nghe không hiểu hay sao?
- Nếu như tao thật sự bẩn, thì tao cũng không ngại vấy bẩn Hạnh San, để biến cô ấy trở thành người phụ nữ của tao.
- Mày nói nhân cách của tao bẩn. Vậy nhân cách của một tên thừa nước đục thả câu, ném đá giấu tay giống như mày, thì sạch sẽ lắm sao?
Khâu Kính Hựu là dân xã hội, bàn tay đã nhúng chàm.
Nên cũng không coi trọng việc thân thể, hay nhân cách có bẩn hay không.
Chứ không giống như Chu Thời Cảnh.
- Trong tình yêu, chỉ có yêu và không yêu, chứ không có xứng hay không xứng. Bẩn thì đã sao? Sạch thì thế nào?
- Chẳng phải đến cuối cùng, người mà Hạnh San chọn, vẫn không phải là mày hay sao?