Đới Hạnh San chỉ mới vừa tạm thời điều chỉnh lại được nhịp tim, đè xuống cảm giác khó thở, thì cả hai đứa nhỏ tự nhiên lại khóc thét lên.
Cô vừa phải ôm vác Đới Tuyết Anh lên, vừa phải dùng một tay vỗ nhẹ vào người Đới Thạch Anh, đang được Bảo mẫu ôm trong lòng.
Đợi cho đến khi hai đứa trẻ nín khóc.
Đới Hạnh San mới quay sang đáp lời Thạc Vu.
- Được rồi! Em sẽ nghe lời anh.
Thời gian trước, cô thật sự chỉ đơn thuần nghĩ là do thể trạng sức khỏe của bản thân vốn đã không tốt.
Lại vừa mới sinh con xong, nên thi thoảng cảm thấy tức ngực, khó thở là chuyện bình thường.
Với một phần, Đới Hạnh San cũng ngại phiền phức.
Cũng muốn dành nhiều thời gian cho hai đứa nhỏ hơn, nên mới không chịu đi bệnh viện.
Hai đứa nhỏ chỉ vừa mới chào đời.
Nếu cô phát hiện ra bản thân bị bệnh gì, rồi lại phải nhập viện điều trị.
Sợ sẽ không có thời gian ở bên cạnh các con của mình.
Nhưng hiện tại, Đới Hạnh San lại cảm thấy lời Thạc Vu nói rất đúng.
Cô phải có một sức khỏe thật tốt, thì mới đủ sức để chăm sóc cho hai đứa nhỏ.
Đới Hạnh San cũng không thể để tình trạng tức ngực, khó thở của bản thân, cứ kéo dài như thế này được.
Trước mắt, vẫn chưa biết Đới Tuyết Anh bị bệnh gì.
Cô càng không cho phép bản thân mình ngã xuống.
Nhìn Đới Hạnh San chỉ có một mình, không có lấy một chỗ dựa vững chắc, lại phải chăm sóc tới hai đứa trẻ.
Thạc Vu cũng cảm thấy cô thật sự rất vất vả.
Anh ta tự nhủ trong lòng, rằng về sau nhất định phải dành nhiều thời gian cho mẹ con Đới Hạnh San hơn.
Phụ giúp cô trong việc chăm sóc hai đứa nhỏ.
Qua một lúc lâu sau, cuối cùng cũng tới lượt Đới Hạnh San, đưa hai đứa nhỏ vào trong phòng khám.
Bởi vì hai đứa trẻ chỉ mới được vài tháng tuổi, tình trạng cũng không nghiêm trọng đến mức phải cấp cứu.
Nên người nhà được phép vào trong, theo dõi quá trình khám xét của hai đứa nhỏ.
Bởi vì hai đứa nhỏ đăng ký khám tổng quát, nên thời gian thăm khám phải mất đến gần sáu giờ đồng hồ.
Sáu giờ đồng hồ này đối với Đới Hạnh San mà nói, thật chẳng dễ dàng gì mới có thể vượt qua.
Thế mà sau đó, cô lại phải chịu thêm một cú sốc cực lớn nữa, khi Bác sĩ nói về kết quả khám bệnh của hai đứa trẻ.
- Qua kiểm tra, chúng tôi phát hiện bé trai bị mắc bệnh tim bẩm sinh tím, teo van ba lá. Còn bé gái bị u bì kết giác mạc bẩm sinh. Đó là nguyên nhân dẫn đến tình trạng chậm phát triển ở trẻ.
Dù Đới Hạnh San hoàn toàn không có một chút kiến thức nào về Y học, không biết căn bệnh của hai đứa trẻ có mức độ nguy hiểm ra sao.
Nhưng khi biết được không chỉ Đới Tuyết Anh, mà ngay cả Đới Thạch Anh cũng bị bệnh.
Đới Hạnh San cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng, lại nhìn tới con trai đang được người làm bế trên tay, hoảng sợ đến mức bật khóc.
- Như vậy… như vậy phải làm sao?
Thạc Vu đứng bên cạnh Đới Hạnh San, cũng cảm thấy hoang mang không kém.
Hai đứa trẻ này từ khi ở trong bụng mẹ, đã phải chịu không ít khổ cực.
Không ngờ đến lúc đã được sinh ra đời, thì lại phải đối mặt với ốm đau, bệnh tật sớm như thế.
Đây có lẽ là do ảnh hưởng từ lần Đới Hạnh San, rơi vào tình trạng chết lâm sàng, hôn mê sâu, mà lần trước Chu Thời Cảnh đã nói với Thạc Vu.
- Cả hai căn bệnh này, đều là bệnh thường gặp, vẫn còn cơ hội chữa khỏi hoàn toàn, phải không Bác sĩ Tống?
Đến ngày hôm nay, Thạc Vu mới cảm thấy việc lúc trước bản thân, theo học chuyên ngành Y - Dược là một lựa chọn đúng đắn.
Tuy có thể anh ta không phải là người, trực tiếp điều trị cho các con của Đới Hạnh San.
Nhưng chí ít, Thạc Vu cũng có kiến thức về bệnh, có thể động viên tinh thần của cô, trong những lúc như thế này.
Cho dù hai đứa nhỏ có là con của Khâu Kính Hựu đi chăng nữa.
Nhưng dựa vào chuyện Đới Hạnh San coi chúng nó, còn quan trọng hơn sinh mạng của mình.
Thì bằng mọi giá, Thạc Vu cũng phải bảo vệ hai đứa nhỏ được bình an.
- Đối với bé gái, vì là u lành tính, nên chỉ cần sử dụng phương pháp đốt nhiệt, laser hoặc dao kéo, để loại bỏ khối u.
- Nhưng còn đứa bé trai, có thể đã mắc bệnh ngay từ khi còn ở trong bụng mẹ, hoặc sớm từ những tuần đầu sau khi sinh, đã có dấu hiệu suy tim. Nên phải phẫu thuật mới biết được có thể cứu được hay không.
Nghe người Bác sĩ họ Tống nói về tình hình của Đới Thạch Anh.
Đới Hạnh San càng thêm hoảng sợ, vừa khóc vừa nói.
Cầu xin Bác sĩ nhất định phải cứu lấy con tôi.
Điều này thì cô có thể yên tâm. Chúng tôi là người làm ngành Y, đối với bệnh nhân đương nhiên sẽ tận trách. Huống hồ, cô còn là người quen của Bác sĩ Thạc.
Thấy Đới Hạnh San kích động đến mức, bật khóc ngay trước mặt người ngoài, Thạc Vu cực kỳ đau lòng.
Anh ta đặt một tay lên vai cô, vỗ về trấn an.
- Em đừng kích động như vậy. Tôi tin hai đứa nhỏ phúc lớn, mạng lớn, nhất định sẽ vượt qua được cả bệnh tật. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh em.
- Thôi, bây giờ tôi đưa em đi nhận phòng, rồi làm thủ tục nhập viện cho các con, trong thời gian đợi Bác sĩ chuẩn bị cho ca phẫu thuật. Cũng để Bác sĩ tiện theo dõi tình hình cho hai đứa nhỏ, được không?
Đới Hạnh San ngẩng đầu lên nhìn Thạc Vu bằng đôi mắt ngập nước.
Cô cảm thấy hai đứa con tội nghiệp của mình, không may đã mang trong mình mầm mống bệnh tật như vậy rồi.
Bây giờ, ngoài việc cầu nguyện cho chúng nó, có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn lần này, thì Đới Hạnh San cũng chẳng thể làm gì khác.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng chẳng hiểu tại sao cô, vẫn chẳng thể ngăn được giọt nước mắt rơi.
Phải chi Đới Hạnh San có thể thay hai đứa nhỏ, gánh chịu hết mọi loại bệnh tật thì tốt biết mấy.
Hai đứa nhỏ chính là mạng sống của cô.
Nếu chúng nó mà có mệnh hệ nào, thì Đới Hạnh San cũng sẽ đi theo chúng nó.
Đới Hạnh San nghe lời Thạc Vu, bế con đứng dậy.
Nhưng vừa đi được vài bước, lồng ngực lại lập tức truyền đến một trận đau đớn.
Khiến cho Đới Hạnh San nhất thời không chịu được sự dày vò, mà rơi vào tình trạng mất ý thức.
Cũng may có Thạc Vu ở phía sau, tỉ mỉ dõi theo bước đi của cô, kịp thời dang tay ôm lấy, thì hai mẹ con mới không ngã ra sàn nhà.
Tất cả mọi người có mặt trong phòng lúc này, đều sửng sốt trước cảnh tượng đang diễn ra.
Thạc Vu giao Đới Tuyết Anh cho Bảo mẫu bế.
Rồi hoảng sợ, vội vàng bế Đới Hạnh San đặt nằm tạm lên giường trong phòng, cùng những Bác sĩ khác tiến hành sơ cứu cho cô.
- Hạnh San, em mau tỉnh lại đi, Hạnh San!
Thạc Vu vừa sơ cứu, vừa điên cuồng gọi tên Đới Hạnh San.
Ruột gan nóng lên như phát hỏa.
Ngay lúc này, anh ta chỉ sợ Đới Hạnh San sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Thời gian hô hấp đã trôi qua hơn mười phút, mà vẫn không thấy Đới Hạnh San có dấu hiệu tỉnh lại, mà hô hấp thì ngày càng suy yếu.
Thạc Vu liền cùng những Bác sĩ khác, đưa cô vào trong phòng cấp cứu.
Tiến hành phân tích nguyên nhân, dẫn đến tình trạng ngất xỉu của Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh đi tới căn hộ của Thạc Vu.
Thông qua Đường Khắc Phong biết được, Đới Hạnh San đã đem hai đứa nhỏ đến bệnh viện.
Ngồi đợi cả tiếng không thấy người về.
Chu Thời Cảnh bắt đầu lo lắng đến không thể ngồi yên.
Cuối cùng, dứt khoát chạy đến bệnh viện xem xét tình hình.
Tìm được Bảo mẫu giữ hai đứa nhỏ, mới biết Đới Hạnh San đột ngột ngất xỉu, hiện đang ở trong phòng cấp cứu.
Chu Thời Cảnh lo lắng, không biết tình trạng của Đới Hạnh San bây giờ như thế nào, nên cứ liên tục đi lại bên ngoài phòng cấp cứu.
Anh ta chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, Đới Hạnh San sẽ không rơi vào trạng thái hôn mê suốt hơn một tháng trời, giống như lần trước.
Mà chẳng hiểu sao hai đứa nhỏ thường ngày vô cùng ngoan ngoãn.
Thế mà hôm nay rời khỏi vòng tay Đới Hạnh San, thì lại thi nhau quấy khóc.
Như thể cũng cảm nhận được mẹ ruột của chúng nó, đang rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Khiến người khác càng thêm nóng ruột.
Sau một hồi được Thạc Vu, cùng đội ngũ Bác sĩ dốc hết toàn lực cấp cứu.
Đới Hạnh San cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại.
Điều đầu tiên cô muốn làm sau khi tỉnh lại, là chạy ngay đi tìm con của mình, ôm lấy chúng nó vào trong lòng mà bảo vệ.
Nhưng lại bị Thạc Vu nhất quyết cản lại.
Nói cô có dấu hiệu suy tim, cần phải tiến hành làm xét nghiệm chẩn đoán tình trạng bệnh.
Dưới sức ép của Thạc Vu, Đới Hạnh San cuối cùng miễn cưỡng nằm lại.
Nhưng trong lòng lại chẳng hề quan tâm, đến tình trạng sức khỏe của bản thân, mà chỉ lo lắng cho hai đứa nhỏ.
Đau lòng đến mức tuyến lệ lại hoạt động, đẩy dòng nước trong suốt tràn ra khỏi viền mắt.
Hai tiếng trôi qua, Đới Hạnh San được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, nhưng đôi mắt lại đỏ lên gay gắt.
Bởi vì cô bị suy hô hấp, nên lại phải dùng đến nội khí quản.
Chu Thời Cảnh nhìn thấy người vẫn bình an, xuất hiện trước mắt, nhưng lại phải thờ oxy, thì vừa mừng lại vừa lo.
Vội tiến lên dùng hai tay siết lấy mép giường đẩy bệnh nhân, trên mặt không thể che giấu được sự lo lắng.
- Hạnh San, em làm sao vậy? Sao lại thành ra như thế này rồi?
Thạc Vu lúc này cũng bước ra ngoài, trong trạng thái trên trán đổ đầy mồ hôi, gương mặt phờ phạc.
Nhìn thấy Chu Thời Cảnh xuất hiện.
Thạc Vu bèn tạm thời đem Đới Hạnh San giao lại cho anh ta.
- Cậu đưa Hạnh San đến phòng chăm sóc đặc biệt. Một lát tôi sẽ tới đó sau.
Nhận ra được Thạc Vu dường như có việc cần làm.
Câu hỏi mà Đới Hạnh San không trả lời được, Chu Thời Cảnh vốn muốn hỏi Thạc Vu, lúc này chỉ có thể tạm thời nuốt xuống.
Chu Thời Cảnh gật đầu đồng ý với Thạc Vu, rồi đi theo bên cạnh giường đẩy Đới Hạnh San.
Đới Hạnh San vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, đã nhìn thấy Bảo mẫu vẫn đang bế hai đứa con bé bỏng, tội nghiệp của mình.
Sau khi cô ngất xỉu, bọn họ cũng chưa ai đi làm thủ tục nhập viện cho hai đứa nhỏ, mà đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu.
Chu Thời Cảnh cũng vì thế, mà biết được tình trạng bệnh của hai đứa trẻ.
Bởi vì hai đứa con của Đới Hạnh San, tạm thời không có những triệu chứng đe dọa đến tính mạng.
Dựa vào việc Thạc Vu là Bác sĩ của bệnh viện này, mà hai đứa nhỏ cũng được đưa đến phòng của Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Đới Hạnh San mặc dù đang không được khỏe, nhưng vẫn để hai đứa nhỏ nằm bên cạnh mình.
Anh ta lại nhẹ giọng an ủi.
- Tôi cũng đã biết về tình hình của hai đứa nhỏ. Nhưng tôi tin chắc sau khi phẫu thuật, hai đứa nhỏ sẽ hoàn toàn loại bỏ được bệnh tật, khỏe mạnh lớn lên.
- Em cũng đừng nghĩ nhiều, mà lại ảnh hưởng đến sức khỏe.
Chu Thời Cảnh lần trước đến gặp Khâu Kính Hựu, cố tình nhắc đến hai đứa con của hắn và Đới Hạnh San.
Chỉ nhằm mục đích muốn hù dọa đối phương.
Chứ anh ta cũng không thật sự có ý định sẽ làm hại đến hai đứa nhỏ.
Cảm thấy cứ khóc mãi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Đới Hạnh San bây giờ đã không còn khóc nữa, nhưng vẫn không thể ngừng đau lòng vì hai đứa nhỏ.
Con của cô chỉ vừa mới chào đời được gần ba tháng, thế mà sắp tới lại phải đối mặt với việc dao kéo chạm đến da thịt.
Chỉ nghĩ thôi Đới Hạnh San đã cảm thấy tâm can của mình, dấy lên cảm giác đau xót.
Giống như có ai đó đã nhẫn tâm, tạo ra những vết cắt trong lòng cô, rồi xát muối lên đó.
Nếu như ngày đó thật sự xảy ra, Đới Hạnh San lo sợ bản thân sẽ đau lòng đến chết mất.
Mặc dù trong lúc thở oxy vẫn có thể nói chuyện, nhưng Đới Hạnh San lại chẳng nói với Chu Thời Cảnh lời nào.
Mà chỉ cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, sau khi đã khóc đến mệt, liền ngủ thiếp đi bên cạnh cô.
Nếu như không phải hôm nay phát hiện Đới Tuyết Anh bị nổi hạch ở trong mắt, và Thạc Vu đề nghị nên đem hai đứa nhỏ đến bệnh viện khám tổng quát.
Thì Đới Hạnh San cũng sẽ không biết, Đới Thạch Anh cũng mang mầm mống bệnh tật trong người.
Ngồi được một lúc, Chu Thời Cảnh đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
Nhìn màn hình hiện tên của Thạc Vu, anh ta lập tức cau mày khó hiểu.
Chẳng phải Thạc Vu cũng ở trong bệnh viện này sao?
Có chuyện gì sao không đến đây nói, mà tự nhiên còn bày đặt gọi điện thoại?
Mặc dù trong lòng khó hiểu, nhưng Chu Thời Cảnh vẫn quyết định bắt máy, để xem Thạc Vu muốn nói gì.
- Tôi đây.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực trầm của Thạc Vu.
Dường như có phần mệt mỏi, mà cũng có phần lo lắng.
- Tôi đang ở bên ngoài. Cậu ra đây đi, tôi có chuyện cần nói riêng.
Chẳng là hai người đàn ông này, tuy đều chưa có vợ, nhưng đã là ba nuôi của con người ta.
Cho nên đã kết bạn Wechat với nhau, để tiện cho việc thay phiên nhau quan tâm, chăm sóc mẹ con Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh tuy rằng không biết Thạc Vu gọi mình ra ngoài, rốt cuộc là muốn nói chuyện gì.
Nhưng anh ta có thể đoán được, Thạc Vu có lẽ không muốn để Đới Hạnh San biết được chuyện gì đó.
Nên cũng đồng ý ra ngoài gặp mặt.
Bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn sang phía bên tay phải, liền nhìn thấy Thạc Vu đã đứng đợi sẵn ở lối đi xuống cầu thang bộ.
Chu Thời Cảnh nhanh chân đi tới trước mặt Thạc Vu, sốt sắng hỏi.
- Có chuyện gì mà cậu phải gọi tôi ra đây nói chuyện?
Thạc Vu thở dài một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng.
- Tôi vừa làm siêu âm cho Hạnh San, phát hiện cô ấy bị cơ tim chu sinh.
Thì ra, vừa rồi Thạc Vu nói Chu Thời Cảnh đưa Đới Hạnh San, đến phòng chăm sóc đặc biệt trước.
Là để anh ta cùng những Bác sĩ khác, phân tích kết quả xét nghiệm tim của cô.
- Cơ tim chu sinh?
Chu Thời Cảnh vô thức lặp lại lời nói của Thạc Vu.
Tuy Chu Thời Cảnh không hiểu về căn bệnh mà Thạc Vu vừa nhắc đến.
Nhưng dựa vào nghi vấn của bản thân, dường như Thạc Vu không muốn cho Đới Hạnh San biết, về bệnh tình của mình.
Chu Thời Cảnh cũng mơ hồ đoán được, tình trạng hiện tại của Đới Hạnh San không mấy khả quan.
Thạc Vu buồn bã gật đầu.
- Đây là bệnh lý hiếm gặp, chỉ xảy ra ở phụ nữ mang thai và sinh con. Hiện tại, vẫn chưa có một tài liệu nào, ghi chép chính xác nguyên nhân gây bệnh.
- Bệnh thường xuất hiện ở những tháng cuối của thai kỳ, hoặc trong vòng 5 tháng sau khi sinh. Cho dù trước đó không có dấu hiệu suy tim.
- Trong 1300 phụ nữ mang thai, mới có một trường hợp mắc bệnh cơ tim chu sinh. Những phụ nữ mang thai nhiều lần hoặc mang thai đôi, có tiền sử bị tiền sản giật trong thai kỳ, thai phụ bị thiếu hụt dinh dưỡng, nhiễm độc thai nghén nặng, hoặc nhiễm trùng virus, vi khuẩn trong thai kỳ, sẽ có nguy cơ bị cơ tim chu sinh cao hơn bình thường.
- Phụ nữ bị cơ tim chu sinh không điều trị, hoặc điều trị sau 5 năm không phục hồi, sẽ tiến triển thành sung huyết mãn tính, suy tim, tỷ lệ tử vong lên tới 85 phần trăm.
- Phụ nữ có chức năng tim hoạt động bình thường, nhưng cơ tim chu sản phát hiện muộn, tỷ lệ tử vong là 50 phần trăm.
- Phụ nữ bị cơ tim chu sinh đã điều trị và phục hồi, tỷ lệ tử vong do biến chứng là 10 phần trăm.
Sở dĩ Thạc Vu chưa dám nói chuyện này cho Đới Hạnh San biết.
Là bởi vì trong ngày hôm nay, cô đã phải đón nhận một cú sốc rất lớn.
Khi hai đứa nhỏ đều mang trong người mầm mống bệnh tật.
Nếu như để Đới Hạnh San biết bản thân mình cũng mang bệnh, chỉ e là cô sẽ không thể chịu đựng được mà ngã quỵ mất.
- Của Hạnh San là trường hợp nặng. Nếu chỉ dùng các loại thuốc, điều trị cho từng triệu chứng của bệnh, chỉ e là không thể trị tận gốc mầm mống gây bệnh. Mà cho dù có chữa khỏi hoàn toàn, về sau rất có thể sẽ phát sinh những biến chứng nguy hiểm.
- Cách tốt nhất đối với Hạnh San bây giờ, chính là bắt buộc phải tiến hành phẫu thuật ghép tim.