Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 186: Mày thua tao về mọi mặt.




Nghe thấy những lời kích bác của Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh chợt sững người lại, phút chốc chìm sâu vào trong những suy nghĩ miên man.

Có thể Khâu Kính Hựu nói đúng!

Cho dù là thời còn đi học hay bây giờ.

Đới Hạnh San cũng chưa từng có một chút rung động nào, đối với Chu Thời Cảnh.

Từ đầu đến cuối, chỉ có anh ta đơn phương thích cô.

Thậm chí, lần trước ở trong bệnh viện.

Cô còn thẳng thắn nói rằng bản thân, chỉ coi Chu Thời Cảnh giống như một người đàn anh hơn tuổi.

Cho dù đến tận giờ phút này, Khâu Kính Hựu đã sắp bị xử tử.

Nhưng Đới Hạnh San vẫn luôn một lòng, một dạ nhớ nhung về hắn.

Thậm chí, đến hai đứa con của cô, cũng mang dòng máu của Khâu Kính Hựu.

Còn Chu Thời Cảnh, anh ta chẳng có gì cả.

Lần trước, mặc dù Đới Hạnh San đã nói rõ, rằng lý do cô chuyển đến căn hộ của Thạc Vu.

Không phải vì sợ Chu Thời Cảnh, không thể bảo vệ được cho mẹ con cô.

Mà là vì không muốn anh ta phải chăm sóc cho mẹ con Đới Hạnh San, mà bỏ bê công việc của mình.

Nhưng từ khi ở khu căn cứ bí mật của Khâu Kính Hựu trở về.

Chu Thời Cảnh vẫn luôn tự trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho mẹ con cô.

Để Đới Hạnh San một lần nữa, lại rơi vào trong tay Khâu Kính Hựu.

Còn khiến Đới Hạnh San vì cứu anh ta, mà phải lựa chọn đồng ý kết hôn, và sinh con cho kẻ đã từng chà đạp, sỉ nhục cô.

Mặc dù Chu Thời Cảnh thật sự đã từng có suy nghĩ, rằng cô lựa chọn ở bên cạnh người đàn ông nào không quan trọng.

Điều quan trọng là Đới Hạnh San cảm thấy hạnh phúc là được.

Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì, khi bị Khâu Kính Hựu khiêu khích.

Chu Thời Cảnh lại cảm thấy vô cùng ghen tị.

Khi người mà Đới Hạnh San yêu từ đầu đến cuối, lại là Khâu Kính Hựu.

Phải chăng chính là bởi vì, Chu Thời Cảnh biết rõ người mà cô dành trọn trái tim là ai?

Cũng phải!

Chu Thời Cảnh cho dù có tốt đến đâu, thì cũng chỉ là một người bình thường.

Mà đã là con người thì đâu ai là không muốn, người mình yêu cũng dành tình cảm cho mình?

Đâu ai là không có lòng đố kỵ?

Đâu ai vượt qua nổi thất tình, lục dục, hỉ nộ, ái ố?

Có một chuyện mà chính bản thân Chu Thời Cảnh, cũng chẳng thể nào lý giải nổi.

Đó là tại sao anh ta tốt với Đới Hạnh San như vậy.

Còn Khâu Kính Hựu thì chỉ toàn làm cô tổn thương.

Mà đến cuối cùng, Đới Hạnh San lại lựa chọn yêu một tên cặn bã, giống như Khâu Kính Hựu, chứ không phải Chu Thời Cảnh?

Đã nhiều lần anh ta cũng tự hỏi, rằng nếu như trước kia Chu Thời Cảnh không nhút nhát, mà mạnh dạn thổ lộ tình cảm với Đới Hạnh San sớm hơn.

Thì liệu rằng cô có chọn anh ta hay không?

Cứ mỗi lần nhớ lại chuyện bị Khâu Kính Hựu lừa, rồi còn phải quỳ gối trước mặt hắn cầu xin sự tha thứ.

Là Chu Thời Cảnh lại giận đến run người.

Chuyện đó sẽ mãi mãi là một vết nhơ, trong cuộc đời của Chu Thời Cảnh.

Mà khi nghĩ đến chuyện có thể giống như lời Khâu Kính Hựu nói.

Cho dù là khi hắn chết.

Đới Hạnh San rất có thể, cũng sẽ không bao giờ quên được Khâu Kính Hựu.

Nghĩ đến chuyện Khâu Kính Hựu đã chiếm được một vị trí đặc biệt, trong lòng của Đới Hạnh San.

Mà không một người đàn ông nào khác, có thể thay thế được.

Nghĩ đến chuyện Chu Thời Cảnh sau này, cho dù có chiếm được trái tim của Đới Hạnh San.

Cũng chỉ có thể là thế thân của Khâu Kính Hựu.

Nghĩ đến chuyện ngay cả khi Khâu Kính Hựu là người, đã gián tiếp hại chết ba mẹ của Đới Hạnh San.

Nhưng cô vẫn tỏ ra rất quan tâm đến Khâu Kính Hựu.

Khi biết được hắn ở trong trại tạm giam bị người khác đánh.

Chu Thời Cảnh đã không thể nào ngăn cản được sự tức giận, bộc phát ra bên ngoài.

Sau khi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.

Dường như thẹn quá hoá giận, anh ta nhào đến dùng hai tay tóm lấy cổ áo tù nhân, mà Khâu Kính Hựu đang mặc trên người.

Hai mắt Chu Thời Cảnh phủ đầy một màu đỏ như màu máu, nhìn chằm chằm vào gương mặt của người, khiến anh ta phẫn nộ đến cùng cực.

- Mày nói láo! Hạnh San hận mày như vậy. Đến kiếp sau cũng không muốn gặp lại mày. Hơn hết, chính cô ấy là người gọi Cảnh sát bắt mày vào tù, cũng là người muốn mày phải tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật.

- Làm gì có chuyện Hạnh San không thể quên được mày, và dành riêng cho mày một vị trí đặc biệt trong lòng cô ấy? Tất cả chỉ là mày đang tự mình ảo tưởng mà thôi.

- Mày nói tao bất tài, vô dụng. Vậy mày hơn tao được cái gì, mà dám ở đây chỉ trích tao? Đừng có quên, Hạnh San cũng từng nói mày không chỉ là một thằng đàn ông bất tài, vô dụng. Mà còn là một tên súc sinh, bệnh hoạn, biến thái và hèn hạ.

- Nếu Hạnh San thật sự vẫn còn yêu mày, và đặt mày ở một vị trí đặc biệt quan trọng. Vậy tại sao cô ấy lại không muốn kết hôn với mày, khiến mày phải dùng tính mạng của tao và những người khác ra uy hiếp, ép Hạnh San phải đồng ý kết hôn với mày?

- Nếu như không phải mày dùng mưu hèn, kế bẩn, cho người chặn xe của tao để bắt người. Và nếu không phải vì để bảo vệ sự an toàn cho Hạnh San, thì mày nghĩ tao sẽ nhượng bộ, mà quỳ gối cầu xin một thằng cặn bã giống như mày hay sao?

Chu Thời Cảnh cũng có thể giống như Khâu Kính Hựu.

Vì Đới Hạnh San mà bất chấp từ bỏ danh dự, nhân phẩm, hay thậm, chí ngay cả tính mạng của mình, cũng không cần.

Nhưng tại sao cô không thể dành tình cảm cho Chu Thời Cảnh, giống như việc Đới Hạnh San đã dành tình cảm cho Khâu Kính Hựu?

- Mày luôn miệng nói rằng bản thân yêu Hạnh San. Nhưng Hạnh San muốn gì, thích gì, mày có biết hay không?

Cho dù không biết Đới Hạnh San yêu Khâu Kính Hựu ở điểm gì.

Nhưng có một điều Chu Thời Cảnh dám chắc.

Đó là cô không bao giờ muốn làm một con chim bị nhốt trong lồng.

Ngày ngày phải nghĩ cách làm vui lòng Khâu Kính Hựu, để người nhà của cô có thể được bình an, vô sự.

“Đới Hạnh San thích gì, muốn gì?”

Câu hỏi này bất chợt văng vẳng trong đầu Khâu Kính Hựu.

Cô thích ở bên cạnh hắn?

Chuyện này rõ ràng là hoang đường.

Đến giờ phút này, Khâu Kính Hựu mới chợt nhận ra một điều.

Đó là những sở thích trước kia của Đới Hạnh San, hắn vẫn còn nhớ rất rõ.

Nhưng từ khi hai người gặp lại, Khâu Kính Hựu chỉ chăm chăm vào việc hành hạ Đới Hạnh San, để thỏa mãn thú tính của mình.

Cũng là để đòi lại những thứ, mà nhà họ Đới đã nợ mẹ con hắn.

Thật sự suốt hơn một năm trở lại đây, Khâu Kính Hựu chưa từng tìm hiểu xem Đới Hạnh San thích gì, muốn gì.

Hắn chỉ biết rằng cô vẫn luôn khao khát, được theo đuổi đam mê ca hát của mình.

Nhưng cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Khâu Kính Hựu.

Vì chỉ người nào đặt mình vào hoàn cảnh của Khâu Kính Hựu.

Mới biết được rằng đứng trước mối thù giết mẹ, hắn làm gì có thời gian để ý đến những chuyện đó?

Đến bây giờ, Khâu Kính Hựu mới nhận ra bản thân, đã đối xử tệ với Đới Hạnh San như thế nào, thì cũng đã quá trễ rồi.

Có lẽ chỉ có cái chết của hắn, mới đủ để chuộc tội.

Đối với những tổn thương, mà Khâu Kính Hựu đã gây ra cho Đới Hạnh San.

Trong khi Chu Thời Cảnh đã bộc phát sự tức giận trong lòng, thì Khâu Kính Hựu lại chỉ bình thản gỡ tay anh ta ra.

- Tao nói láo? Nếu thật sự là tao nói láo, thì việc gì mày phải kích động như vậy?

- Mày có từng nghe qua hội chứng Stockholm, hay còn gọi là quan hệ bắt cóc bao giờ chưa? Đây là hội chứng mà có tới 5 phần trăm nạn nhân bị bắt cóc, giam cầm mắc phải.

- Biểu hiện của hội chứng này là người bị bắt cóc, giam cầm lâu ngày, sẽ nảy sinh tình cảm với kẻ đã bắt cóc, giam cầm, hành hạ, sỉ nhục mình.

- Biết đâu Hạnh San cũng đã mắc phải hội chứng này, nên dù tao có làm bao nhiêu việc sai trái với cô ấy, thì cô ấy vẫn yêu tao thì sao?

- À, quên mất! Mày vốn dĩ là kẻ không được yêu, làm sao mà hiểu được chuyện tình cảm giữa tao và Hạnh San?

- Đúng! Tao là thằng đàn ông bất tài, vô dụng, hèn hạ, biến thái, bệnh hoạn, và là một tên súc sinh. Nhưng chỉ dựa vào một điểm duy nhất, đó là trong trái tim Hạnh San có tao, thì cũng đã đủ chứng minh là tao hơn mày rồi.

- Còn chuyện tại sao Hạnh San không muốn kết hôn với tao, chẳng qua là vì tao là người đã tống ba mẹ cô ấy vào trong tù mà thôi. Nếu như không phải tao và nhà họ Đới có thù oán, thì mày nghĩ bây giờ mày có cơ hội, được ở bên cạnh Hạnh San hay sao?

- Mày nói tao dùng mưu hèn, kế bẩn. Vậy chuyện mày cho người trà trộn vào biệt thự của tao, nhằm moi móc thông tin, thì là việc làm sạch sẽ lắm hay sao?

- Cho dù mày có nói gì đi chăng nữa, thì cũng không thể nào chối bỏ được một chuyện. Đó là Viện trưởng Viện kiểm sát, Đại Thiếu gia Chu gia, từng quỳ gối cầu xin tao giống như một con chó.

- Và cho dù sau này Hạnh San có đồng ý trở thành vợ của mày, thì cũng không thể nào thay đổi được chuyện, tao là người đàn ông đầu tiên sở hữu cơ thể của cô ấy. Thậm chí... tụi tao còn có con với nhau.

Sau này, khi Khâu Kính Hựu chết đi.

Đới Hạnh San có thể kết hôn với bất kỳ người đàn ông nào.

Nhưng hắn tuyệt đối không chấp nhận, việc Chu Thời Cảnh trở thành chồng của cô.

Bởi vì, trong mắt Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh không phải một người đàn ông tốt, mà chỉ là kẻ hai mặt.

Chu Thời Cảnh chính là nguyên nhân sâu xa, khiến Khâu Kính Hựu mất đi tất cả.

Mất đi Đới Hạnh San, trở thành một tử tù, lại còn không được gặp con ruột của mình.

Sau vợ chồng Đới Mộ Hàn, Chu Thời Cảnh chính là kẻ mà Khâu Kính Hựu căm hận nhất.

- Sau này, nếu như Hạnh San làm tình với mày, chắc chắn sẽ lại nhớ đến cái cách mà tao thỏa mãn cô ấy. Tao là người hiểu cơ thể của Hạnh San nhất! Và cũng có những thứ, chỉ có tao mới có thể cho cô ấy.

Từ đầu đến cuối, Khâu Kính Hựu và Chu Thời Cảnh đều có chung một mục đích.

Đó là khiêu khích để đối phương nổi giận.

Nhưng từ khi Chu Thời Cảnh đặt chân tới buồng giam này.

Anh ta chẳng những không thể làm cho Khâu Kính Hựu bộc lộ sự tức giận, mà còn khiến bản thân giận dữ đến mất kiểm soát.

Khâu Kính Hựu không hề có ý định tự tử.

Nhưng hắn lại muốn chọc điên Chu Thời Cảnh, để anh ta ra tay đánh chết mình.

Chỉ cần Khâu Kính Hựu bị Chu Thời Cảnh hành hung đến chết, trước thời hạn thi hành án.

Để chuyện này truyền ra ngoài, thì sự nghiệp của Chu Thời Cảnh, cùng với danh tiếng của nhà họ Chu, cũng coi như tiêu tan.

- Ngậm cái miệng chó của mày lại! Hạnh San không phải người thích sống buông thả như vậy.

Nghe thấy Khâu Kính Hựu nhắc về Đới Hạnh San, cùng với những chuyện dơ bẩn.

Lửa giận sôi sục trong lòng, khiến một bàn tay vừa bị Khâu Kính Hựu hất văng ra, bây giờ lại gắt gao siết chặt lấy cổ áo của hắn.

Nhưng khi bàn tay còn lại của Chu Thời Cảnh chỉ vừa giơ lên, tính nhằm thẳng mặt của Khâu Kính Hựu mà nện xuống.

Thì hắn đột nhiên lại buông lời chế giễu.

- Thế nào? Bây giờ đường đường là Viện trưởng Viện kiểm sát, lại vì một cô gái mà muốn hành hung tù nhân hay sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì còn gì là thanh danh của Viện trưởng Viện kiểm sát, Thiếu gia nhà họ Chu nữa?

- Tao nhớ không phải mày từng nói, đánh tao chỉ làm bẩn tay của mày hay sao? Thế nào? Bây giờ là thẹn quá, hoá giận, không sợ bẩn tay nữa. Hay vốn dĩ cái tay của mày đã bẩn sẵn rồi?

- Mày nói Hạnh San không phải người sống buông thả, càng chứng minh mày chưa từng lên giường với Hạnh San. Phụ nữ khi ở trên giường với dưới dường, sẽ bộc lộ những tính cách khác nhau.

Khâu Kính Hựu lúc này, còn tốt bụng giúp Chu Thời Cảnh chỉnh lại cổ áo.

Phủi đi lớp bụi bẩn dính trên chiếc áo vest của anh ta.

Rồi lại ghé sát vào tai Chu Thời Cảnh, nhỏ giọng nói.

- Chỉ có tao mới là người đã từng nhìn thấy, Hạnh San khi ở trên giường có dáng vẻ quyến rũ ra sao. Mày nói... nếu tao không biết Hạnh San thích gì, muốn gì, thì làm sao tao lại thỏa mãn được, những ham muốn bên trong cơ thể của cô ấy?

- Mày hỏi tao có biết Hạnh San thích gì, muốn gì hay không? Vậy còn mày... mày biết không?

Thái độ cợt nhả của Khâu Kính Hựu, khi nhắc đến những chuyện mà hắn đã từng làm với Đới Hạnh San.

Khiến cơn giận của Chu Thời Cảnh đạt tới đỉnh điểm.

Một tay anh ta vẫn không ngừng gắt gao, nắm chặt cổ áo của Khâu Kính Hựu.

Tay còn lại cuộn chặt thành nắm đấm, gồng lên tới mức lộ cả gân xanh.

Thật sự muốn đấm cho Khâu Kính Hựu vài phát, nhưng lại bị những lời nói của mình khi trước cản lại.

Phải! Chu Thời Cảnh thật sự đã từng nói, đánh Khâu Kính Hựu chỉ tổ bẩn tay mà thôi.

Cổ họng nhịn không được sự dày vò này, mà lại phát ra thanh âm khàn đặc.

- Mày...

Thấy Chu Thời Cảnh vẫn chưa chịu từ bỏ, việc muốn hành hung mình.

Khâu Kính Hựu chẳng những không né tránh, mà còn nhìn anh ta bằng ánh mắt thách thức.

Ngay lúc này, Thư ký của Chu Thời Cảnh vội tiến đến nhắc nhở.

- Viện trưởng, việc này cứ giao cho người dưới làm là được. Ngài không việc gì phải đánh một tên tử tù làm gì. Vừa bẩn tay, mà còn hạ thấp thân phận của mình.

Được Thư ký ở bên cạnh khuyên bảo.

Chu Thời Cảnh mới dần bình tĩnh trở lại.

Phải rồi! Bây giờ anh ta đã là Viện trưởng cấp cao.

Cho dù muốn hành hạ Khâu Kính Hựu, cũng đâu cần Chu Thời Cảnh phải đích thân ra tay.

Trong đầu nổi lên toan tính.

Chu Thời Cảnh dần nới lỏng bàn tay, đang không ngừng siết lấy cổ áo của Khâu Kính Hựu, như muốn bức hắn đến ngạt thở mà chết.

Sau đó, dứt khoát thu tay về, lại nở một nụ cười nửa miệng.

- Mày mà không nhắc thì suýt nữa tao cũng quên mất. Đánh một tên súc sinh giống như mày, chỉ làm bẩn tay của tao mà thôi.

- Nhưng sẽ không bởi vì thế mà tao tha cho mày. Tao sẽ tìm đến những tên tù nhân hạ đẳng, thấp kém giống như mày, đến để thay tao hành hạ mày.

- Những gì mày nợ tao và Hạnh San, trong hai tháng này tao sẽ đòi lại từng món một.

Đúng là lúc trước, Chu Thời Cảnh chưa từng có suy nghĩ, sẽ trở thành một con người máu lạnh, vô tình giống như Khâu Kính Hựu.

Thế nhưng sau vụ bắt cóc vừa rồi, suy nghĩ của Chu Thời Cảnh đã hoàn toàn thay đổi.

Món nợ về chuyện Khâu Kính Hựu từng bắt anh, phải quỳ gối cầu xin hắn.

Cũng như chuyện hắn từng cho đàn em đành đạp, hành hạ Chu Thời Cảnh.

Thậm chí là ép Đới Hạnh San cầm súng bắn anh ta.

Chu Thời Cảnh không thể nhịn.

Nếu cứ để Khâu Kính Hựu như thế này mà chết đi, thì quá dễ dàng cho hắn.

- Đi thông báo với những tên tù nhân, đang chịu mức án phạt từ chung thân trở xuống. Ai chịu đến đây đánh đập Khâu Kính Hựu, thì tôi sẽ cân nhắc với cấp trên, giảm nhẹ tội cho người đó.

Sau khi Thư ký nhận lệnh rời đi, Chu Thời Cảnh quay lại tiếp tục nói với Khâu Kính Hựu.

- Tao sẽ cho mày hiểu, cảm giác bị người khác đánh đập, hành hạ, chà đạp, sỉ nhục là như thế nào.

Chu Thời Cảnh dường như đã quên mất, trước đây Khâu Kính Hựu từng là đầy tớ cho nhà họ Đới.

Số lần hứng chịu đòn roi là không đếm xuể.

Rồi từ khi bị bắt vào trại tạm giam, lại bị những người khác vào hùa với nhau hành hung hắn.

Khâu Kính Hựu có sợ việc bị người khác đánh đập, hành hạ không?

Nghe Chu Thời Cảnh phân phó cho cấp dưới.

Khâu Kính Hựu chẳng những không có một chút sợ hãi, mà chỉ cảm thấy anh ta hành xử một cách rất ấu trĩ.

Thấy Khâu Kính Hựu bật cười thành tiếng, Chu Thời Cảnh lại nghi hoặc hỏi.

- Mày cười cái gì?

Khâu Kính Hựu ngừng cười, nhưng mỗi lời nói ra vẫn sắc bén như cũ.

- Tao cười vì tao nghĩ một Viện trưởng giống như mày, sẽ có cách xử sự hơn tao. Nhưng không ngờ mày lại bắt chước cách làm của tao.

- Hoá ra, một Viện trưởng giống như mày, cũng chỉ bằng một tên tội phạm giống như tao thôi sao? À không, mày không thể bằng tao được. Chí ít, tao đã có được tình cảm của Hạnh San, và chưa từng bị khuất phục trước một kẻ giống như mày.

- Có thể nói, mày thua tao về mọi mặt. Bảo sao tao lại không thèm đấu với mày.

Câu trả lời của Khâu Kính Hựu, một lần nữa khiến Chu Thời Cảnh sững người lại.

Anh ta thật sự đang học theo cách làm, của kẻ mà anh ta căm ghét nhất hay sao?

Chu Thời Cảnh tự hỏi bản thân như vậy, rồi lại tự mình lắc đầu phủ nhận.

- Đừng so sánh tao với mày. Tao không giống như mày, ngay cả một người phụ nữ yếu đuối, cũng nhẫn tâm chà đạp. Mày vốn không phải là con người, mà là một con quỷ.

- Mà cho dù tao có học theo mày ở chỗ, cũng cho người đánh đập, hành hạ mày. Giống như cái cách mà mày đã làm với tao, và những người khác thì đã sao?

- Luật pháp chỉ xử mày tội chết, thật sự là quá nhẹ nhàng đối với mày. Nếu luật pháp đã không trừng trị được mày, thì tao sẽ dùng luật ngầm để khiến cho mày sống không bằng chết.

Chu Thời Cảnh vừa nói dứt lời, thì Thư ký của anh ta cũng kịp lúc.

Dẫn đầu một đám tù nhân tiến vào bên trong buồng giam của Khâu Kính Hựu.

Nhìn thấy một đám tù nhân, phải đến hơn chục người xuất hiện trước mặt.

Chu Thời Cảnh lại nhìn qua Khâu Kính Hựu mà cười cợt.

- Xem ra, cũng có không ít người muốn thay tao dạy dỗ mày.

Chu Thời Cảnh ra hiệu cho một người trông coi trại giam, tháo cùm chân của Khâu Kính Hựu ra, rồi lôi hắn xuống dưới giường.

Dùng chân đạp mạnh một cái, để Khâu Kính Hựu ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Sau đó, Chu Thời Cảnh lại nhìn Khâu Kính Hựu bằng vẻ mặt đắc thắng, trực tiếp nói với đám tù nhân kia.

- Hôm nay, các người phải thay tôi, chăm sóc cho Khâu Kính Hựu tận tình một chút.