Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 185: Mày định đấu với tao thế nào?




Nghe thấy một giọng nam có phần nghiêm khắc vang lên, toàn bộ những người đang có mặt ở trong phòng, đều đồng loạt nhìn về phía vừa phát ra thanh âm kia.

Liền nhìn thấy Chu Thời Cảnh và người của anh ta, đã đứng trước cửa phòng từ bao giờ.

Một tay bị rạch một vết rất sâu, nơi nối liền giữa cánh tay còn lại với cơ thể, cũng bị một viên đạn ghim vào.

Máu tươi cuồn cuộn chảy ra, mà Thẩm Dực lại không có khả năng cầm máu.

Khiến cho gương mặt của ông ta, bởi vì mất máu quá nhiều, mà càng ngày càng trở nên trắng bệnh.

Vừa rồi, do là quá tức giận vì cánh tay bị Khâu Kính Hựu dùng mảnh sứ bị vỡ, làm cho bị thương.

Nên Thẩm Dực không thèm quan tâm đến điều gì, mà một lòng muốn rút súng bắn chết Khâu Kính Hựu.

Hiện tại, nhìn thấy cảnh tượng ba người, lại chẳng những không đấu thể lại được một mình Khâu Kính Hựu.

Mà còn khiến cả Thẩm Dực và một tên cấp dưới bị thương nặng.

Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Khâu Kính Hựu, nghĩ đến chuyện hắn từng giết vô số người.

Thẩm Dực mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đối với một tên tử tù giống như Khâu Kính Hựu.

Thấy Chu Thời Cảnh xuất hiện đúng lúc.

Thẩm Dực như tóm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng yếu ớt kêu lên.

- Viện trưởng Chu... cứu... cứu mạng..! Khâu Kính Hựu muốn giết người...

Vừa rồi, khi ở bên ngoài buồng giam, Chu Thời Cảnh cũng đã nghe thấy tiếng súng nổ.

Anh ta đoán rằng trước đó, Khâu Kính Hựu và đám người Thẩm Dực đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, mới xảy ra một trận đấu súng như thế này.

Nhìn thấy cả Khâu Kính Hựu và hai người khác đều bị thương.

Đôi lông mày của Chu Thời Cảnh, vì khó chịu mà lập tức nhăn lại.

Tức khắc quay sang phân phó cấp dưới.

- Mau đưa bọn họ đến phòng Y tế trước đi.

Khâu Kính Hựu vốn dĩ còn muốn bắn thêm một phát xuyên tim, để Thẩm Dực chết ngay tại chỗ.

Vì cái tội dám nhắc đến mẹ ruột của hắn, và Đới Hạnh San.

Nhưng khi nhìn thấy Chu Thời Cảnh xuất hiện, Khâu Kính Hựu lại không làm nữa.

Mà dùng sức đẩy tên lính canh, vừa đỡ đạn thay cho mình qua một bên.

Sau đó, Khâu Kính Hựu mới bắt đầu để ý đến những mảnh vụn của xấp hình, vừa bị Thẩm Dực xé rồi ném lên trần nhà, để nó rơi xuống bề mặt của chiếc giường lớn.

Trước mặt nhiều người như thế, mà Khâu Kính Hựu vẫn không kiềm chế nổi sự xúc động, lại để nước mắt một lần nữa rơi xuống gương mặt điển trai.

Sau khi hai người bị trúng đạn được đưa ra khỏi buồng giam.

Người đi theo bên cạnh Chu Thời Cảnh, nhìn thấy bên má của Khâu Kính Hựu đỏ ửng, in hằn dấu tay người lớn, giống như vừa bị ai đánh.

Đâu đó còn nhìn thấy những vết xước, do móng tay để lại, cùng với vết máu đã dính két lại nơi khoé miệng.

Cấp dưới của Chu Thời Cảnh, vốn cũng muốn đưa Khâu Kính Hựu đến phòng Y tế.

Nhưng vừa chạm vào cánh tay hắn, đã lập tức bị Khâu Kính Hựu mạnh mẽ hất ra.

- Chỉ là mẻ một cái răng, không cần phải đến phòng Y tế. Các người có thời gian, thì mau đến xem hai tên kia chết chưa đi.

Nói rồi, Khâu Kính Hựu lại đau lòng dùng hai tay, gom lại những mảnh nhỏ của xấp hình, cuống cuồng muốn ghép chúng lại như cũ.

Từ lúc Đới Hạnh San đem những bức ảnh, của hai đứa nhỏ đến cho Khâu Kính Hựu.

Hắn đã ra sức nâng niu, coi nó giống như báu vật.

Những tấm ảnh về hai đứa con của Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, cũng là thứ duy nhất có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của hắn, kể từ khi hắn bị bắt vào trong tù.

Nếu như không thể ghép nó lại giống như hình dáng ban đầu.

Vậy sau này, Khâu Kính Hựu biết phải tiếp tục sống như thế nào?

Chu Thời Cảnh trông thấy bộ dạng thảm thương của Khâu Kính Hựu, trong lòng lại chẳng có một chút cảm động.

Ngược lại, anh ta còn cảm thấy vô cùng hả dạ.

Nhưng so với những thương tổn, mà Khâu Kính Hựu đã gây ra cho Đới Hạnh San.

Bao nhiêu đây cũng chẳng thấm vào đâu.

Chu Thời Cảnh còn muốn Khâu Kính Hựu, phải gánh chịu sự dày vò hơn như thế này, gấp trăm ngàn lần.

Bấy giờ, Chu Thời Cảnh mới chậm rãi tiến vào bên trong buồng giam.

Hướng đến người đàn ông duy nhất không bị thương, sau trận hỗn chiến vừa rồi mà hỏi.

- Cậu nói cho tôi nghe xem. Vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao các người lại bắn nhau?

Tên lính kia đến bây giờ, vẫn còn chưa hết sợ hãi, khi vừa phải chứng kiến Thạc Vu và đồng nghiệp của mình, đều bị Khâu Kính Hựu làm cho bị thương.

Nhưng cho dù cậu ta có sợ Khâu Kính Hựu, thì cũng không thể khai nhận, rằng là do bọn họ chủ động đến kiếm chuyện với hắn.

Nên mới khiến Khâu Kính Hựu nổi điên lên, rồi đả thương hai người kia.

- Dạ... vừa rồi... vừa rồi chúng tôi phụ trách, đem bữa trưa đến buồng giam cho Khâu Kính Hựu. Quản ngục Thẩm cũng chỉ là có lòng tốt, đến hỏi thăm hắn ta.

- Chẳng ngờ tới Khâu Kính Hựu khi không lại nổi điên, nói muốn giết Thẩm Quản ngục, rồi còn đập vỡ cả một cái bát, cứa đứt tay của Quản ngục Thẩm.

- Chúng tôi thấy thế mới rút súng ra, chỉ với suy nghĩ dùng để đàn áp Khâu Kính Hựu, buộc hắn ta không hành hung người vô cớ nữa.

- Nhưng không ngờ hắn ta lại cướp súng của đồng chí Khương Đình, bắn Quản ngục Thẩm bị thương. Đến khi Quản ngục bắn trả, thì hắn ta lại kéo Khương Đình ra làm bia đỡ đạn cho mình.

Cậu ta nói dứt lời, liền kín đáo nhìn xem sắc mặt của Khâu Kính Hựu một cái, rồi tỏ ra sợ hãi mà cúi thấp đầu xuống.

Chu Thời Cảnh đảo mắt, cẩn thận quan sát vết thương trên mặt của Khâu Kính Hựu.

Rồi lại nhìn xuống những mảnh giấy vụn trên giường, mà người đàn ông kia đang điên cuồng muốn chắp vá nó.

Hình như có ai đó đã xé những tấm hình, mà lần trước Đới Hạnh San đã đem đến cho Khâu Kính Hựu.

Nhìn thương tích trên mặt Khâu Kính Hựu, dường như không giống vừa bị đấm, càng không giống chỉ bị ăn một hai phát tát.

Nếu đám người Thẩm Dực không làm gì, mà thật sự là Khâu Kính Hựu vô cớ nổi điên.

Thì rốt cuộc là ai đã xé những bức ảnh của hai đứa nhỏ?

Lẽ nào là Khâu Kính Hựu tự mình xé rách những tấm hình kia, rồi lại tự mình muốn ghép lại nó hay sao?

Giả thuyết này có phải quá vô lý rồi không?

Còn nữa, có tới ba con người, mà lại không thể khống chế được một người đang bị cùm một chân.

Đám người Thẩm Dực này, có phải cũng quá vô dụng rồi không?

Biết là tên lính canh kia đang nói dối.

Nhưng Chu Thời Cảnh thế mà lại không vạch trần, rồi còn quay sang hỏi Khâu Kính Hựu.

- Tại sao mày lại hành hung Thẩm Dực?

Không phải lúc trước, Thẩm Dực chính là con chó của Khâu Kính Hựu hay sao?

Chu Thời Cảnh mới không tin, tự nhiên mà hắn lại hành hung Thẩm Dực.

Loay hoay một hồi, vẫn không thể nào ghép những mẩu giấy kia, thành xấp hình giống như ban đầu.

Khâu Kính Hựu đau lòng ôm đống giấy vụn kia vào trong lòng, giống như đang ôm ấp hai đứa con mới chào đời của mình.

Nghe Chu Thời Cảnh nhắc đến tên, của kẻ đã nhẫn tâm xé những bức ảnh của các con hắn, thành nhiều mảnh nhỏ.

Đôi mắt của Khâu Kính Hựu tức khắc lại hiện lên sự phẫn nộ, ngẩng đầu nhìn Chu Thời Cảnh, không chút kiêng nể mà nói.

- Vì thằng khốn đó cũng giống như mày. Đều đáng chết! Nếu mày đến muộn thêm chút nữa, thì có lẽ tao đã tiễn ba đứa chúng nó đi gặp ông bà rồi.

Mặc dù rõ ràng là đám người Thẩm Dực sinh sự trước.

Nhưng trong mắt của Khâu Kính Hựu, Chu Thời Cảnh cũng chẳng là cái thá gì, để hắn phải giải thích cả.

Với lại, thanh minh với kẻ luôn muốn tống Khâu Kính Hựu vào trong tù, có được ích lợi gì?

Hơn nữa, bây giờ Khâu Kính Hựu đã là một tử tù rồi.

Còn có bản án nào cao hơn dành cho hắn nữa hay sao?

Khâu Kính Hựu dù là trước hay sau khi biết bản thân mình sắp chết, đều chuyện gì cũng dám làm.

Ngoài trừ Chu Thời Cảnh, thì toàn bộ người trong phòng, đều kinh ngạc đến há hốc mồm, khi nghe thấy câu trả lời của Khâu Kính Hựu.

Không ngờ lại có người dám nói Viện trưởng Viện kiểm sát đáng chết, ngay trước mặt Chu Thời Cảnh.

Giống như đã quen với tính cách của Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh điềm nhiên đi tới chỗ trống trên giường ngồi xuống, nhìn hắn vẫn ôm khư khư mớ giấy vụn trong lòng, như sợ người khác trộm mất.

Khiến Chu Thời Cảnh nhịn không được mà cong môi cười.

- Trông mày có vẻ rất quý trọng mấy bức ảnh này nhỉ? Tiếc rằng cả đời này mày cũng không có cơ hội được gặp hai đứa nhỏ, càng không thể nghe thấy chúng nó gọi mày bằng “ba”.

- Nhưng tao thì lại khác. Tuy hai đứa nhỏ không phải con ruột của tao, nhưng tao lại được làm ba đỡ đầu của chúng nó.

Nói đến đây, anh ta thở nhẹ một hơi, tỏ ra vô cùng vui vẻ, rồi lại nhìn Khâu Kính Hựu mà buông lời châm chọc.

- Không biết rằng mày đã từng nghe ai nói, rằng thất bại của một thằng đàn ông, là để con của mình gọi người đàn ông khác bằng “ba” chưa?

Thấy Chu Thời Cảnh giống như đang ở trước mặt hắn, chứng minh rằng anh ta là người chiến thắng.

Khâu Kính Hựu chẳng những không bị mấy lời mỉa mai, của Chu Thời Cảnh chọc giận, mà ngược lại còn bật cười trào phúng.

- Tao lại cho rằng thất bại của một thằng đàn ông, chính là người phụ nữ nằm bên cạnh mình, nhưng trái tim lại hướng về người đàn ông khác.

Rồi Khâu Kính Hựu lại vờ vịt đưa mắt, đánh giá Chu Thời Cảnh một lượt.

Sau đó, lại đưa tay lên vỗ trán, làm ra vẻ bản thân là kẻ mất trí.

- À, quên mất. Cỡ như mày, chỉ sợ ngay cả cơ hội nằm chung giường với Hạnh San, cũng không có.

Càng nói, nụ cười châm biếm trên môi Khâu Kính Hựu càng đậm.

- Mày mà không nói, tao còn không biết mày có sở thích, lấy việc nuôi con hộ người khác làm tự hào đấy.

- Mày thích nuôi con hộ người khác như vậy. Sao không dứt khoát thuê mấy con điếm, quan hệ rồi có con với người khác. Đến khi sinh con ra, thì mày nhận những đứa trẻ như thế làm con nuôi đi?

Nghe thấy mấy lời phản bác của Khâu Kính Hựu.

Chu Thời Cảnh thật sự đã không thể cười được nữa.

Tuy trong lòng đã nổi lên một trận bão táp, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

- Vậy mày nghĩ Hạnh San vẫn còn yêu mày hay sao? Mày đừng quên, chính cô ấy là người đã báo Cảnh sát, để tống mày vào trong tù.

- Thậm chí, Hạnh San cũng từng nói rằng cô ấy mong, sau này khi mày chết đi, sẽ không có ai làm bia mộ cho mày, để mày trở thành một hồn ma vô danh.

- Nếu như Hạnh San còn yêu mày, thì tại sao lại không để hai đứa nhỏ mang họ của mày? Tại sao lại nói mày là kẻ thù của cô ấy, và không thèm quan tâm ngay cả khi biết mày sắp bị xử tử?

Rõ ràng Chu Thời Cảnh biết Đới Hạnh San, thật sự vẫn còn tình cảm với Khâu Kính Hựu.

Kể từ sau khi nghe tin Khâu Kính Hựu nhận mức án tử hình, gương mặt của Đới Hạnh San lúc nào cũng mang nét ảm đạm.

Cô ít nói hơn hẳn.

Ăn uống không điều độ, khiến cơ thể của Đới Hạnh San gầy đi thấy rõ.

Nhưng bởi vì muốn hơn thua với Khâu Kính Hựu, mà Chu Thời Cảnh lại lựa chọn nói dối.

- Chẳng phải mày sắp bị đưa đi xử tử rồi hay sao? Mày nghĩ sau khi mày chết, Hạnh San cũng vĩnh viễn không thể quên được mày hay sao? Mày có đang tự đề cao vị trí của mình, trong lòng Hạnh San quá không?

- Còn tao, luận về địa vị hay ngoại hình, tao đều không thua kém mày ở điểm nào. Thậm chí, tao còn hơn mày ở chỗ, tôn trọng và không làm tổn thương Hạnh San giống như mày. Càng không khiến Đới gia của cô ấy bị phá sản, gián tiếp hại chết ba mẹ của Hạnh San giống như mày.

- Vậy mày thử nghĩ xem, tại sao cô ấy có thể dành tình cảm cho một tên đốn mạt giống như mày, mà lại không thể tiếp nhận tình cảm của tao? Tại sao tao và cô ấy lại không thể chung chăn, chung gối?

- Không phải tao đã từng nói, rằng nhất định sẽ khiến mày phải lãnh mức án cao nhất. Đợi đến khi mày bị tống vào tù, tao sẽ chiếm lấy trái tim của Hạnh San hay sao?

- Việc tống mày vào tù, tao còn làm được. Vậy mày nghĩ xem tại sao, tao lại không thể khiến Hạnh San quên đi một tên đểu cáng giống như mày, rồi từ từ tiếp nhận tình cảm của tao?

- Khâu Kính Hựu, mày thua tao rồi!

Những lời mà Chu Thời Cảnh nói ra lúc này, lại giống như đang đục khoét một lỗ rất sâu, ở trong vết thương lòng của Khâu Kính Hựu.

Quả thật, Khâu Kính Hựu là một gã đàn ông tồi tệ, đã tạo ra cho Đới Hạnh San hết tổn thương này, đến tổn thương khác.

Cho nên cô mới không cảm thấy buồn, ngay cả khi hắn chết.

Cho nên Đới Hạnh San mới không muốn gặp mặt Khâu Kính Hựu, kể cả là khi có kiếp sau.

Cho nên cô mới không để hai đứa nhỏ mang họ của hắn.

Còn mong Khâu Kính Hựu sau khi chết đi, sẽ trở thành một hồn ma vô danh.

Có lẽ khi Đới Hạnh San náo Cảnh sát bắt hắn vào tù, khiến hắn phải nhận mức án tử hình.

Thì cô đã không còn một chút tình cảm nào, dành cho Khâu Kính Hựu nữa rồi.

Cũng đúng!

Chẳng có ai lại yêu một kẻ đã gián tiếp, hại chết người thân ruột thịt của mình.

Chỉ có Khâu Kính Hựu là ngu ngốc, lại yêu chính con gái của kẻ đã giết hại mẹ ruột của mình.

Sau khi hắn chết, có lẽ Đới Hạnh San sẽ kết hôn với một người đàn ông khác.

Thậm chí người đó rất có thể thật sự là Chu Thời Cảnh.

Và các con của Khâu Kính Hựu sẽ có một người ba dượng.

Sợ rằng chẳng bao lâu nữa, Đới Hạnh San thật sự sẽ quên đi, một kẻ tồi tệ giống như Khâu Kính Hựu.

Nghĩ đến lúc trước, rõ ràng nhẫn cưới sắp được hắn đeo lên tay cô rồi.

Kết quả, Đới Hạnh San lại chủ động rút tay về, dứt khoát phá hủy lễ cưới của cô và Khâu Kính Hựu.

Hắn cảm thấy đây có thể là số mệnh đã định sẵn.

Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San đời này, vĩnh viễn cũng không thể đến được với nhau.

Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn không cam tâm trở thành kẻ thua cuộc, nên tiếp tục đối chọi gay gắt với Chu Thời Cảnh.

- Thế thì tao cũng rất lấy làm hiếu kỳ. Tại sao mày sinh ra trong một gia đình giàu có, đẹp trai, lại học giỏi. Hơn nữa, lúc trước mày và Hạnh San học cùng trường, lại đối xử dịu dàng với cô ấy như thế, hai người có rất nhiều thời gian ở bên nhau. Nhưng cô ấy lại không yêu mày, mà lại đợi đến khi gặp lại tao, rồi yêu một tên cặn bã giống như tao?

- Mày lấy cái gì để thắng tao, trong khi chí ít thì Hạnh San cũng đã từng yêu tao, mà chưa từng có một chút tình cảm nào đối với mày?

- Tao vốn không cần thiết phải dành giật Hạnh San với mày, vì tao chưa từng coi mày là tình địch của tao. Bởi vì mày không có cách nào để chen chân vào, tình cảm giữa tao và Hạnh San. Nên mới âm mưu dùng mưu hèn, kế bẩn, để tống tao vào tù. Rồi lợi dụng lúc Hạnh San yếu lòng nhất, hòng muốn chiếm một vị trí trong trái tim của cô ấy.

- Cho dù sau này, khi mà tao chết đi. Hạnh San có yêu và kết hôn với mày, hay bất cứ một người đàn ông nào khác. Thì chúng mày cũng vĩnh viễn, chỉ có thể là thế thân của tao mà thôi.

- Chỉ khi không có tao, thì Hạnh San mới cần đến chúng mày. Cho dù hai đứa nhỏ có gọi mày là ba, thì cũng không một ai có thể phủ nhận, rằng hai đứa nhỏ mang trong mình dòng máu của tao.

- Giữa tao và Hạnh San có tình cảm, có hai đứa nhỏ là sợi dây gắn kết. Mày có cái gì mà đòi đấu với tao? Không, mày chẳng có bất kỳ một thứ vũ khí nào cả. Tao vĩnh viễn chiếm được một vị trí đặc biệt trong lòng Hạnh San, mà không một ai trong chúng mày có thể thay thế được.

Lập luận sắc bén như lưỡi dao, trong mắt ngập tràn ý tứ giễu cợt.

Hoàn toàn không cho Chu Thời Cảnh cơ hội để phản biện.

- Mày còn dám ở đây mạnh miệng tự nhận, người tống tao vào tù là mày, mà không cảm thấy ngượng miệng chút nào hay sao?

- Sự thật thì người báo Cảnh sát bắt tao, chính là Hạnh San chứ không phải mày. Nếu không phải vì mẹ con cô ấy, mày nghĩ chúng mày có thể bắt được tao, một cách dễ dàng như vậy hay sao?

- Còn mày, đường đường là Viện trưởng Viện kiểm sát, mở miệng ra liền nói nhất định sẽ dành được trái tim của Hạnh San, nhưng lại chẳng thể bảo vệ cô ấy chu toàn.

- Ngược lại, còn để Hạnh San vì giữ lấy cái mạng chó của mày, mà chấp nhận kết hôn với tao. Mày có tự cảm thấy bản thân, chỉ là một kẻ bất tài, vô dụng hay không?

- Mày định đấu với tao thế nào, khi trong mắt của tao bây giờ, mày chẳng qua chỉ là một con chó, từng quỳ gối cầu xin tao tha tội mà thôi?