Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 182: Nếu như tôi chết, em có buồn không?




Chu Thời Cảnh từ đầu đến cuối, vẫn luôn bám theo phía sau cô.

Đới Hạnh San không phải không biết, mà chỉ là cố tình giả vờ không để ý đến mà thôi.

Cô cũng không biết rốt cuộc là do bản thân mình nhạy cảm quá, hay là Chu Thời Cảnh thật sự đã có những phát ngôn sai.

Mà rõ ràng trước kia, khi nghe Khâu Kính Hựu nói Chu Thời Cảnh muốn chiếm đoạt trái tim của cô.

Đới Hạnh San không hề tỏ thái độ khó chịu đối với anh ta.

Thế mà ngày hôm nay, khi Khâu Kính Hựu vô tình gợi lại chuyện đó.

Cô lại cho rằng cả Khâu Kính Hựu và Chu Thời Cảnh, đều coi cô chỉ giống như một món đồ chơi, giành giật qua lại.

Qua hai tiếng lang thang trên đường, hồi tưởng lại những chuyện đã qua.

Đới Hạnh San vẫy gọi một chiếc taxi, rồi nhanh chóng leo lên xe, trở về căn hộ chung cư của Thạc Vu.

Bây giờ, cho dù hiện thực có tồi tệ đối với Đới Hạnh San như thế nào, thì cô cũng sẽ không bao giờ có ý nghĩ tự tử nữa.

Bởi vì Đới Hạnh San biết, ở nhà luôn có hai tiểu thiên thần chờ cô trở về, yêu chiều ôm lấy chúng vào trong lòng.

Sau khi Đới Hạnh San dọn đến sống tại căn hộ của Thạc Vu, anh ta đã đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói rằng để cô có thể linh động trong việc chi tiêu, những lúc không có anh ta ở bên cạnh.

Thạc Vu cũng có nói rằng tiền này, anh ta chỉ cho Đới Hạnh San mượn.

Đợi hai đứa nhỏ lớn hơn một chút, cô có thể tự lập về kinh tế, anh ta nhất định sẽ đòi lại.

Kêu Đới Hạnh San không cần phải ngại.

Xe dừng trước cổng chung cư, tận mắt thấy Đới Hạnh San bước lên nhà, Chu Thời Cảnh mới yên tâm trở về.

Sau đó, từ chỗ người của trại tạm giam, Chu Thời Cảnh cuối cùng cũng biết được, Khâu Kính Hựu rốt cuộc đã nói những gì với Đới Hạnh San.

...

Đợi qua mấy ngày, để cho tâm tình của Đới Hạnh San dần bình ổn trở lại.

Chu Thời Cảnh mới lại ghé đến căn hộ mà Thạc Vu đã sắp xếp, để mẹ con cô vào ở.

Người làm mà Thạc Vu thuê đến chăm sóc mẹ con Đới Hạnh San, căn bản không biết cô mới xảy ra mâu thuẫn với Chu Thời Cảnh, nên vẫn mở cửa cho anh ta vào.

Chu Thời Cảnh vẫn như thường lệ, lần nào đến cũng mua rất nhiều đồ.

Nào là quần áo, đồ chơi, sữa bột cho hai đứa nhỏ.

Nào là bánh kẹo, trái cây, thực phẩm bổ sung dinh dưỡng cho bà mẹ sau sinh.

Chu Thời Cảnh lách qua người giúp việc bước vào bên trong căn hộ.

Chỉ vừa mới để Vệ sĩ đặt bọc lớn, bọc nhỏ đồ đạc lên bàn trong phòng khách.

Còn chưa kịp đợi người làm vào thông báo với Đới Hạnh San một tiếng, thì đã thấy cô từ trong phòng ngủ bước ra ngoài.

Nhìn thấy Chu Thời Cảnh có mặt trong căn hộ, vẻ mặt của Đới Hạnh San vẫn trầm tĩnh như cũ, không có một chút thay đổi nào.

Thấy cô di chuyển về phía gian bếp, Chu Thời Cảnh tò mò đi theo.

Lại thấy Đới Hạnh San mở tủ gỗ, lấy ra một hộp ngũ cốc lợi sữa, hình như muốn pha một ly để uống.

Những ngày qua, mỗi lần nghĩ đến chuyện Đới Hạnh San không hài lòng, đối với cách xử sự của anh ta trước kia.

Là Chu Thời Cảnh lại cảm thấy khó chịu trong lòng.

Anh ta cũng giống Khâu Kính Hựu, đều không muốn nhìn thấy người con gái mình yêu, tỏ ra thờ ơ, lạnh nhạt với mình.

Thế là Chu Thời Cảnh chậm rãi bước đến, đứng phía sau lưng Đới Hạnh San, trầm giọng nói.

- Hạnh San, tôi thừa nhận việc mình từng ở trước mặt Khâu Kính Hựu, nói rằng bản thân muốn chiếm đoạt trái tim của em, là tôi sai.

- Nhưng tôi cũng đã xin lỗi em rồi mà. Chẳng lẽ chỉ vì một lần tôi nói lỡ lời, mà em không thể tha thứ cho tôi hay sao?

Động tác múc từng thìa ngũ cốc từ trong hộp, đổ vào bên trong chiếc ly thủy tinh của Đới Hạnh San chợt khựng lại, khi nghe thấy câu hỏi của người đàn ông.

Khâu Kính Hựu làm nhiều chuyện tổn hại đến nhà họ Đới, cùng những người vô tội như vậy.

Thế mà Đới Hạnh San vẫn không thể xuống tay giết hắn.

Còn Chu Thời Cảnh hy sinh nhiều vì cô như vậy.

Để bảo vệ Đới Hạnh San, anh ta thậm chí còn xảy ra mâu thuẫn với Chu Phu nhân, đắc tội với cả con gái của Thủ tướng Chính phủ.

Rồi ngay cả khi cô cầm súng bắn Chu Thời Cảnh, anh ta cũng chẳng trách cô lấy một lời.

Thế mà Chu Thời Cảnh chỉ mới lỡ lời, nói một câu trước mặt Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San liền lập tức chất vấn anh ta.

Chu Thời Cảnh nói anh ta cố tình khiêu khích Khâu Kính Hựu, chỉ vì muốn đòi lại công bằng thay cho cô.

Khi biết được người đàn ông kia đã dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.

Vậy cô có tư cách để giận dỗi Chu Thời Cảnh không?

Những ngày qua, Đới Hạnh San đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này.

Hiện tại, cũng đã đưa ra được phương án giải quyết.

Sau khi đong một lượng ngũ cốc vừa đủ vào trong ly.

Đới Hạnh San cất muỗng, rồi cẩn thận đóng nắp hộp ngũ cốc lại.

Kế đến, mới quay lại đối diện với Chu Thời Cảnh, mà bình thản đáp.

- Chuyện đó em quên rồi. Ngày mai... anh có thể đưa em đến trại tạm giam lần nữa không? Em muốn đưa đồ liên quan đến hai đứa nhỏ cho Khâu Kính Hựu.

Nghe qua lời đề nghị của cô, Chu Thời Cảnh liền biết Đới Hạnh San đã không còn giận mình nữa, thì liền lập tức nở một nụ cười vui vẻ, cũng nhanh chóng đồng ý.

- Đương nhiên là được. Ngày mai tôi đưa em đi.

Chu Thời Cảnh đương nhiên cũng đã biết, Đới Hạnh San muốn đưa đồ gì cho Khâu Kính Hựu, nhưng cũng chẳng ngăn cản.

...

Ngày hôm sau, Chu Thời Cảnh lại đưa Đới Hạnh San đến trại tạm giam, gặp mặt Khâu Kính Hựu một lần nữa.

Biết được cô đã đồng ý thỏa thuận giữa bọn họ.

Khâu Kính Hựu thật sự rất vui, cũng rất háo hức, mong chờ được nhìn thấy mặt các con của mình.

Khi những bức hình của hai đứa nhỏ được đưa đến tay Khâu Kính Hựu.

Và người của trại tạm giam đang tiến hành kết nối, chiếc USB mà Đới Hạnh San đem đến với máy tính không dây.

Khâu Kính Hựu run rẩy cầm xấp ảnh trên tay, vội vàng lật xem từng bức ảnh một, xúc động đến mức hai mắt đều đỏ hoe, trực trào rơi lệ.

Hắn không ngờ bản thân làm nhiều chuyện ác như vậy, mà vẫn còn cơ hội được biết mặt con.

Đới Hạnh San vẫn tỉ mỉ như vậy.

Còn chu đáo in những tấm hình của hai đứa nhỏ ra giấy.

Nhìn vào bức ảnh chụp hai đứa nhỏ, Khâu Kính Hựu cũng dễ dàng nhìn ra, rằng đứa bé gái trông rất giống Đới Hạnh San, còn đứa bé trai lại giống hắn y như đúc.

Đây đích thị là hai đứa con của hắn rồi.

Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San ngồi ở phía đối diện, chăm chú quan sát từng sự thay đổi biểu cảm, trên gương mặt của Khâu Kính Hựu.

Rồi lại quay sang nhìn nhau, im lặng không nói gì.

Những ngày qua, Đới Hạnh San cũng đã suy nghĩ rất nhiều, về lời đề nghị của Khâu Kính Hựu.

Cuối cùng, cô đã quyết định để hắn được có cơ hội, nhìn thấy hình hài của hai đứa nhỏ, trước khi vụ án của Khâu Kính Hựu được đưa ra xét xử.

Đới Hạnh San cảm thấy cho dù bản thân hận hắn đến đâu, thì Khâu Kính Hựu vẫn là ba của các con cô.

Đới Hạnh San không thể ích kỷ, chỉ vì căm hận đối với những việc làm mà hắn đã gây ra.

Lại tuyệt tình đến mức không cho Khâu Kính Hựu, được nhìn mặt của hai đứa nhỏ.

Cô không thể chỉ có một cái video, vài bức ảnh cũng tính toán với hắn.

Lúc Khâu Kính Hựu xem tới bức ảnh cuối cùng, cũng là lúc người của trại tạm giam kết nối thành công USB với máy tính.

Chiếc màn hình cảm ứng cũng nhanh chóng hiện lên thước phim, về những cử động đáng yêu của hai đứa nhỏ.

Khâu Kính Hựu dán mắt vào màn hình máy tính, cẩn thận quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất của hai đứa nhỏ.

Dù chỉ là hành động mút tay, duỗi chân, hắn cũng không hề bỏ sót bất kỳ cử chỉ nào.

Nhìn hai đứa con của mình và Đới Hạnh San lại đáng yêu như vậy.

Khiến cho Khâu Kính Hựu bắt đầu không muốn chết nữa, mà nảy sinh suy nghĩ muốn vượt ngục, bắt cóc mẹ con cô một lần nữa.

Để Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San có cơ hội, cùng nhau nuôi dạy hai đứa nhỏ.

Hắn vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại bàn, áp vào bên tai, trong khi đôi mắt vẫn không thể nào rời khỏi, thước phim về hai đứa con của mình.

Đới Hạnh San thấy Khâu Kính Hựu nhấc máy, cũng cầm điện thoại lên, chầm chậm áp vào bên tai, chờ đợi hắn lên tiếng trước.

- Con chúng ta... con chúng ta tên là gì?

Khâu Kính Hựu bây giờ mới quay ra nhìn cô, không kiềm chế được sự phấn khích mà hỏi.

Đới Hạnh San từ khi còn nhỏ đã là một cô gái thông minh.

Khâu Kính Hựu tin tưởng cô sẽ đặt cho hai đứa nhỏ cái tên tật hay.

Đới Hạnh San nâng mi mắt nhìn hắn chăm chăm, về sau lại bình thản nói.

- Con trai tên Đới Thạch Anh, con gái tên Đới Tuyết Anh.

Rõ ràng đã biết trước rằng cô hận hắn như vậy.

Tuyệt đối sẽ không để hai đứa nhỏ, mang họ của Khâu Kính Hựu.

Nhưng khi nghe chính miệng Đới Hạnh San, nhắc tên của hai đứa nhỏ.

Hắn vẫn khó tránh khỏi cảm thấy chạnh lòng.

Khâu Kính Hựu tự hỏi rằng, nếu như năm đó mẹ hắn không bị ba mẹ của Đới Hạnh San hại chết.

Thì có phải là bây giờ, Khâu Kính Hựu đã không rơi vào tình cảnh như hiện tại, và có cơ hội được cùng cô nuôi nấng con của bọn họ hay không?

Giọng nói của hắn run run, một lần nữa vang lên qua điện thoại.

- Tên em đặt rất hay...!

Không khí trong phòng nhất thời rơi vào trong yên lặng, khi hai người chỉ nhìn nhau mà không nói gì nữa.

Cho đến khi Đới Hạnh San cảm thấy bản thân, cần nhanh chóng rời khỏi đây.

Nếu không cô sẽ không cầm lòng được, mà lại bật khóc nức nở giống như một đứa trẻ, thì mới lại mở lời.

- Thứ anh muốn, tôi đã đem đến. Bây giờ, anh đã có thể khai ra những người còn lại hay chưa?

Khâu Kính Hựu không vội trả lời, mà chậm rãi vươn ngón tay cái, chạm nhẹ qua gương mặt non nớt của hai đứa nhỏ, trong tấm hình mà hắn đang cầm trên tay.

Đến khi thả bức ảnh xuống mặt bàn, Khâu Kính Hựu mới lại nhìn Đới Hạnh San mà nói.

- Được rồi! Nhưng trước khi khai ra nơi ẩn náu của những người còn lại, tôi muốn hỏi em một câu.

- Nếu như tôi chết, em có buồn không?

Nếu hắn chết cô có buồn không?

Lần trước, chỉ nhìn thấy Khâu Kính Hựu bị người ta đánh.

Đới Hạnh San đã cảm thấy trái tim của mình, như bị ai đó tàn nhẫn dùng mũi dao sắc nhọn, khoét sâu đến chảy máu.

Thử hỏi nếu như hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.

Đới Hạnh San còn đau đớn như thế nào nữa?

Nhưng vì không muốn để người khác biết, cô đang đau lòng vì người đã gián tiếp, hủy hoại tất cả những thứ tốt đẹp của nhà họ Đới.

Nên Đới Hạnh San lại lạnh lùng nói.

- Vậy cái lúc biết tin ba mẹ tôi chết trong tù, anh có buồn không? Anh thấy có ai lại buồn khi kẻ thù của mình chết chưa?

- Ba mẹ tôi mất, anh còn không cho tôi cơ hội, được nhìn mặt họ lần cuối. Đã thế, còn không thèm cho người làm một bia mộ tử tế cho ba mẹ tôi.

- Nếu vậy, tôi cũng mong sau khi anh chết, sẽ không có một ai làm bia mộ cho anh. Để anh trở thành một hồn ma vô danh.

Nghe thấy những lời chì chiết của cô.

Khâu Kính Hựu thật sự rất đau lòng, nhưng cũng có phần khó hiểu.

- Em đang nói gì vậy? Tôi thừa nhận chuyện tôi giấu em, về việc ba mẹ em đã qua đời, là lỗi của tôi. Nhưng tôi cũng đã cho người an táng bọn họ tử tế.

- Ai nói với em rằng tôi không kêu người làm bia mộ cho ba mẹ em?

Rõ ràng khi ấy, bởi vì Đới Hạnh San đang mang thai con của hắn, mà dù sao vợ chồng Đới Mộ Hàn cũng đã chết.

Khâu Kính Hựu không muốn mang tiếng chấp nhất người đã chết, mà còn là ông bà ngoại của các con hắn.

Nên đã đặc biệt giao nhiệm vụ an táng ba mẹ của Đới Hạnh San, cho người của trại giam lo liệu.

Lẽ nào bọn họ dám qua mặt Khâu Kính Hựu hay sao?

- Chính tôi đã tận mắt nhìn thấy, mộ phần của ba mẹ tôi, được chôn ở một nghĩa trang sơ sài. Đến mức Thời Cảnh phải kêu người làm bia mộ cho ba mẹ tôi. Còn cần phải nghe người khác nói nữa hay sao?

Đới Hạnh San bất chợt nở một nụ cười chua chát.

Khâu Kính Hựu tính cách vẫn luôn như vậy.

Dám làm nhưng không dám nhận.

Hay nói cách khác, hắn vẫn luôn coi cô là một con ngốc, để Khâu Kính Hựu lừa dối hết lần này tới lần khác.

- Nhanh vào vấn đề chính đi. Tôi còn phải về nhà trông con, không có thời gian ở đây cùng anh diễn trò như trên phim đâu.

Nghe lời Đới Hạnh San nói, Khâu Kính Hựu mới bất chợt nhìn qua Chu Thời Cảnh, bằng ánh mắt đem theo sự hoài nghi.

Liệu có khi nào người của trại giam, đã làm bia mộ cho ba mẹ của Đới Hạnh San rồi.

Nhưng vì Chu Thời Cảnh muốn gây thêm mâu thuẫn giữa Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, để có cơ hội chiếm được thiện cảm của cô.

Nên mới để Đới Hạnh San hiểu nhầm, rằng Khâu Kính Hựu không cho người làm bia mộ, cho vợ chồng Đới Mộ Hàn hay không?

Hắn chết, Đới Hạnh San chẳng những không buồn.

Mà còn muốn Khâu Kính Hựu sau khi chết đi, sẽ trở thành một hồn ma vô danh.

Lời này của cô, thật khiến cho người nghe cảm thấy đau lòng.

Trước kia, Đới Hạnh San rất đỗi dịu dàng, chứ không có tính cách sắt đá như bây giờ.

Khâu Kính Hựu biết toàn bộ sự hồn nhiên, trong sáng của cô, đều là do hắn hủy hoại.

Để đến bây giờ, Đới Hạnh San ngay cả nói chuyện với Khâu Kính Hựu lâu thêm một chút, cô cũng không muốn.

- Được, vậy tôi cũng nói thẳng cho em biết luôn. Lần này, chắc có lẽ tôi lại phải xin lỗi em rồi! Bởi vì... tôi chỉ có thể phản bội anh em của mình một lần thôi. Chứ không có đến lần thứ hai đâu.

Nghe thấy lời nói của hắn, vẻ mặt của Đới Hạnh San lập tức thay đổi, giống như sắp nổi giận đến nơi.

- Anh nói cái gì? Anh lại lừa tôi?

- Em quên rồi sao? Chúng ta bây giờ là kẻ thù. Mà kẻ thù thì làm gì có chuyện thành thật với nhau. Nếu tôi không lừa em thì em cũng sẽ lừa tôi. Không phải như thế hay sao?

Khâu Kính Hựu biết thời gian của mình không còn nhiều.

Đây cũng có thể là lần cuối cùng, hắn lừa gạt Đới Hạnh San.

Trước khi Khâu Kính Hựu vĩnh viễn biến mất.

Hắn nhất định phải dạy cô cách tự bảo vệ bản thân mình.

- Em nghĩ bản thân mình là ai? Em nghĩ chỉ dựa vào một mình em, có thể dập tắt được tình trạng buôn bán phụ nữ, buôn bán vũ khí hay sao? Từ bao giờ em lại tự đánh giá bản thân mình cao như vậy?

- Thế giới ngầm có bao nhiêu băng đảng, bao nhiêu người buôn lậu? Em có biết không? Em tưởng không có người của tôi, thì tệ nạn buôn bán người, buôn bán vũ khí sẽ hoàn toàn bị xoá sổ, khỏi cái đất Trung Quốc này sao?

- Em quên rồi sao? Trước đây, khi tôi chưa bị bắt. Ngay cả Cục trưởng Cục Cảnh sát, cũng phải ở trước mặt tôi ngoan ngoãn giống như một con chó. Một khi toàn bộ nóc nhà đều bị dột, thì em nghĩ chạy đi đâu mới tránh khỏi ướt?

- Đến cả quan chức cấp cao, còn tham gia vào đường dây mua bán gái mại dâm, thì em nghĩ tống được người của tôi vào trong tù, có ích lợi gì không? Hay chỉ khiến bọn họ bị kẻ thù của tôi hành hạ?

Đến cả Khâu Kính Hựu sau khi vào trại tạm giam, còn bị biến thành bao cát cho những người khác xả giận.

Thì lấy gì để đảm bảo người của hắn, sẽ không bị kẻ khác hành hạ?

Giống như lời Khâu Kính Hựu từng nói trước mặt Đường Khắc Phong.

Công bằng trong cái xã hội này, chỉ thuộc về kẻ cầm quyền mà thôi.

- Thay vì ở đây nhân danh công lý, tôi nghĩ em nên học cách tự bảo vệ bản thân, cùng với con của chúng ta. Bởi vì sau này, sẽ không có tôi, mà chỉ có một mình em nuôi dạy các con. Cho dù có khổ cách mấy cũng không thể từ bỏ.

- Cũng đừng có suy nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất cứ một ai khác. Bởi vì xung quanh em, chẳng có bất kỳ một kẻ nào đáng tin cả. Đến cả Đường Khắc Phong, đã đi theo tôi rất nhiều năm, còn có thể vì em mà phản bội lại tôi. Vậy em nghĩ người khác không thể có ngày, quay lưng lại với em hay sao?

Qua giao kèo giữa bọn họ lần này.

Khiến Khâu Kính Hựu hiểu rằng.

Đới Hạnh San bây giờ cho dù có mạnh mẽ đến đâu, thì tính cách của cô vẫn rất dễ tin người.

Chính là điểm này của Đới Hạnh San, khiến cho hắn thật sự chẳng thể yên tâm.

Nhưng dù sao Khâu Kính Hựu cũng đã nhờ vả Ngô Cẩn, sau này âm thầm bảo vệ mẹ con cô.

Vả lại, hắn bây giờ, ngoài việc dặn dò Đới Hạnh San, nhất định phải cảnh giác với những người xung quanh.

Thì cũng chẳng thể làm gì khác, để bảo vệ mẹ con cô.

Khâu Kính Hựu cúi đầu dùng tay vuốt nước mắt.

Cố gắng kiềm chế sự xúc động, khi biết bản thân sắp phải xa Đới Hạnh San mãi mãi.

Đến khi ngẩng mặt lên lần nữa, hắn lại nói.

- Tôi xin lỗi! Hạnh San, xin lỗi vì tất cả những chuyện, tôi đã gây ra cho em! Tôi biết em sẽ không bao giờ muốn tha thứ, cho một kẻ tồi tệ giống như tôi.

- Tôi chỉ hy vọng từ nay trở đi, em có thể sống vui vẻ và hạnh phúc. Thay tôi nuôi dạy hai đứa nhỏ nên người.