Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 181: Em nghĩ tôi sợ chết sao?




Nghe thấy câu hỏi tiếp theo của Khâu Kính Hựu, Đới Hạnh San nhất thời lại phải suy nghĩ.

Dù sao cái chuyện hắn có khai ra, nơi đồng loã của mình dang lẩn trốn hay không, vốn không có ảnh hưởng gì đến cô.

Cho nên việc hạ mình cầu xin Khâu Kính Hựu, rõ ràng là không cần thiết.

Mà bây giờ hai đứa nhỏ trong bụng Đới Hạnh San đã được sinh ra.

Cô lại càng không thể dùng tính mạng của các con mình, để uy hiếp ba của chúng nó.

Suy đi tính lại, Đới Hạnh San cảm thấy việc lựa chọn, thương lượng với Khâu Kính Hựu là hợp lý nhất.

- Nếu như anh đồng ý khai ra những người còn lại, tôi hứa trong phiên toà sắp tới sẽ không đứng ra làm chứng, tố cáo những việc phạm pháp mà anh đã làm.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của người con gái, đang ngồi ở phía đối diện hơi nheo lại.

Hắn lại hỏi.

- Em nghĩ tôi sợ chết sao?

Nếu như Khâu Kính Hựu thật sự sợ chết.

Thì vào thời điểm hơn một tháng trước, hắn đã không để Cảnh sát còng tay mình lại, một cách dễ dàng như vậy.

So với việc sợ chết, Khâu Kính Hựu sợ mẹ con Đới Hạnh San, sẽ chết trước hắn hơn.

Khâu Kính Hựu thà là chết, cũng không muốn bản thân phải sống cô độc một mình trên cõi đời này.

Nhìn vào đôi mắt thâm trầm, không có lấy một gợn sóng của hắn.

Đới Hạnh San nhất thời hoang mang.

Khâu Kính Hựu không muốn sống nữa sao?

- Đới Hạnh San, một tháng trước chính tay em, đã đẩy tôi vào chỗ chết rồi. Cũng chính em là người khiến cho tôi bán đứng anh em của mình.

- Em có biết trong thế giới ngầm, điều cấm kỵ nhất chính là không được phản bội, những người từng vào sinh, ra tử của mình hay không?

- Bây giờ, em ở đây giả vờ làm người rộng lượng, không tố cáo những tội ác của tôi ra trước pháp luật. Để nhằm mục đích muốn tôi bán đứng anh em của mình, thêm một lần nữa hay sao?

Bộ dạng của hắn lúc này không hề kích động, như đã dần chấp nhận được chuyện này.

Nhưng mỗi lời nói thoát ra khỏi miệng, đều giống như đang chỉ trích Đới Hạnh San.

Mà sau khi nghe những lời mà Khâu Kính Hựu nói, cô bất giác lại cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

Hắn nói đúng!

Chính Đới Hạnh San đã đẩy Khâu Kính Hựu vào vòng lao lý.

Đáng lẽ ra hôm nay cô không nên đến đây, yêu cầu hắn phải thuận theo ý mình.

Không đợi Đới Hạnh San phản hồi, Khâu Kính Hựu đã tiếp tục nói.

- Em nghĩ nếu như em không ra toà, thì với tất cả những tội danh mà tôi phạm phải, vẫn còn có cơ hội thoát chết sao?

Chỉ với tội danh giết người hàng loạt, cũng đủ để Khâu Kính Hựu phải lãnh mức án tử hình rồi.

Huống hồ, hắn còn mang tội cố ý giết người trước mặt Cảnh sát, bắt cóc và hành hạ viên chức nhà nước.

Buôn lậu vũ khí, tham gia vào các hoạt động mua bán phụ nữ...

Việc thoát tội đối với Khâu Kính Hựu mà nói, là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn chỉ là muốn mẹ con Đới Hạnh San được bình an, nên mới chấp nhận ngồi tù theo ý cô muốn.

Nhưng không ngờ, Đới Hạnh San lại đem sự sống chết của Khâu Kính Hựu ra, làm điều kiện để thương lượng.

Muốn hắn khai ra những người còn lại trong tổ chức.

- Mà cho dù em có tha cho tôi đi chăng nữa. Thì những kẻ đang muốn tôi chết, bao gồm cả tên đàn ông đang ngồi bên cạnh em bây giờ, chắc gì đã chịu tha cho tôi?

Khâu Kính Hựu vừa nói dứt câu, cả hắn và Đới Hạnh San đều không hẹn, mà lại cùng lúc nhìn qua Chu Thời Cảnh.

Khâu Kính Hựu còn nhớ rất rõ ràng, khi ở bệnh viện Chu Thời Cảnh từng nói, nhất định sẽ khiến hắn phải lãnh mức án phạt cao nhất, cho tất cả những chuyện mà hắn đã gây ra.

Bởi vì bọn họ nói chuyện điện thoại, nên Chu Thời Cảnh căn bản không biết, Khâu Kính Hựu rốt cuộc đã nói gì với Đới Hạnh San.

Mà cô lại đột ngột nhìn chằm chằm vào anh ta như thế.

Trong lòng nảy sinh sự nghi hoặc, khiến Chu Thời Cảnh từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng, lại phải mở miệng hỏi Đới Hạnh San.

- Cậu ta nói gì với em vậy? Tại sao lại nhìn tôi như thế?

Khâu Kính Hựu từng nói, Chu Thời Cảnh đã từng ở trước mặt hắn, nói rằng nhất định sẽ khiến hắn phải lãnh mức án phạt, không tử hình thì cũng phải chung thân.

Rồi còn nói đợi đến khi Khâu Kính Hựu ngồi tù, thì sẽ chiếm đoạt trái tim của cô.

Khâu Kính Hựu không thể nào lại bịa chuyện, ngay trước mặt Chu Thời Cảnh.

Mà lúc ấy, khi Khâu Kính Hựu nhắc đến chuyện đó.

Chu Thời Cảnh cũng không hề phản bác.

Chu Thời Cảnh mà Đới Hạnh San quen, sẽ không vì muốn chiếm đoạt trái tim của cô, mà cố tình gây khó dễ cho Khâu Kính Hựu chứ?

Trong lúc Đới Hạnh San đang thất thần suy nghĩ, thì giọng nói của Khâu Kính Hựu lại vang lên bên tai.

- Vả lại, em đã lừa tôi nhiều lầm rồi! Lấy gì để tôi tin, sau khi tôi khai ra nơi ẩn náu của đám người kia. Thì em sẽ không ra toà làm chứng, để tố giác những tội ác của tôi chứ?

- Viện kiểm sát và Cục Cảnh sát có vẻ vô dụng nhỉ? Bao nhiêu người như thế, lại không thể cạy được miệng của tôi. Khiến cho một người vừa mới sinh con giống như em, phải đến tận đây để thương lượng với tôi.

Cảm thấy không thể thương lượng được với hắn, có nói thêm nữa cũng vô ích.

Đới Hạnh San cuối cùng đã quyết định từ bỏ.

- Nếu anh đã nói như vậy, thì tôi nghĩ chúng ta cũng chẳng còn gì để nói. Dù sao chuyện anh có thú nhận tất cả mọi chuyện với Cảnh sát hay không, cũng không ảnh hưởng gì đến tôi.

- Chúc cho anh trong phiên toà sắp tới, sẽ không bị kết án tử hình.

Nhưng khi cô đang định cúp máy, thì Khâu Kính Hựu lại vội nói.

- Từ từ đã. Tôi từng nói em chính là ngoại lệ duy nhất của tôi. Tuy là một thằng đàn ông mà bán đứng anh em của mình, thì thật sự quá hèn hạ. Thế nhưng tôi đã vì em mà phản bội anh em một lần, thì cái chuyện bán đứng anh em của mình một lần nữa, cũng có sao?

- Nhưng thay vì em không tố cáo, những việc làm phạm pháp của tôi trước toà. Thì tôi muốn có ảnh, tên và video của hai đứa nhỏ em vừa sinh ra.

- Chỉ cần tôi nhìn thấy ảnh, video, cũng như biết được tên của hai đứa nhỏ. Thì em muốn biết chuyện gì, tôi cũng đều nói cho em biết hết.

Thay vì hy vọng có thể được giảm nhẹ tội, hắn lại muốn nhìn thấy hai đứa con của mình và cô hơn.

Mặc dù biết rõ bản thân có thể không còn sống được bao lâu nữa, và cũng rất muốn được bế con của mình một lần.

Dùng bàn tay cảm nhận sự mềm mại, trên da thịt của hai đứa nhỏ.

Nhưng Khâu Kính Hựu cũng biết bản thân mình, là một người cha tồi.

Hắn sợ hai đứa nhỏ tiếp xúc với mình, sẽ bị nhiễm tính xấu của hắn.

Khâu Kính Hựu càng không muốn vì để gặp được con của mình, mà bắt hai đứa bé mới sinh phải đến những nơi như thế này.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần được nhìn thấy hình hài của hai đứa nhỏ, đã là một niềm hạnh phúc rồi.

Hơn nữa, giống như Đới Hạnh San nói.

Chuyện Khâu Kính Hựu có khai ra những người còn lại, trong băng nhóm của mình hay không, đối với cô cũng chẳng có ảnh hưởng gì cả.

Nếu như hắn đòi hỏi quá đáng, chỉ sợ ngay cả cơ hội được nhìn thấy mặt của con mình, cũng không có.

- Còn nữa, tôi muốn đích thân em phải mang đồ dùng để trao đổi, đến đây cho tôi.

Khâu Kính Hựu chỉ muốn nhìn thấy người con gái hắn yêu, nhiều hơn một chút thôi mà.

Lời đề nghị kia khiến Đới Hạnh San, phải nhìn thẳng vào Khâu Kính Hựu lần nữa.

Hắn muốn nhìn thấy mặt con của bọn họ?

Khâu Kính Hựu sẽ nghĩ gì khi biết cô đã để hai đứa nhỏ, mang họ của cô.

Trong khi rõ ràng là không phải hắn không muốn nhận con?

Tuy rằng Khâu Kính Hựu đã làm rất nhiều chuyện ác, gây cho Đới Hạnh San không biết bao nhiêu là tổn thương.

Nhưng không thể phủ nhận, rằng trong cơ thể của hai đứa nhỏ, vẫn chảy dòng máu của hắn.

Khâu Kính Hựu chính là ba của các con cô.

Đới Hạnh San có nên đồng ý với yêu cầu này của hắn hay không?

- Tôi sẽ suy nghĩ về lời đề nghị này của anh.

Dứt lời, cô lập tức cúp máy, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, không hề quay đầu nhìn lại.

Mặc dù không nhận được câu trả lời, cho câu hỏi của mình.

Nhưng khi nhìn thấy Đới Hạnh San đứng dậy rời khỏi.

Chu Thời Cảnh chỉ lạnh lùng nhìn qua Khâu Kính Hựu một cái, rồi vội vàng đuổi theo cô.

Bỏ lại Khâu Kính Hựu ngồi đó, nhìn theo hướng Đới Hạnh San vừa bước ra, mà lại cảm thấy trái tim lần nữa nhói đau.

Cũng không biết sau ngày hôm nay, hắn còn có bao nhiêu cơ hội được nhìn thấy cô nữa.

...

Khi cơ thể khuất khỏi tầm nhìn của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San vội chạy thật nhanh đến bãi đỗ xe, mặc cho cơn đau từ vết mổ không ngừng quặn lên.

Làm cho hô hấp trong lồng ngực, đang dần trở nên khó khăn.

Đến khi chắc chắn Khâu Kính Hựu không thể nhìn thấy cô nữa.

Đới Hạnh San mới ôm ngực ngồi sụp xuống đất.

Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống nền bê tông, rồi chầm chậm loang ra.

Đến cuối cùng, Đới Hạnh San vẫn chẳng thể nào hiểu nổi, rằng lý do tại sao sau tất cả những chuyện đã xảy ra.

Mỗi khi nhìn thấy người đàn ông đó, trái tim của cô vẫn đau đớn như thế.

Chu Thời Cảnh rất nhanh đã đuổi kịp bước chân của Đới Hạnh San.

Thấy cô ngồi xổm dưới mặt đất.

Anh ta lo lắng, cũng vội vàng ngồi xổm xuống phía sau lưng Đới Hạnh San, vươn hai tay đặt lên vai cô.

- Hạnh San, em bị sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?

Thời khắc cảm nhận được bàn tay, của người đàn ông chạm lên vai mình.

Đới Hạnh San mới giật mình nhận ra Chu Thời Cảnh, đã đi theo phía sau lưng cô.

Đới Hạnh San vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, rồi dứt khoát đứng dậy.

Khiến đôi bàn tay của Chu Thời Cảnh, nhất thời lạc lõng giữa khoảng không.

- Em không sao. Chúng ta về thôi.

Thấy cô tỏ ra lạnh nhạt với mình.

Chu Thời Cảnh cũng không tỏ thái độ gì, mà chỉ lặng lẽ đứng dậy theo.

Đợi hai người ngồi vào trong xe hơi rồi, anh ta mới quay sang hỏi Đới Hạnh San.

- Vừa rồi... Khâu Kính Hựu đã nói gì với em vậy?

Thay vì trả lời, cô lại nhìn Chu Thời Cảnh mà hỏi một câu.

- Anh có biết lý do tại sao Khâu Kính Hựu, lại bị người khác hành hung không?

Tại sao Đới Hạnh San lại hỏi về chuyện này? Chính cô cũng không biết nữa.

Nhưng khi nghe thấy câu hỏi này của Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh lại cho rằng bởi vì cô, vẫn còn tình cảm với Khâu Kính Hựu, nên mới đặc biệt quan tâm đến hắn.

Khiến trong lòng của Chu Thời Cảnh có hơi khó chịu.

- Em biết rồi mà. Khâu Kính Hựu trước kia tính cách vô cùng ngạo mạn, đã đắc tội với không ít người. Sau khi vào trại tạm giam, gặp người từng có mâu thuẫn với hắn, bị người ta đánh cũng không phải chuyện gì lạ.

- Em đang lo lắng cho hắn ta sao?

Câu hỏi này của Chu Thời Cảnh, cũng là câu hỏi mà Đới Hạnh San muốn hỏi chính bản thân mình.

Cô đang lo lắng cho người đàn ông đó sao?

Không, chính người đàn ông đó đã nhẫn tâm, hủy hoại cuộc đời của Đới Hạnh San.

Tại sao cô phải lo lắng cho hắn chứ?

- Không...

Cứ mỗi lần nói dối, là Đới Hạnh San lại bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Mất mấy giây để trốn tránh ánh mắt dò xét của người đàn ông.

Cô lại bất ngờ nhìn thẳng vào mắt Chu Thời Cảnh mà hỏi.

- Trước kia... có phải là anh từng nói với Khâu Kính Hựu rằng... đợi sau khi anh ta vào tù, anh sẽ chiếm lấy trái tim của em, đúng không?

Đới Hạnh San từng nghĩ, trên đời này chỉ có một mình Khâu Kính Hựu, là không coi cô là con người.

Không ngờ đến cả một người hào hoa, nho nhã giống như Chu Thời Cảnh.

Cũng muốn chiếm đoạt trái tim của Đới Hạnh San, giống như chiếm đoạt một món đồ.

Chuyện này khiến trong lòng cô dấy lên một nghi vấn.

Có phải tất cả những người phụ nữ trên đời này, từ khi sinh ra đã định sẵn, chỉ có thể trở thành món đồ chơi trong tay đám đàn ông hay không?

- Hạnh San, em đừng hiểu nhầm! Lúc đó... lúc đó là vì tôi qua tức giận, khi nhìn thấy Khâu Kính Hựu đã tỉnh lại, mà em vẫn còn hôn mê. Nên mới cố tình nói như vậy, chỉ nhằm mục đích chọc tức Khâu Kính Hựu mà thôi.

Chu Thời Cảnh biết câu hỏi kia của Đới Hạnh San là có ý gì.

Anh ta lo lắng cô sẽ cho rằng, anh ta muốn tống Khâu Kính Hựu vào tù, để bản thân thay thế vị trí của hắn trong lòng Đới Hạnh San.

Liền vội vàng vươn tay nắm lấy tay cô, gấp gáp muốn giải thích.

- Hạnh San, xin em hãy tin tôi! Tôi không hề có ác ý.

Nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm tay mình.

Đới Hạnh San lạnh lùng rút tay lại.

Lúc này, đôi mắt xuất hiện một tầng sương mỏng, khiến tầm nhìn phía trước của cô bị nhoè đi.

Nhưng Đới Hạnh San vẫn cố gắng, để nước mắt không rơi xuống lần nữa, mà tiếp tục hỏi Chu Thời Cảnh.

- Trong mắt anh, em là con người, hay chỉ là một món đồ chơi, mà ai muốn sở hữu cũng được?

Cô cũng đã từng hỏi Khâu Kính Hựu, rằng hắn đã bao giờ coi cô là con người chưa?

Nhưng Khâu Kính Hựu không hề cho Đới Hạnh San câu trả lời.

Hiện tại, cô thật sự muốn Chu Thời Cảnh nói cho cô biết.

Rốt cuộc bọn họ coi Đới Hạnh San cô là gì?

Nhìn thấy sự hoang mang hiện hữu trong đôi mắt, cùng với hành động dứt khoát rút tay về của Đới Hạnh San.

Thêm một câu hỏi nữa, khiến Chu Thời Cảnh hiểu rõ, cô dường như đang không tin vào lời giải thích của anh ta.

Chu Thời Cảnh lúc này, dường như cũng không thể giữ được sự bình tĩnh, lại cuống cuồng muốn giải thích.

- Em đương nhiên là con người.

Anh ta dùng hai tay ghì chặt lấy đôi vai gầy của Đới Hạnh San, trong lòng chất chứa một nỗi sợ hãi tột cùng, khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.

- Hạnh San, tôi xin lỗi vì đã đem em ra để chọc tức Khâu Kính Hựu. Nhưng xin em hãy tin tưởng tôi! Tôi chưa bao giờ coi em là một món đồ chơi.

Nhưng Đới Hạnh San không hề nghe lời giải thích của Chu Thời Cảnh, mà dùng sức đẩy anh ta ra, rồi quay lại nói với người Tài xế.

- Phiền anh dừng xe lại.

Tài xế nghe thấy yêu cầu của cô, những không dừng xe lại, mà quay xuống nhìn Chu Thời Cảnh, chờ xem ý kiến của chủ.

Vừa rồi, Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh nói chuyện với nhau.

Tài xế ngồi ngay phía trước, đương nhiên cũng đã nghe thấy hết.

Anh ta biết bây giờ Đới Hạnh San đang không hài lòng, đối với việc làm của Chu Thời Cảnh, nhưng lại không thể tuỳ tiện nghe theo yêu cầu của cô.

Thấy chưa về đến chung cư của Thạc Vu, mà Đới Hạnh San đã kêu Tài xế dừng xe, khiến Chu Thời Cảnh càng thêm lo sợ.

- Còn chưa về đến nhà mà. Em muốn đi đâu?

Thấy gã Tài xế không nghe lời mình.

Đới Hạnh San chỉ có thể nói chuyện với Chu Thời Cảnh.

- Em muốn đi dạo một mình. Anh có thể cho người dừng xe lại không?

Cô nói là đi dạo, nhưng Chu Thời Cảnh lại cảm thấy, Đới Hạnh San là đang giận mình nên mới muốn xuống xe.

Anh ta lại gấp gáp nói.

- Để em ở ngoài một mình, tôi không yên tâm. Hay để tôi đi cùng em.

Nhưng Đới Hạnh San lại cứng rắn nói.

- Thời Cảnh, em không phải trẻ con. Nếu anh thật sự coi em là con người, thì cầu xin anh hãy tôn trọng quyết định của em. Bây giờ em... chỉ muốn ở một mình.

Chu Thời Cảnh hết cách, đành phải đồng ý để cô xuống xe.

Nhìn theo tấm thân gầy yếu bước trên lề đường, vẻ mặt Chu Thời Cảnh lập tức trở về dáng vẻ lạnh lùng.

Tất cả đều tại Khâu Kính Hựu!

Không biết hắn đã nói gì với Đới Hạnh San, khiến cô khi không lại nhắc tới chuyện cũ, rồi lạnh lùng đẩy Chu Thời Cảnh ra xa.

Bầu trời đen khịt khiến vạn vật đều trở nên u tối.

Đới Hạnh San một mình lang thang trên đường, nhớ lại cuộc nói chuyện với Khâu Kính Hựu lúc vừa rồi.

Lại phân vân không biết có nên đồng ý thỏa thuận với hắn hay không.

Trong khi đó, Chu Thời Cảnh không hề rời đi, mà kêu Tài xế chạy xe chầm chậm ở phía sau, âm thầm bảo vệ cô.