Nghe thấy lời nhắc nhở của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San bây giờ mới chợt nhận ra.
Cô ngay cả ba mẹ, em trai, và chính bản thân mình còn không thể bảo vệ được, thì nói gì đến chuyện bảo vệ người khác?
Khâu Kính Hựu nói rất đúng!
Trong bộ máy nhà nước bây giờ, đâu chỉ tồn tại một người giống như Thất Đằng.
Diệt cỏ mà không thể diệt tận gốc, thì mầm mống còn sót lại vẫn sẽ tiếp tục phát triển.
Chỉ dựa vào việc bắt nhốt hết tất cả những người, có liên quan đến những hoạt động phi pháp của Khâu Kính Hựu.
Thì không thể nào loại bỏ hoàn toàn, tệ nạn buôn bán người ở Trung Quốc.
Bây giờ, Đới Hạnh San mới chợt để ý đến.
Tuy rằng Khâu Kính Hựu từng làm nhiều chuyện ác, nhưng sau cùng hắn vẫn là người rất biết coi trọng tình nghĩa.
Nếu không vì cô dùng tính mạng của hai đứa nhỏ ra uy hiếp, thì Khâu Kính Hựu và người của hắn, cũng không dễ gì mà chịu đầu hàng trước Cảnh sát.
Đới Hạnh San nghĩ rằng bây giờ Khâu Kính Hựu đã bị bắt, đám đàn em của hắn cũng sẽ không dám lộng hành như trước nữa.
Nếu như Khâu Kính Hựu đã không muốn nói.
Vậy thì cô cũng sẽ không ép hắn nữa.
Dù sao Đới Hạnh San cũng không thể làm gì thêm được nữa.
Vậy mọi chuyện cứ để cho Cảnh sát tự mình điều tra.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại vừa nói, xung quanh cô không có bất cứ một người nào đáng tin.
Đây là đang nhắc nhở Đới Hạnh San, không nên quá tin tưởng vào những người giống như Chu Thời Cảnh, Thạc Vu và Đường Khắc Phong sao?
Có phải Khâu Kính Hựu là người xấu quen rồi.
Nên nhìn người nào cũng nghĩ rằng, họ cùng một loại người giống hắn hay không?
Miệng thì nói rằng cô và hắn bây giờ là kẻ thù.
Nhưng Khâu Kính Hựu lại dặn dò Đới Hạnh San nhiều chuyện như vậy.
Còn xin lỗi cô nữa.
Đây là cách mà Khâu Kính Hựu đối xử với kẻ thù của hắn hay sao?
Cũng không biết từ khi nào, mối quan hệ giữa bọn họ lại biến thành, anh không lừa tôi thì tôi sẽ lừa anh.
Đới Hạnh San mở to đôi mắt, cố gắng nhìn ngắm khuôn mặt của người đàn ông, mà cô đã dành rất nhiều tình cảm.
Nhưng lại chỉ im lặng mà không nói bất cứ lời nào nữa.
Đây có thể là lần cuối cùng, Đới Hạnh San gặp mặt Khâu Kính Hựu.
Sau này, cho dù hắn sống hay là chết.
Thì cô cũng sẽ không bao giờ gặp mặt Khâu Kính Hựu, thêm bất cứ một lần nào nữa.
Giây phút chia ly, hai người đều xúc động không nói nên lời.
Nhưng lần này, Đới Hạnh San đã không còn khóc nữa.
Đến cuối cùng, ngay cả một lời nói tha thứ.
Cô cũng không dành cho Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San rời khỏi trại tạm giam, trong một buổi chiều âm u, không có lấy một tia nắng len lỏi qua đám mây.
Bỏ lại người đàn ông ngồi trên chiếc xe lăn.
Chỉ có thể ôm lấy tấm hình của hai đứa con, một mình gặm nhấm nỗi đau thấu đến tận tâm can.
Trên đường trở về, Đới Hạnh San ngồi dựa vào cửa xe, hướng ra bên ngoài phố xá tấp nập người qua lại.
Mà trong lòng lại cảm thấy có chút mất mát.
Qua một hồi, Chu Thời Cảnh ngồi ở vị trí bên cạnh, mới bất chợt lên tiếng.
Như đang muốn chen vào giữa những nỗi suy tư của cô.
- Hạnh San, có chuyện này tôi vẫn chưa nói với em. Thật ra... trước khi bị bắt, Khâu Kính Hựu đã sang nhượng toàn bộ tài sản của hắn cho em.
Quả nhiên, Đới Hạnh San vẫn rất quan tâm đến những chuyện, có liên quan đến Khâu Kính Hựu.
Vừa nghe Chu Thời Cảnh nói rằng, Khâu Kính Hựu đã chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho cô, vào thời điểm trước khi hắn bị Cảnh sát bắt.
Đới Hạnh San lập tức tỏ ra ngỡ ngàng, vội vàng ngồi thẳng người lên, quay sang nhìn Chu Thời Cảnh bằng ánh mắt khó tin.
- Anh nói gì cơ? Khâu Kính Hựu trước khi bị bắt, đã nhượng lại toàn bộ tài sản của anh ta cho em?
Chu Thời Cảnh quyết định nói chuyện này với cô, trước khi phiên toà xét xử vụ án của Khâu Kính Hựu diễn ra.
Là vì anh ta đã biết chắc chắn, rằng cho dù không vì lý do, Khâu Kính Hựu đã đem toàn bộ tài sản của mình, bàn giao lại cho Đới Hạnh San.
Thì cô cũng sẽ không bao giờ ra toà làm chứng, tố cáo những việc làm phạm pháp của Khâu Kính Hựu.
Với lại, chuyện này cũng không thể giấu Đới Hạnh San được mãi.
Chu Thời Cảnh sợ nếu bản thân không chủ động nói với cô.
Đến khi Đới Hạnh San tự mình biết được chuyện này, thì sẽ lại giận anh ta giống như vài ngày trước.
Hiện tại, nhìn thấy Đới Hạnh San có vẻ nghi ngờ.
Chu Thời Cảnh lại gật đầu khẳng định.
- Ngoại trừ Tập đoàn được nhượng lại cho Khâu Thừa Ký, thì toàn bộ tài sản khác của Khâu Kính Hựu, đều được chuyển nhượng cho em.
Đây cũng có thể được coi là một hành vi tẩu tán tài sản.
Một khi tài sản của Khâu Kính Hựu, được chuyển sang đứng tên của một người khác.
Thì cho dù có tra ra những việc làm ăn phi pháp của hắn.
Nhà nước cũng không thể tịch thu toàn bộ tài sản, mà Khâu Kính Hựu đã chuyển nhượng cho người khác.
Có vẻ như Khâu Kính Hựu cũng đã lường trước được, chuyện bản thân rất có thể sẽ bị bắt.
Nên đã sớm tiêu huỷ hết toàn bộ chứng từ, liên quan đến những hoạt động rửa tiền trong ngân hàng của hắn.
Và khi Cảnh sát đến Tập đoàn của Khâu Kính Hựu điều tra, thì chẳng tra ra được gì cả.
Nên Tập đoàn của hắn nghiễm nhiên có thể giao cho Khâu Thừa Ký, tiếp tục điều hành.
Nghe Chu Thời Cảnh xác nhận lại một lần nữa.
Đới Hạnh San nhất thời lại rơi vào trầm tư.
Tại sao Khâu Kính Hựu lại chuyển nhượng toàn bộ tài sản của hắn cho cô?
Là muốn Đới Hạnh San sau này, có thể dùng tiền của hắn, để lo cho hai đứa nhỏ có một cuộc sống đầy đủ.
Hay là muốn cô phải luôn giữ những thứ liên quan đến Khâu Kính Hựu.
Để mối quan hệ giữa hắn và Đới Hạnh San, mãi mãi cũng không thể triệt để cắt đứt?
Thấy Đới Hạnh San dường như vẫn còn điều khó nghĩ, Chu Thời Cảnh lại nói.
- Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt! Có tiền của Khâu Kính Hựu, sau này em cũng sẽ bớt đi được một phần gánh nặng về kinh tế.
- Như vậy, em sẽ có thêm nhiều thời gian để chăm sóc cho hai đứa nhỏ, cũng như theo đuổi những sở thích của bản thân.
Nghe anh ta nói thế, Đới Hạnh San lập tức phản bác.
- Không...! Em sẽ không bao giờ dùng những đồng tiền phi pháp, nhuốm đầy máu tanh của người đàn ông kia, để nuôi dạy con của mình.
- Em sẽ lo cho hai đứa nhỏ, bằng chính những đồng tiền trong sạch, do bản thân em tự mình cố gắng làm ra.
Cô nhất định sẽ nuôi dạy hai đứa nhỏ thật tốt!
Tuyệt đối sẽ không để chúng nó, đi theo con đường mà Khâu Kính Hựu đã từng đi qua.
...
Vài ngày sau, phiên toà về vụ án của Khâu Kính Hựu, cuối cùng đã được đưa ra xét xử.
Và Đới Hạnh San... thật sự cũng đã không đến.
Khâu Kính Hựu biết cho dù cô có đứng ra vạch tội hắn hay không.
Thì với những tội danh mà hắn phạm phải, cũng không thể nào thoát khỏi bản án tử hình.
Cho nên, Khâu Kính Hựu đã hy vọng, Đới Hạnh San sẽ đến với tư cách là nhân chứng.
Như thế ít nhất, hắn sẽ có cơ hội được nhìn thấy cô thêm một lần nữa.
Buổi xét xử vụ án của Khâu Kính Hựu, sau đó được chiếu trên các phương tiện truyền thông, nhằm đánh phủ đầu những tội phạm vẫn chưa sa lưới.
Đới Hạnh San rất nhanh cũng biết được, Khâu Kính Hựu chủ động nhận hết tất cả tội danh, cuối cùng bị xử tử hình.
Hôm ấy, trời còn chưa tối, mà bên ô cửa sổ đã thả xuống một màu xám âm u.
Đới Hạnh San để người làm thay mình chăm sóc hai đứa nhỏ.
Còn bản thân ngồi một mình trên chiếc ghế gỗ trong phòng ngủ, hướng mắt ra bên ngoài khung cửa kính.
Cô không khóc, cũng không làm loạn, mà chỉ yên lặng ngồi ở đó rất lâu.
Phụ nữ đau lòng đến mức bật khóc, không đáng sợ.
Phụ nữ đau lòng mà lại không khóc, không nói chuyện với ai, càng không nháo loạn, mới khiến người khác nhìn vào cảm thấy lo sợ.
Hoá ra, Khâu Kính Hựu đã sớm đoán được kết cục của mình.
Nên khi Đới Hạnh San đến trại tạm giam lần cuối.
Hắn mới dặn dò cô nhiều chuyện như vậy.
Mặc dù Khâu Kính Hựu đã làm rất nhiều chuyện phạm pháp.
Nhưng không thể chối bỏ được một chuyện, đó là Đới Hạnh San chính là người đã khiến hắn phải trở thành một tử tù.
Thế mà đến cuối cùng, Khâu Kính Hựu chẳng những không hận.
Mà còn dặn dò cô phải đề phòng những người xung quanh.
Đem tất cả tài sản mà bao năm qua hắn tích cóp được, nhượng lại cho Đới Hạnh San.
Cho dù người đàn ông đó, đã hủy hoại cuộc đời của cô, gián tiếp hại chết ba mẹ của Đới Hạnh San.
Nhưng rốt cục đến cuối cùng, cô vẫn không thể cảm nhận được sự thanh thản, khi nghe tin Khâu Kính Hựu sắp bị xử tử.
Đây vốn dĩ không phải kết quả mà Đới Hạnh San mong muốn.
...
Trước khi Chu Thời Cảnh đến toà án, với vai trò là Viện trưởng Viện kiểm sát, đã gọi điện cho Thạc Vu.
Kêu anh ta hôm nay hãy đến căn hộ của Đới Hạnh San.
Mặc dù đã biết rằng bây giờ cô có con rồi, thì sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện tự tử.
Nhưng Chu Thời Cảnh vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Bởi vì anh ta cũng biết rất rõ, Đới Hạnh San vẫn còn tình cảm với Khâu Kính Hựu.
Phụ nữ sau sinh nếu không quan tâm, chăm sóc cẩn thận, rất dễ bị trầm cảm.
Lỡ như cô nhất thời suy nghĩ không thông, kích động quá mức mà ôm hai đứa nhỏ nhảy lầu.
Vậy phải làm thế nào?
Hiện tại, ba người đàn ông ở bên ngoài phòng ngủ của Đới Hạnh San, trong lòng hết sức lo lắng.
Nhưng lại không ai dám đẩy cửa bước vào bên trong.
Từ miệng của Chu Thời Cảnh, Thạc Vu và Đường Khắc Phong cuối cùng cũng biết được, rằng Đới Hạnh San có tình cảm với Khâu Kính Hựu.
...
Sau khi bị kết án tử hình, Khâu Kính Hựu chưa được trực tiếp đưa ra thi hành án, mà có thời hạn bảy ngày để xin ân giảm bản án.
Và Chánh án Toà án cùng với Viện Kiểm sát cũng có thời hạn hai tháng, để đưa ra quyết định có kháng nghị hay không đối với bản án này.
Trong thời gian đó, Khâu Kính Hựu bị chuyển từ trại tạm giam, đến buồng giam riêng biệt dành cho tử tù.
Mặc dù biết rõ Khâu Kính Hựu đã bị liệt hai chân, hoàn toàn không có khả năng chạy trốn.
Nhưng người của trại giam vẫn theo quy định, cùm một chân của hắn lại một góc tường, giám sát nghiêm ngặt bất kể ngày đêm.
Từ lúc Đới Hạnh San đến trại tạm giam, đưa cho Khâu Kính Hựu những bức ảnh chụp hai đứa nhỏ.
Ngày nào hắn cũng ngồi ngắm hai đứa con của mình và Đới Hạnh San.
Ngắm đến quên cả thời gian.
Nhưng càng nhìn ngắm những tấm hình của hai đứa nhỏ.
Khâu Kính Hựu lại nhớ cô đến cồn cào, da diết.
Nhớ đến những lời nói tuyệt tình của Đới Hạnh San, vào lần gần nhất bọn họ gặp mặt.
Trái tim hắn lại cảm thấy vô cùng nhức nhối, khó chịu.
Có những lúc sự trống vắng và cô đơn, đã khiến Khâu Kính Hựu sợ hãi đến chảy cả nước mắt.
Trong phiên toà xét xử vụ án của hắn, Đới Hạnh San không hề xuất hiện.
Khâu Kính Hựu cũng hiểu rõ từ giờ đến lúc thi hành án, có lẽ hắn cũng chẳng còn cơ hội để được nhìn thấy cô nữa.
Khâu Kính Hựu biết rằng bản thân mình đã làm rất nhiều chuyện, khiến cho Đới Hạnh San chịu nhiều tổn thương.
Cho nên bây giờ, cô mới không muốn gặp hắn.
Cho nên ngay cả khi Khâu Kính Hựu chết.
Đới Hạnh San cũng sẽ chẳng cảm thấy buồn bã.
Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, tên Quản ngục cùng với hai lính canh bước vào.
Trùng hợp thế nào mà... tên Quản giáo trước kia phụ trách canh chừng vợ chồng Đới Mộ Hàn.
Bây giờ, lại được điều đến giám sát Khâu Kính Hựu.
Một trong hai tên lính đi theo phía sau Quản ngục, hai tay bưng khay inox, đựng bữa trưa dành cho Khâu Kính Hựu.
Khinh thường đặt mạnh khay thức ăn xuống dưới giường trước mặt hắn.
- Bữa trưa của mày đây. Mau ăn đi!
Rõ ràng theo quy định của pháp luật, tử tù vẫn được hưởng đãi ngộ về chế độ ăn uống, đầy đủ về gạo, rau, thịt, cá, đường, nước chấm...
Nhưng từ khi Khâu Kính Hựu được chuyển đến đây, khẩu phần ăn của hắn, bữa nào cũng chỉ có cơm trắng với rau luộc.
Thậm chí, đến ngay cả một bát nước chấm tử tế cũng không có.
Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn dùng bữa như bình thường, mà không có một chút phàn nàn.
Bởi vì hắn hiểu rất rõ cái gọi là chế độ nâng cao, đạp thấp trong cái xã hội này.
Trước kia, Khâu Kính Hựu có tiền, có quyền.
Đám người này vây quanh sùng bái hắn giống như một vị vua.
Còn bây giờ, Khâu Kính Hựu đã mất hết tất cả, lại mang danh là một tử tù.
Bọn họ mới lập tức lộ ra bộ mặt thật, không coi hắn ra gì.
Nhưng Khâu Kính Hựu vẫn là không thèm quan tâm đến bọn họ, cẩn thận đặt tấm ảnh của các con xuống vị trí trống bên cạnh.
Cầm lấy bát cơm cùng đôi đũa cũ kỹ, bắt đầu ăn phần ăn của mình.
Cho dù ở trong tù, cuộc sống có khổ sở như thế nào, thì Khâu Kính Hựu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tự tử.
Bởi vì từ khi còn nhỏ, hắn bị người nhà họ Đới đánh đập, hành hạ, sớm đã thành thói quen rồi.
Đến khi thành thiếu niên, gia nhập vào thế giới ngầm.
Trước khi trở thành trùm buôn lậu, cũng không ít lần đánh nhau với người ta đến suýt mất mạng.
Cho nên, chút khổ sở này đối với Khâu Kính Hựu mà nói, có thấm vào đâu?
Hắn biết người phụ nữ mà hắn yêu, trước đây đã phải chịu không ít sự dày vò của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San cũng đã từng nói, những vết thương mà Khâu Kính Hựu đã gây ra cho cô, vĩnh viễn cũng không thể lành lại được nữa.
Cho nên, hắn coi như mỗi một ngày bản thân ở trong tù, tự dằn vặt với sự cô độc, là mỗi ngày Khâu Kính Hựu đang chuộc tội với Đới Hạnh San.
Trước khi bị đưa đi thi hành án tử hình.
Khâu Kính Hựu sẽ không bao giờ tự tử.
Tên Quản ngục tên là Thẩm Dực, dường như vẫn còn để bụng chuyện lúc trước, mời Khâu Kính Hựu đến phòng của mình dùng trà, mà lại bị hắn thẳng thừng từ chối.
Mà cái bộ dạng cao ngạo, khinh người, không đặt ai vào trong mắt của Khâu Kính Hựu trước kia.
Khiến Thẩm Dực tuy bên ngoài vì e sợ địa vị của hắn, mà phải ngoan ngoãn khom người, cung kính.
Nhưng trong lòng vô cùng tức tối.
Cho nên, khi biết được Khâu Kính Hựu bị xử tử.
Ông ta vô cùng vui mừng, vì nghĩ rằng đây sẽ là một cơ hội tốt, để ông ta trả đũa được hắn.
Cứ tưởng đối với một người quen ăn sơn hào, hải vị giống như Khâu Kính Hựu.
Cái việc cho hắn một ngày ba bữa, đều chỉ có thể ăn cơm trắng với rau luộc.
Sẽ khơi dậy được sự bất mãn trong lòng Khâu Kính Hựu.
Nhưng không ngờ Khâu Kính Hựu chẳng những không có ý kiến, mà bữa nào cũng đều ăn một cách ngon lành như vậy.
Khiến cho kẻ không đạt được mục đích giống như Thẩm Dực, lại đâm ra cảm thấy khó chịu trong lòng.
Hiện tại cũng vậy!
Tuy trong lòng không được vui, nhưng ngoài mặt Thẩm Dực lại cố tình nở một nụ cười, như muốn chứng minh bây giờ ông ta đang rất vui vẻ.
Rồi chậm rãi bước đến, ngồi xuống vị trí đối diện Khâu Kính Hựu ở trên giường.
- Thế nào, Khâu Thiếu gia? Cuộc sống ở trong tù cũng không tệ, phải không? Hằng ngày vẫn có người phục vụ, đem cơm đến tận giường cho như thế này cơ mà.
- Cuối cùng thì cậu cũng hiểu được cảm giác, của vợ chồng Đới Mộ Hàn khi ở trong tù rồi nhỉ?
Nghe Thẩm Dực nhắc đến ba mẹ của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu bất chợt lại nhớ đến, cái lúc mà cô quỳ gối cầu xin hắn, tha cho vợ chồng Đới Mộ Hàn, sau khi nhìn thấy bộ dạng mình đầy thương tích của bọn họ.
Phải nói rằng Đới Hạnh San là một người phụ nữ, có tấm lòng vô cùng nhân hậu.
Thì mới không để bụng chuyện cũ, mà chấp nhận sinh hai đứa con của hắn ra.
Còn không ra toà làm chứng, tố cáo chuyện Khâu Kính Hựu từng ép buộc cô, trở thành nô lệ tình dục của hắn.
Chỉ tiếc rằng người con gái tốt như vậy, mà sau cùng Khâu Kính Hựu vẫn đánh mất.
Thấy hắn đối với lời Thẩm Dực nói, chỉ khựng lại vài giây.
Rồi lại xem lời nói của ông ta, chỉ giống như tiếng ruồi kêu bên tai, mà tiếp tục ăn uống.
Thẩm Dực thấy vậy thì vô cùng tức tối, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Chợt, ông ta để ý đến tấm hình của hai đứa bé, được đặt ngay ngắn bên cạnh chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi.
- Đây là hai đứa con của cậu sao? Không ngờ cậu còn có sở thích, có con với con gái của kẻ đã hại chết mẹ ruột của mình đấy.
Có lẽ Thẩm Dực đã vô tình nói những lời không nên nói, làm những việc không nên làm.
Khi ông ta vừa cầm một trong số rất nhiều bức ảnh, của hai đứa nhỏ lên xem qua.
Thì Khâu Kính Hựu đã lập tức đặt bát đũa xuống.
Dùng một tay bóp lấy cổ tay Thẩm Dực, dùng lực mạnh tay, như muốn bẻ gãy cả xương cổ tay của ông ta.
Khiến Thẩm Dực đau đớn kêu lên.
- A...