Nghe thấy chủ ý của Đường Khắc Phong.
Chính Chu Thời Cảnh cũng phải tỏ ra ngạc nhiên, mà lập tức quay sang nhìn cậu ta.
Đường Khắc Phong rõ ràng biết là vì ai, mà Đới Hạnh San mới thành ra bộ dạng giống như ngày hôm nay.
Thậm chí, ngay cả việc ra toà làm chứng, tố cáo về những chuyện mà Khâu Kính Hựu đã gây ra cho cô, và cả người nhà họ Đới.
Đới Hạnh San còn không muốn.
Làm sao có chuyện cô đồng ý đi gặp Khâu Kính Hựu, để khuyên nhủ hắn khai ra nơi ẩn náu, của những người còn lại trong băng đảng của hắn kia chứ?
Tầm nhìn của Chu Thời Cảnh rất nhanh, đã từ chỗ Đường Khắc Phong, trở về trên khuôn mặt của Đới Hạnh San.
Chu Thời Cảnh dám chắc cô sẽ không bao giờ đồng ý, đến trại tạm giam gặp mặt Khâu Kính Hựu.
Nhưng hiện tại lại không nói gì, mà im lặng chờ xem phản ứng của Đới Hạnh San.
Những lời mà Chu Thời Cảnh và Đường Khắc Phong vừa nói, đều khiến cho cô phải suy nghĩ.
Đã rất nhiều lần, Đới Hạnh San tự hỏi bản thân mình, rằng nếu năm đó ba cô không chà đạp lên cả thể xác, lẫn nhân phẩm của Nhâm Tẫn Xuân.
Và mẹ cô không để người làm lỡ tay đánh chết bà ấy.
Thì liệu Khâu Kính Hựu có dấn thân vào thế giới ngầm, tham gia vào đường dây buôn lậu.
Rồi trở thành một con người máu lạnh, giết người không chớp mắt hay không?
Việc khiến nhiều người trở thành tội phạm, liệu có phải một phần lỗi là do ba mẹ Đới Hạnh San?
Liệu có phải cô nên thay ba mẹ của mình, gánh lấy một phần trách nhiệm?
Nhưng kêu Đới Hạnh San phải đi gặp Khâu Kính Hựu bằng cách nào?
Khi mà cô không muốn nhìn thấy người đàn ông đó, thêm bất cứ một lần nào nữa.
Kêu Đới Hạnh San phải đối mặt với ba của các con cô bằng cách nào?
Khi chính Đới Hạnh San là người đã đẩy hắn vào trong tù?
Mà cho dù cô có đi gặp và khuyên nhủ, thì chắc gì Khâu Kính Hựu đã nghe?
Lần trước, là Đới Hạnh San dùng tính mạng của mình cùng song Anh, mới có thể khiến hắn đầu hàng trước Cảnh sát.
Không lẽ lần này, cô lại tiếp lấy mạng sống của bản thân cùng hai đứa nhỏ, để ép Khâu Kính Hựu khai ra những người còn lại, trong đường dây phạm tội của hắn hay sao?
- Xin lỗi! Chuyện này em không thể giúp mọi người được. Phiên toà sắp tới... em cũng sẽ không tới tham dự.
- Hai người ngồi nói chuyện với nhau đi. Em vào xem hai đứa nhỏ đã dậy chưa.
Đới Hạnh San nặng nề nói ra mấy lời, rồi đứng dậy bỏ vào trong phòng.
Đường Khắc Phong nhìn theo hướng cô rời đi, cũng ý thức được bản thân vừa rồi đã nói lỡ lời.
...
Theo quy định, những người bị bắt tạm giam đang chờ điều tra, chỉ được gặp mặt người thân mỗi tháng một lần, mỗi lần không quá một tiếng đồng hồ, và không được phép sử dụng điện thoại.
Khâu Kính Hựu bị bắt tạm giam đến tháng thứ hai, vợ chồng Khâu Thừa Ký lại đến thăm hắn.
Còn không quên dẫn theo cả Ngô Cẩn, theo yêu cầu của Khâu Kính Hựu vào lần gặp trước đó.
Biết được Đới Hạnh San đã thuận lợi sinh hai đứa nhỏ ra.
Khâu Kính Hựu thật sự rất vui!
Nhưng hắn cũng rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của cô.
Bởi vì Đới Hạnh San vừa phải trải qua, một đợt hôn mê kéo dài nửa tháng, phẫu thuật mắt nhằm điều trị tình trạng giãn đồng tử.
Bây giờ, lại không chỉ sinh non mà còn phải sinh mổ.
Sức khỏe của cô yếu như vậy, làm sao có thể chịu đựng được?
Khâu Kính Hựu cầm điện thoại bàn áp vào bên tai, nhìn ngắm gương mặt đã có đấy hiệu lão hoá của Ngô Cẩn.
Rồi tự nhiên lại nói ra một câu, khiến ông nghe mà không tránh khỏi cảm thấy kinh ngạc.
- Chú, con xin lỗi! Chú là người đã có ơn đối với con. Nếu không nhờ có chú, thì con cũng đã chết lâu rồi!
- Vậy mà thay vì đón chú về phụng dưỡng như cha, thì con lại coi chứ giống như người ở trong nhà, mà mặc sức sai khiến.
- Con biết tất cả những chuyện mà con đã làm, không xứng đáng nhận được sự tha thứ từ bất cứ ai. Nhưng chuyện đã đi đến bước đường giống như ngày hôm nay, ngoài việc nói lời xin lỗi, con chẳng còn biết làm gì khác, để chuộc lại lỗi lầm của mình.
Ngô Cẩn ngây người nhìn chàng thanh niên qua tấm kính trong suốt.
Sâu trong đôi mắt của Khâu Kính Hựu, ông nhìn ra được sự chân thành.
Một chút cảm giác vui vẻ nhen nhóm trong lòng, khi Ngô Cẩn thấy lại được dáng vẻ quen thuộc của thằng nhóc năm nào, ở trên người Khâu Kính Hựu.
Cuối cùng thì hắn cũng trở về, là một Nhâm Kính Hựu hiểu chuyện của trước kia rồi.
- Cả đời của ta phục vụ người khác quen rồi. Kêu ta ngồi một chỗ để người ta hầu hạ, có khi lại buồn tay, buồn chân đến sinh bệnh ấy chứ.
Ngô Cẩn vẫn thế, vẫn tốt bụng như ngày nào.
Chỉ có những người xung quanh ông là đều thay đổi.
Trước kia ở Đới gia, ngoại trừ Đới Hạnh San, thì cũng chỉ có Ngô Cẩn là đối xử tốt với mẹ con Nhâm Kính Hựu.
- Với lại, trong chuyện này người phải nói xin lỗi là ta mới đúng. Nếu như năm đó ta không đưa con vào trại trẻ mồ côi, rồi tìm ông bà Khâu nhận nuôi con, mà chính ta phải là người chịu trách nhiệm dạy dỗ con nên người. Thì mọi chuyện cũng không đi đến bước đường như ngày hôm nay.
- Việc con dấn thân vào con đường tội lỗi, một phần chính là lỗi của ta. Ta thật sự cảm thấy hổ thẹn với vong linh trên trời của mẹ con, khi cứu người nhưng lại cứu nửa vời, để con đi vào đường cụt không lối thoát.
Ngô Cẩn nói đến đây, thì cả ông, Khâu Kính Hựu cùng vợ chồng Khâu Thừa Ký, đều không tránh được vì xúc động mà hai mắt đều đỏ hoe.
Nghe thấy lời Ngô Cẩn nói, giống như đang ám chỉ ông bà Khâu không biết cách dạy con.
Nhưng hai vợ chồng Khâu Thừa Ký, lại không ai tỏ thái độ bất mãn.
Bởi vì, chuyện Khâu Kính Hựu rơi vào tình cảnh giống như bây giờ, quả đúng là do người lớn đã lơ là việc bảo ban, dạy dỗ hắn.
Khâu Kính Hựu cũng biết là Ngô Cẩn, vì muốn hắn bớt cảm thấy dằn vặt, nên mới cố tình nói như vậy.
Mặc dù đã xúc động đến mức, nước mắt sắp tràn ra ngoài, nhưng Khâu Kính Hựu vẫn cố tình gượng nở một nụ cười.
- Không, mọi người không ai có lỗi hết. Con đường này là do con tự mình chọn lựa, cho nên mọi lỗi lầm đều là ở con.
Đới Hạnh San nói đúng.
Thời điểm mà mẹ của hắn chết.
Khâu Kính Hựu cũng đã mười bốn tuổi, đã tự ý thức được hành vi của bản thân.
Cho nên, con đường mà hắn đi đến ngày hôm nay.
Đều là do Khâu Kính Hựu tự mình lựa chọn, không thể đổ lỗi cho bất cứ ai.
- Con nhờ ba mẹ đưa chú đến đây, là muốn nhờ chú giúp con một việc. Chú cũng biết đấy, bây giờ con đã vào trong này rồi, e là không có ngày trở ra.
- Con mong sau này chú có thể thay con, âm thầm bảo vệ mẹ con Hạnh San.
Vợ chồng Khâu Thừa Ký sớm muộn gì cũng trở về Thiên Tân.
Mà Khâu Kính Hựu không tin tưởng Chu Thời Cảnh, hay bất cứ người đàn ông nào khác, có thể bảo vệ tốt cho mẹ con Đới Hạnh San.
Cho nên chỉ đành giao phó chuyện này cho Ngô Cẩn.
Dù sao Đới Hạnh San cũng từng là Tiểu thư của ông.
Trên đời này, còn ai có thể một lòng bảo vệ cô tốt hơn Ngô Cẩn được chứ?
Ngô Cẩn cũng biết với tất cả những tội danh, mà Khâu Kính Hựu phạm phải, thật sự rất khó có cơ hội làm lại cuộc đời.
Ông lại càng hiểu Khâu Kính Hựu là tin tưởng mình, nên mới giao phó mẹ con Đới Hạnh San cho ông.
Nên thay vì nói dối để an ủi Khâu Kính Hựu.
Ngô Cẩn trực tiếp đồng ý thay hắn, bảo vệ mẹ con Đới Hạnh San suốt đời.
Thời gian không đợi chờ một ai.
Chẳng mấy chốc đã hết thời gian thăm gặp.
Ngô Cẩn cùng ông bà Khâu cố nuốt nước mắt vào trong, mà miễn cưỡng rời khỏi trại tạm giam.
...
Sau cái hôm nói chuyện cùng Chu Thời Cảnh và Đường Khắc Phong.
Đới Hạnh San đã suy nghĩ rất nhiều, về chuyện liên quan đến Khâu Kính Hựu.
Sau nhiều ngày đấu tranh tư tưởng, sự lương thiện trong cô đã chiến thắng tất cả.
Khiến Đới Hạnh San đột ngột thay đổi ý định, đồng ý đi gặp Khâu Kính Hựu.
Cô cố ý lấy lý do đi gặp Khâu Kính Hựu, nhằm mục đích khuyên nhủ hắn thành thật trước Cảnh sát.
Khai ra những người còn lại trong đường dây phạm tội, để một lần nữa tự lừa gạt chính bản thân mình.
Thêm lý do thay mặt hai đứa nhỏ, đi thăm ba của chúng nó.
Để che đậy một sự thật, rằng chính Đới Hạnh San cũng muốn đến gặp Khâu Kính Hựu một lần cuối cùng, trước khi vụ án của hắn được đưa ra xét xử.
Khâu Kính Hựu bị tạm giam đến nay, cũng đã được hơn một tháng rồi.
Cho dù không thể khuyên nhủ được hắn.
Ít nhất cô cũng có thể biết, Khâu Kính Hựu hiện tại sống như thế nào.
Có phải hắn luôn oán trách về chuyện, Đới Hạnh San đã đẩy hắn vào tù hay không?
Hôm ấy, Chu Thời Cảnh đưa cô đến trại tạm giam.
Ban đầu, khi nghe Quản giáo nói có người muốn gặp mình.
Khâu Kính Hựu vô cùng ngạc nhiên, khi tháng này hắn lại được gặp người thân những hai lần.
Nhưng sự khó hiểu của Khâu Kính Hựu ngay lập tức bị đập tan, khi hắn nhìn thấy Đới Hạnh San và Chu Thời Cảnh ngồi ở trong phòng chờ.
Dù sao Chu Thời Cảnh cũng là Viện trưởng Viện kiểm sát.
Mà Khâu Kính Hựu lại nghe nói vụ án của hắn, đã được giao cho Viện kiểm sát thụ lý.
Chu Thời Cảnh muốn cho ai gặp Khâu Kính Hựu, gặp vào lúc nào, thì có gì mà không được?
Nhưng khi sự nghi ngờ về người đến thăm hắn hôm nay không còn nữa, thì trong lòng Khâu Kính Hựu lại nổi lên một nghi vấn khác.
Tại sao Đới Hạnh San lại chịu đến đây thăm hắn?
Không phải cô từng nói, bản thân hận Khâu Kính Hựu đến tận xương tủy, có kiếp sau cũng không muốn gặp lại hắn hay sao?
Từ lúc được người của trại tạm giam, đẩy vào trong phòng thăm gặp.
Tầm nhìn của Khâu Kính Hựu từ đầu đến cuối, chưa từng rời khỏi người Đới Hạnh San.
Hắn đã nghe ông bà Khâu nói rằng cô đẻ mổ.
Không ngờ vấn đề sinh con lại tàn phá cơ thể của Đới Hạnh San, một cách nặng nề như vậy.
Cô bây giờ so với thời điểm hơn một tháng trước, đã gầy đi không ít.
Khiến Khâu Kính Hựu nhìn thấy mà không khỏi đau lòng.
Trước khi gặp mặt hắn.
Trong suốt quãng đường từ căn hộ của Thạc Vu đến đây, Đới Hạnh San vô cùng căng thẳng.
Không biết phải đối mặt với Khâu Kính Hựu như thế nào.
Hiện tại, đã thật sự phải đối mặt rồi.
Nhìn những vết bầm tím hiện hữu trên gương mặt của hắn, cô rất đỗi bàng hoàng.
Khâu Kính Hựu ở trong tù bị người ta đánh sao?
Thấy Đới Hạnh San vội vàng nhấc điện thoại bàn lên, hắn cũng vươn tay cầm lấy điện thoại áp vào bên tai.
Đã hơn một tháng nay, chẳng những không được gặp, mà còn không được nghe thấy giọng nói của cô.
Hiện tại, Khâu Kính Hựu muốn nghe Đới Hạnh San nói gì đó, cho dù là mắng chửi hắn cũng được.
Chỉ cần được nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô.
Khâu Kính Hựu có chết cũng cam lòng.
- Anh ở trong trại tạm giam, vẫn không bỏ được cái tính kiêu ngạo, đi gây gổ với người khác, rồi bị người ta đánh, đúng không?
Từ khi bắt đầu, không ai trong hai người hắn và Đới Hạnh San, nghĩ rằng sẽ có ngày bọn họ gặp nhau, trong một hoàn cảnh trớ trêu như thế này.
Ngay lúc này, cũng chẳng biết vì lý do gì, mà cô lại cảm thấy lồng ngực của mình đau thắt lại.
Giống như có ai đó đã cắt đứt mạng lưới hô hấp, trong cơ thể của Đới Hạnh San.
Giọng nói của cô vang lên bên tai, khiến Khâu Kính Hựu như kẻ nghiện được thỏa mãn, với những thứ mà bản thân yêu thích.
Hắn im lặng nhìn cô hồi lâu, rồi đột nhiên lại bật cười thành tiếng.
- Chẳng phải em nói bản thân hận tôi đến tận xương tủy hay sao? Tôi thành ra bộ dạng giống như bây giờ, không phải đúng ý em muốn hay sao? Hôm nay em đến đây, chắc không phải chỉ nhằm mục đích, quan tâm đến những vết thương trên người tôi đấy chứ?
- Sao nào? Hay là em vẫn còn tình cảm với tôi, nên khi nhìn thấy những vết thương trên người tôi, em đau lòng rồi?
- Trong mắt của em, có phải lúc nào cũng là tôi gây chuyện trước. Chứ chẳng bao giờ có chuyện, người khác chủ động kiếm chuyện với tôi, có phải không?
Sự thật thì suốt hơn một tháng qua, thời gian để Khâu Kính Hựu nhớ về Đới Hạnh San, trong cả một ngày dài.
Hắn còn cảm thấy không đủ.
Hơi đâu mà đi sinh sự với đám người bị bắt tạm giam khác?
Nhưng có những lúc, đâu phải ta không phạm người, thì người sẽ không phạm ta.
Ở ngoài kia, cũng không biết có bao nhiêu người, muốn mượn tay của những người trong trại tạm giam, để đánh đập, hành hạ, thậm chí là muốn lấy mạng của Khâu Kính Hựu.
Đám người bị nhốt chung một chỗ với hắn, biết Khâu Kính Hựu bây giờ chỉ có một mình.
Bên cạnh không có lấy một tên đàn em hay Vệ sĩ thân cận, lại còn bị liệt cả hai chân.
Nên chỉ cần có cơ hội, bọn họ sẽ lập tức kiếm chuyện với hắn.
Thấy Khâu Kính Hựu cứ coi bọn chúng giống như người vô hình, không thèm đếm xỉa tới.
Bọn chúng thẹn quá hoá giận, liền lao vào hành hung hắn.
Còn cố tình dùng chân đạp mạnh vào đôi chân, hiện tại không thể đi lại được của Khâu Kính Hựu.
Đợi cho bọn chúng đánh đã tay.
Quản ngục mới chạy đến can thiệp, nhằm mục đích giữ lại mạng sống cho hắn.
Nhưng Khâu Kính Hựu cũng chẳng trông mong gì, đám người ở trong trại tạm giam này, sẽ đối xử tốt với hắn.
Bởi vì, ngay từ lúc đám tay chân của Khâu Kính Hựu bị chuyển đi nơi khác.
Thì hắn đã biết có người đang cố tình nhúng tay vào chuyện này, nhằm mục đích khiến hắn phải sống khổ sở rồi.
Khâu Kính Hựu bất giác nhìn qua Chu Thời Cảnh, đang ngồi bên cạnh Đới Hạnh San.
Hắn cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây, rất có thể là do Chu Thời Cảnh đứng đằng sau thao túng.
Khâu Kính Hựu không chỉ từng đối xử tệ với Đới Hạnh San, người con gái mà Chu Thời Cảnh yêu.
Mà còn cho người hành hạ, chà đạp, sỉ nhục anh ta.
Hắn mới không tin loại người giống như Chu Thời Cảnh, lại không chơi trò ăn miếng, trả miếng.
- Đừng hiểu nhầm rằng tôi đang quan tâm đến anh. Tôi chỉ đang quan tâm đến những người đã đánh anh mà thôi.
- Biết đâu anh lại cố tình khiêu khích, để bọn họ đánh anh, rồi lại đi nói với Quản ngục rằng bọn họ cố tình hành hung người khác, gây mất trật tự trong trại tạm giam thì sao?
- Con người của anh thủ đoạn như thế nào, tôi lại còn không hiểu hay sao?
- Tôi cảm thấy anh bị đánh thành ra bộ dạng như thế kia, đúng là đáng đời! Ai kêu trước kia, anh cũng cho người đánh đập ba mẹ tôi.
Nếu như không có lời nhắc nhở của Khâu Kính Hựu, khiến cho Đới Hạnh San bừng tỉnh kịp lúc.
Thì có lẽ nước mắt của cô, đã lại một lần nữa rơi xuống trước mặt hắn.
Rõ ràng trong lòng nghĩ khác, nhưng ngoài miệng Đới Hạnh San lại cố tình nói ra những lời lẽ cay độc.
Chính cô cũng không không hiểu bản thân đang nghĩ gì.
Mà rõ ràng người đàn ông này, chính là người đã nhiều lần dày vò, hành hạ Đới Hạnh San.
Khiến cho người nhà họ Đới phá sản, tống ba mẹ cô vào trong tù.
Mà trong lòng Đới Hạnh San chẳng những không cảm thấy thoải mái, còn có cảm giác khó chịu.
Khi nhìn thấy dáng vẻ gầy gò, bị người ta đánh đến mặt mày bầm tím của Khâu Kính Hựu.
- Mục đích chính của việc hôm nay tôi đến đây gặp anh, là muốn anh khai ra nơi ẩn náu, của toàn bộ những người tham gia vào đường dây phạm pháp cùng với anh.
Hắn biết ngay mà.
Nếu không có chuyện gì, thì sao Đới Hạnh San có thể chủ động đến đây gặp hắn chứ?
- Cho tôi một lý do đi. Tại sao em lại muốn tôi khai ra những người còn lại chưa bị bắt?
Khâu Kính Hựu chắc chắn chuyện này, cũng là Chu Thời Cảnh đứng đằng sau giật dây.
Chứ ngoại trừ Khâu Kính Hựu ra, thì cái chuyện ai phạm tội, ai bị bắt có liên quan gì đến Đới Hạnh San kia chứ?
- Tôi... chỉ là không muốn có thêm nhiều những cô gái giống như tôi, phải trở thành nô lệ cho người khác.
- Kính Hựu, nghe lời tôi. Hãy khai ra những người còn lại trong tổ chức, để pháp luật giúp bọn họ hoàn lương, tránh để bọn họ lún sâu vào con đường tội lỗi.
- Hiện tại, đây là việc duy nhất anh có thể làm, để giúp ích cho xã hội, và tốt cho cả những người anh em của anh nữa.
Nhận được câu trả lời từ cô, tiếng cười khanh khách của Khâu Kính Hựu lại vang lên.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà xem ra Đới Hạnh San vẫn rất ngây thơ.
Thật không ngờ cô lại nghĩ mọi chuyện, liên quan đến bộ máy nhà nước, cùng với thế giới ngầm đơn giản như vậy.
- Em muốn tôi khai ra đám người còn lại. Nhưng vừa đến đây, em đã nói tôi bị người khác đánh là đáng đời.
- Rốt cuộc là em đến đây để cầu xin, thương lượng, hay lại muốn dùng tính mạng của bản thân cùng hai đứa nhỏ, để ép tôi một lần nữa phải chiều theo ý em đây?