Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 168: Em đã lừa tôi?




Vừa nghe thấy lời cảnh báo của Cảnh sát vang lên.

Đới Hạnh San lập tức vội vàng rút lại bàn tay, đang chuẩn bị được đeo vào chiếc nhẫn cưới.

Hành động này của cô, khiến bàn tay cầm chiếc nhẫn kim cương của Khâu Kính Hựu, vô tình lạc lõng giữa không trung.

Khâu Kính Hựu sững sờ vì hành động dứt khoát của Đới Hạnh San.

Lập tức ngẩng đầu lên, lại bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng, với đôi mắt ướt át của cô.

Hắn nghi ngờ thái độ này của Đới Hạnh San, có liên quan đến lời nói vừa vang lên qua loa phóng thanh kia.

Nhưng Khâu Kính Hựu cũng không vội chất vấn Đới Hạnh San.

Mà chỉ lặng lẽ đặt chiếc nhẫn cưới vào trong hộp gấm, rồi quay lại phân phó đàn em.

- Đưa Hạnh San lên phòng trước đi.

Đới Hạnh San bị người của Khâu Kính Hựu kéo đi.

Nhưng lại chẳng có một chút phản kháng nào.

Ngoan ngoãn như một con gấu bông vô tri, vô giác, mặc người ta điều khiển.

Sau khi Đới Hạnh San đi khuất, Khâu Kính Hựu mới lệnh cho Hàm Minh, đẩy xe lăn đưa hắn ra ngoài cổng.

Đám người Chu Thời Cảnh cũng bị người của hắn lôi đi theo phía sau.

Trên đường từ nơi diễn ra hôn lễ đến khu vực cổng biệt thự.

Khâu Kính Hựu không ngừng suy nghĩ về chuyện, tại sao Cảnh sát lại biết hắn ở đây?

Nơi này hoang vu, hẻo lánh.

Nếu như không có người báo cho Cảnh sát, biết chỗ ở của Khâu Kính Hựu, thì bọn họ khó lòng có thể tìm ra.

Bị bao vây bất ngờ như thế này, Khâu Kính Hựu chẳng nắm chắc được bao nhiêu phần thắng.

Nhưng khi cánh cửa lớn của ngôi biệt thự mở ra.

Xuất hiện trước mặt đám Cảnh sát, vẫn là một ông trùm của băng đảng khét tiếng, treo trên gương mặt dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh.

Người vừa dùng loa phóng thanh thông báo cho Khâu Kính Hựu biết, chuyện Cảnh sát đã bao vây bên ngoài căn cứ, quả thật nói không sai.

Một đám đông người ở bên ngoài biệt thự lúc này, đều là những con người mặc Cảnh phục.

Xếp thành ba lớp, cầm súng chĩa vào cổng biệt thự.

Chỉ chờ Khâu Kính Hựu xuất hiện.

Nhìn thấy đám Cảnh sát cuối cùng cũng tìm được đến đây.

Trong lòng Chu Thời Cảnh cùng Định Thành, và Trần Chính đều hết sức vui mừng.

Ít nhất, có Cảnh sát ở đây, thì bọn họ và Đới Hạnh San sẽ có cơ hội được cứu.

Nhìn thấy Khâu Kính Hựu ngồi trên xe lăn, được người của hắn đẩy ra ngoài.

Theo sau là đám người Chu Thời Cảnh, ở trong tình trạng bị còng tay và bịt miệng.

Một người đàn ông trông có vẻ là chỉ huy của đám Cảnh sát, lại tiếp tục khuyên giải Khâu Kính Hựu.

- Khâu Kính Hựu, bắt giữ người trái phép là hành vi phạm pháp. Chúng tôi một lần nữa khuyên cậu, hãy thả những người vô tội ra, và ngoan ngoãn đứng ra đầu thú trước pháp luật.

- Xung quanh nơi này đều đã bị Cảnh sát bao vây. Cho dù cậu có cố tình chống đối người thi hành công vụ, thì cũng không thoát được đâu.

Đám đàn em của Khâu Kính Hựu lúc này, cũng đang cầm súng chĩa về phía Cảnh sát.

Chỉ cần bên kia nổ súng, thì bọn họ cũng sẽ lập tức đáp trả lại ngay.

Đối với lời khuyên nhủ của viên Cảnh sát.

Khâu Kính Hựu đương nhiên một chút cũng không nghe lọt lỗ tai.

Thái độ nói chuyện với Cảnh sát vẫn rất kiêu ngạo.

- Người vô tội? Chỉ cần tao nói có tội, thì ngay cả đám Cảnh sát chúng mày cũng trở thành những kẻ có tội. Mà những kẻ dám cản đường của tao, thì đều phải chết.

- Quên không nói cho chúng mày biết. Xung quanh ngôi biệt thự này, kể cả là dưới chân chúng mày đang đứng, có chôn rất nhiều mìn.

- Chúng mày có giỏi thì nổ súng thử xem? Tao mà chết thì không kẻ nào, có thể toàn mạng rời khỏi đây đâu.

Quả nhiên, Khâu Kính Hựu hoàn toàn không phải một kẻ dễ đối phó.

Lời hắn vừa nói ra, khiến đám Cảnh sát mặc dù anh dũng đến mấy, cũng khó tránh khỏi căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh.

Nhưng đã đến tận đây rồi, mà lại tay không trở về, chỉ vì mấy lời hù dọa của Khâu Kính Hựu.

Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì còn gì là uy danh của Cục Cảnh sát thành phố nữa?

Thế là tên chỉ huy lại tiếp tục đối đáp với Khâu Kính Hựu, với hy vọng có thể dùng lý lẽ của mình để cảm hoá hắn.

- Theo như tôi được biết thì Đới Tiểu thư, không hề muốn ở bên cạnh cậu. Tại sao cậu cứ phải vì một người không muốn ở bên cạnh mình, mà cố chấp khiến bản thân sai càng thêm sai? Làm như vậy, chỉ khiến cả cậu và cô ấy cùng đau khổ mà thôi.

- Tôi biết cậu có một người mẹ quá cố, đã mất cách đây 10 năm, do bị người khác hành hạ đến chết. Tôi chắc chắn cậu hẳn là rất yêu thương mẹ của mình, nên mới muốn trả thù thay cho bà ấy.

- Nhưng cậu cũng đừng quên, tất cả những người mà cậu bắt giữ bây giờ, họ cũng đều có người thân, có gia đình của họ. Họ cũng biết yêu thương và nhớ nhung người thân của họ, và thân nhân của họ cũng đang mong ngóng họ trở về.

- Cậu không có quyền bắt nhốt họ ở đây. Và nếu như cậu làm hại đến những người vô tội, thì hành động của cậu, có khác gì vợ chồng Đới Mộ Hàn ngày trước?

Viên Cảnh sát cố gắng vận dụng toàn bộ kiến thức, về cách phân tích tâm lý tội phạm, mà bản thân đã được học.

Chỉ mong có thể đánh thức bản tính lương thiện, trong người Khâu Kính Hựu.

Trước khi đến đây, anh ta đã điều tra tất cả thông tin của Khâu Kính Hựu.

Và biết được trước đây, hắn vốn không phải một con người máu lạnh như bây giờ.

Chỉ là từ sau khi tận mắt chứng kiến, cảnh mẹ ruột của mình bị đánh đập đến chết.

Nỗi oán hận dần tích tụ trong lòng, mới khiến Khâu Kính Hựu đánh mất bản tính lương thiện của mình.

Một người giống như Khâu Kính Hựu, căn bản không phải là không còn cách để cảm hoá.

Nhưng có một chuyện mà viên Cảnh sát kia có lẽ không biết.

Đó là Nhâm Tẫn Xuân và Đới Hạnh San, chính là giới hạn cuối cùng của Khâu Kính Hựu.

Chỉ cần là kẻ có ý đồ muốn chia rẽ hắn và Đới Hạnh San.

Bất kể là ai, Khâu Kính Hựu cũng sẽ không tha.

Quả đúng là như vậy!

Vừa nghe tên Cảnh sát nói mấy lời kia.

Khâu Kính Hựu chẳng những không nhận ra lỗi lầm của mình, mà ngược lại còn đùng đùng nổi giận.

Cặp mắt của hắn đỏ ngầu như màu máu, thiếu điều muốn ăn tươi, nuốt sống người Cảnh sát kia.

- Câm miệng! Hạnh San nói cô ấy rất yêu tao, muốn ở bên cạnh tao đến suốt cuộc đời, và sẽ không bao giờ rời xa tao.

- Mày biết không? Hôm nay chính là lễ cưới của tao với Hạnh San. Chính là lũ chó săn chúng mày, đến phá hỏng chuyện tốt của tao. Nói xem, lũ chúng mày có phải rất đáng chết hay không?

- Đến cả hai kẻ là Viện trưởng Viện kiểm sát, và Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát, còn phải ngoan ngoãn quỳ phục trước mặt tao, giống như một con chó.

- Mày nghĩ mày là cái thá gì, mà đòi dạy khôn tao?

Nhưng khi Khâu Kính Hựu vừa nói dứt lời, thì phía sau lưng lại truyền đến giọng nói của Đới Hạnh San.

- Khâu Kính Hựu.

Tiếng gọi này của cô vô cùng lạnh lùng.

Khác xa so với thái độ dịu dàng, hiểu chuyện của Đới Hạnh San những ngày qua.

Mà Khâu Kính Hựu cũng bị tiếng gọi, của Đới Hạnh San làm cho giật mình.

Không phải hắn đã kêu người đưa cô về phòng rồi hay sao?

Tại sao Đới Hạnh San có thể chạy ra đây?

Hàm Minh chủ động quay ngang chiếc xe lăn.

Để Khâu Kính Hựu có thể nhìn thấy những người, vừa rồi đứng phía sau lưng hắn.

Người của Khâu Kính Hựu đồng loạt tản hết sang hai bên, để hắn có thể nhìn thấy Đới Hạnh San.

Nhưng vừa quay lại nhìn, Khâu Kính Hựu lập tức sửng sốt, khi phát hiện trên tay Đới Hạnh San, đang cầm một con dao nhọn.

Khăn voan đội đầu đã được tháo xuống, nhưng trên người cô vẫn đang mặc chiếc váy cưới xinh đẹp.

Điều khiến Khâu Kính Hựu ngỡ ngàng nhất.

Đó là Đới Hạnh San đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Hoàn toàn không giống người bị mất thị lực nữa.

Ngay cả hai tên đàn em vừa phụ trách đưa Đới Hạnh San về phòng, cũng bị cô ép đi ra ngoài.

Thật ra, kể từ lúc Đới Hạnh San rút tay về, không cho Khâu Kính Hựu cơ hội đeo nhẫn cưới vào tay cô.

Thì hắn đã nghi ngờ về việc cô không toàn tâm, toàn ý muốn kết hôn với hắn.

Sở dĩ, Đới Hạnh San trở về bộ dạng ngoan ngoãn, hiểu chuyện giống như trước kia.

Chỉ vì muốn giữ lại mạng cho đám người Chu Thời Cảnh mà thôi.

Nhưng đến tận giờ phút này, Khâu Kính Hựu vẫn cố chấp, không muốn tin vào sự thật trước mắt.

- Hạnh San, em đang làm gì vậy?

Đới Hạnh San chỉ dừng lại ở cách chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi, chừng mười mấy bước chân, chứ không hề đến gần.

Nghe thấy câu hỏi của hắn, giọng nói của cô vang lên có tới ba phần cứng rắn, bảy phần chế giễu.

- Anh thông minh như vậy. Nhìn còn không hiểu hay sao mà còn hỏi?

Nhìn vào thái độ trong lúc Đới Hạnh San đối đáp với hắn.

Khâu Kính Hựu cũng nhìn ra được rằng lần này, cô không đứng cùng một chiến tuyến với hắn.

Nhưng trong lòng Khâu Kính Hựu vẫn còn nhiều nghi vấn, nên lại tiếp tục hỏi Đới Hạnh San.

- Em lấy lại được thị lực từ khi nào?

Nhớ lại thái độ của cô đối với hắn trong nhiều ngày qua, cùng với việc Cảnh sát tìm được đến đây.

Khâu Kính Hựu không tin Đới Hạnh San, chỉ mới vừa tìm lại được ánh sáng vào hôm nay.

- Từ trước khi tôi kêu anh mở khoá còng tay cho tôi.

Hắn nếu đã muốn biết như vậy, thì Đới Hạnh San cũng không ngại nói cho Khâu Kính Hựu biết.

Mặc dù cũng đã lường trước được kết quả.

Nhưng khi nhận được câu trả lời, từ chính miệng của Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu vẫn khó tránh khỏi cảm giác đau lòng.

- Vậy nên, em đã lừa tôi? Ngay cả chuyện em đồng ý kết hôn với tôi, cũng đều nhỉ nhằm mục đích khiến tôi nới lỏng phòng vệ?

Khâu Kính Hựu có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.

Có ngày bản thân bị chính người con gái, mà mình coi như thỏ nhỏ.

Hết lòng nâng niu, chiều chuộng trong tay.

Lại triệt để tính kế với mình.

Nhưng đối với bộ dạng như sắp không thể, giữ được sự bình tĩnh của Khâu Kính Hựu.

Đới Hạnh San lại cong môi nở một nụ cười hoàn hảo.

Mỗi lời nói ra đều vô cùng sắc bén.

Câu nào cũng chứa đựng một loại sức mạnh.

Giống như phải chọc điên Khâu Kính Hựu mới vừa lòng.

- Chứ không thì anh nghĩ, tôi sẽ cam tâm, tình nguyện ở bên cạnh kẻ đã hủy hoại gia đình tôi, bức chết ba mẹ tôi cho đến cuối cuộc đời hay sao?

- Đúng là thông minh quá mức, cũng có ngày bị chính cái thông minh nó hại. Tôi cũng không nghĩ rằng lừa anh lại dễ dàng đến như vậy.

- Sao hả? Anh lừa gạt tôi bao nhiêu lần thì được. Bây giờ, đến lượt tôi tính kế với anh, anh lại cảm thấy không thể chấp nhận được hay sao?

Không để cho hắn kịp có cơ hội bộc phát sự phẫn nộ.

Đới Hạnh San lại ở trước mặt bao nhiêu người, chủ động thừa nhận một chuyện.

- Còn một chuyện này nữa. Cảnh sát... cũng là do chính tôi gọi đến để bắt anh đấy.

Rồi cô từ từ kể cho Khâu Kính Hựu nghe, chuyện Đới Hạnh San đã báo Cảnh sát bằng cách nào.

...

Sau khi dụ dỗ được Khâu Kính Hựu, đuổi đám người của hắn ra ngoài, không cho bọn họ ở trong phòng ngủ vào ban đêm nữa.

Nhưng Đới Hạnh San cũng không manh động ngay trong đêm hôm ấy, mà chờ đến đúng vào ngày giỗ của mẹ ruột Khâu Kính Hựu.

Tuy hiện tại ba mẹ của Đới Hạnh San đã chết.

Khâu Kính Hựu coi như cũng đã trả được thù.

Nhưng cứ đến ngày này, hắn vẫn không cách nào kiềm chế được cảm giác nhớ mẹ, mà uống rất nhiều rượu.

Đêm đó, lợi dụng thời cơ Khâu Kính Hựu uống rượu say, chìm vào giấc ngủ sâu mà buông lỏng phòng vệ.

Người của hắn cũng đã không còn ở trong phòng.

Đới Hạnh San giả vờ ngủ say trên giường, đến nửa đêm bất thình lình mở mắt.

Nhìn sang bên cạnh thấy Khâu Kính Hựu vẫn nằm im, không một chút nhúc nhích.

Cô mới nhẹ nhàng ngồi dậy, đặt chân xuống dưới sàn nhà.

Đi vòng sang đầu giường bên kia, vươn tay mở ngăn kéo tủ gỗ cạnh đầu giường, cầm lấy con dao không có vỏ bọc, được đặt gọn gàng bên trong.

Mỗi một hành động của Đới Hạnh San, đều hết sức cẩn thận.

Cố gắng để không phát ra tiếng động, làm người đàn ông thức giấc.

Chắc có lẽ nghĩ cô tạm thời bị mù, không nhìn thấy gì, nên Khâu Kính Hựu mới không đề phòng.

Mà vẫn theo thói quen cũ, đặt các loại vũ khí phòng thân ngay bên cạnh giường ngủ.

Đới Hạnh San lặng lẽ ngồi xuống mép giường, bên cạnh chỗ Khâu Kính Hựu đang nằm.

Trong lòng nghĩ đến chuyện, Khâu Kính Hựu đã khiến nhà họ Đới tán gia, bại sản, đẩy ba mẹ cô vào cảnh tù tội.

Hết lần này tới lần khác, dùng tính mạng những người xung quanh, để ép cô ở bên cạnh hắn.

Nhớ tới cái lần Khâu Kính Hựu, hành hạ Đường Khắc Phong một cách dã man, ngay trước sự chứng kiến của Đới Hạnh San.

Rồi đến cái lần hắn dùng roi da bạo hành Đới Hạnh San.

Nhét đá lạnh vào trong âm đạo của cô.

Đới Hạnh San dường như đã đem tất cả những tủi nhục, mà bản thân đã phải gánh chịu, suốt hơn một năm qua.

Cũng như sự căm hận, đối với những việc làm của Khâu Kính Hựu, dồn vào trong ánh mắt.

Cô vung tay lên, muốn đem mũi dao sắc nhọn, đâm một nhát vào bên ngực trái của hắn.

Muốn lấy mạng Khâu Kính Hựu chỉ bằng một nhát dao.

Nhưng đến khi mũi dao chuẩn bị chạm tới lớp áo ngủ của hắn.

Đới Hạnh San lại không có cách nào xuống tay được.

Cuối cùng, bàn tay cầm chuôi dao không ngừng run rẩy, chỉ đành miễn cưỡng thu về.

Hai hàng nước mắt lại chảy dài xuống gò má xinh đẹp.

Cô cũng không rõ lý do mình không thể, chính tay giết chết Khâu Kính Hựu, là vì tính cách của bản thân quá lương thiện.

Vì bây giờ trong bụng Đới Hạnh San, đang mang thai hai đứa con của hắn.

Hay là vì bản thân cô vẫn còn yêu Khâu Kính Hựu nữa.

Mặc dù, chỉ cần là hắn chết đi, thì tất cả mọi người đều sẽ được giải thoát.

Thế nhưng... Đới Hạnh San thật sự không thể, xuống tay giết chết người đàn ông này.

Có điều... tuy rằng không thể tự tay giết chết Khâu Kính Hựu.

Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để cho hắn, tiếp tục làm chuyện phạm pháp, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Nếu Đới Hạnh San không thể giết Khâu Kính Hựu.

Vậy thì cô sẽ để pháp luật trừng trị hắn.

Đưa tay lên gạt nhẹ nước mắt

Đới Hạnh San cẩn thận cất con dao vào lại vị trí cũ, không quên đóng ngăn kéo lại.

Sau đó, mới cầm lấy điện thoại của Khâu Kính Hựu đặt trên mặt tủ, rón rén đi vào bên trong nhà tắm.

Bởi vì nghĩ rằng hai mắt của cô bị mất thị lực, sẽ không nhìn thấy gì.

Nên mỗi khi mở khoá màn hình điện thoại, hắn cũng không hề đề phòng Đới Hạnh San.

Cũng vì thế mà hiện tại, cô dễ dàng mở được khoá màn hình điện thoại của Khâu Kính Hựu.

Nhưng thay vì trực tiếp gọi cho Cảnh sát.

Đới Hạnh San lại nhắn tin, và gửi định vị nơi ở của mình cho người chị họ, rồi nhờ cô ta giúp mình báo Cảnh sát.

Lý do là vì nếu như cô gọi điện cho Cảnh sát để báo án.

Sợ Khâu Kính Hựu bất chợt tỉnh lại, sẽ nghe thấy giọng nói của cô.

Nên mới phải nhờ chị họ thay Đới Hạnh San báo Cảnh sát.

Xong việc, cô lập tức bước ra khỏi nhà tắm, đặt điện thoại về vị trí cũ trên mặt tủ.

Rồi lại cẩn thận leo lên giường, không một tiếng động, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Khâu Kính Hựu, tiếp tục giả vờ ngủ.