Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 169: Vậy cứ theo ý anh.




Bởi vì sau khi gửi tin nhắn cầu cứu cho chị họ.

Đới Hạnh San đã lập tức xoá sạch mọi dấu vết.

Nên Khâu Kính Hựu mới không phát hiện ra, rằng cô đã động vào điện thoại của hắn.

Mặc dù chị họ của Đới Hạnh San đã trình báo sự việc, với cơ quan Cảnh sát từ trước đó nhiều ngày.

Nhưng sở dĩ đến hôm nay, Cảnh sát mới điều động lực lượng đến bắt người, là bởi vì bọn họ cũng cần có thời gian để chuẩn bị.

Chứ không thể vừa thấy có người báo án, đã vội vàng lập tức chạy đi bắt người.

Khâu Kính Hựu chẳng những đối với hai quan chức cấp cao, là Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát và Viện trưởng Viện kiểm sát cũng dám bắt cóc.

Mà còn dám cho người tấn công trại tạm giam để cướp người.

Điều đó chứng tỏ hắn thuộc vào nhóm tội phạm cực kỳ nguy hiểm.

Hoàn toàn không dễ đối phó.

Nếu như phía Cảnh sát hấp tấp, vội vàng.

Không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng đã đối đầu với Khâu Kính Hựu, thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Rõ ràng trước khi đến đây, đám Cảnh sát cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng chiến dịch tác chiến.

Thế mà vẫn có cảm giác bị lép vế, trước những lời đe doạ của Khâu Kính Hựu.

Điều này có thể thấy, chuyện có người nói Khâu Kính Hựu đích thị là một tên ác ma.

Hoàn toàn không phải chỉ là lời đồn.

Chu Thời Cảnh nghe thấy những lời nói, thoát ra từ miệng của Đới Hạnh San, thì hết sức vui mừng.

Cuối cùng thì cô gái trong lòng của anh ta, đã trở nên mạnh mẽ, và biết tự tìm cách để bảo vệ bản thân mình.

Khâu Kính Hựu im lặng lắng nghe Đới Hạnh San thuật lại, cả quá trình cô đã bày mưu, tính kế với hắn.

Đôi mắt vừa rồi ẩn chứa tia tơ máu, vì những lời nói thoát ra từ miệng của tên Cảnh sát.

Bây giờ, đã bị che phủ bởi một lớp sương mỏng.

Lần thứ nhất, vì muốn rời xa Khâu Kính Hựu, mà Đới Hạnh San đã lựa chọn nhảy lầu tự tử, để có thể cùng hắn âm dương cách biệt.

Lần thứ hai, vì muốn cắt đứt mọi mối quan hệ với Khâu Kính Hựu, mà cô lại kêu hắn làm một chuyện hết sức tàn nhẫn, đó là mổ bụng cô lấy hai đứa con của bọn họ ra.

Trong khi đó, hai đứa nhỏ trong bụng Đới Hạnh San, lúc bấy giờ chỉ mới được hơn sáu tháng tuổi.

Rồi còn kêu Khâu Kính Hựu hãy bóp chết cô đi.

Và lần này, vì muốn rời khỏi hắn lần nữa, mà Đới Hạnh San lại gọi Cảnh sát đến để bắt Khâu Kính Hựu.

Hơn nữa, còn không biết tiếp theo cô sẽ dùng con dao, mà cô đang cầm trong tay kia, làm gì để uy hiếp hắn nữa đây?

Thế mà Khâu Kính Hựu còn tự mình ảo tưởng, rằng thời gian qua Đới Hạnh San trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Là vì đã bị những hành động dịu dàng, ga lăng của hắn làm cho cảm động.

Và đang dần bỏ qua những lỗi lầm, mà Khâu Kính Hựu đã làm trước kia, từ từ tiếp nhận hắn.

Khâu Kính Hựu tự thấy bản thân chẳng thông minh chút nào.

Thực tế, hắn là kẻ ngu ngốc nhất trên thế gian này.

Là vì Khâu Kính Hựu ngu ngốc, nên mới để Chu Thời Cảnh và Đới Hạnh San, qua mặt hắn một cách dễ dàng như vậy.

Một bàn tay Khâu Kính Hựu gắt gao, siết chặt lấy tay vịn của chiếc xe lăn.

Cố gắng muốn giữ cho bản thân thật bình tĩnh.

Chuyện đã đến bước đường này, mà Khâu Kính Hựu vẫn muốn lừa người, dối mình.

Muốn Đới Hạnh San nói với hắn, đây không phải sự thật.

- Không... Hạnh San, đây không phải sự thật, đúng không? Em đang đùa tôi, đúng không?

- Không phải... không phải em đã hứa, sẽ ở lại bên cạnh tôi đến suốt cuộc đời. ho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không bao giờ rời xa tôi, và sẽ sinh con cho tôi hay sao?

- Còn nữa, không phải em đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi rồi hay sao? Sao em có thể báo Cảnh sát, đến bắt chồng của mình được chứ? Đừng đùa như thế.

Khóe môi Khâu Kính Hựu nở một nụ cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.

Hắn đã không còn nhớ rõ, đây là lần thứ bao nhiêu, bản thân vì cô mà đau lòng đến rơi lệ.

Trong lòng Khâu Kính Hựu cũng đã tự cảm nhận được, kỳ vọng lần này mà mình đặt hết lên người Đới Hạnh San, là một sai lầm.

Cô sẽ không bao giờ cho hắn, một câu trả lời mà Khâu Kính Hựu mong muốn.

Quả đúng là như vậy.

Sau khi nghe thấy những lời chất vấn của hắn.

Đới Hạnh San khẽ ngẩng đầu lên, cố gắng kiềm chế để nước mắt không rơi vào lúc này.

Rồi lại nhìn Khâu Kính Hựu bằng khuôn mặt, chứa đựng một nụ cười trào phúng.

- Đùa? Chuyện đã rõ ràng như thế này rồi, mà anh vẫn nghĩ rằng tôi đang đùa anh? Anh thấy mọi người ở đây, có ai giống đang đùa với anh hay không? Hay chỉ có anh là luôn thích đem người khác, ra làm trò vui tiêu khiển của mình?

- Lời hứa? Vậy anh thấy tất cả những chuyện mà tôi hứa với anh, có chuyện nào là tôi tự nguyện hay không? Hay đều là bị anh dùng mạng người để ép buộc? Lời hứa đối với anh, không phải cũng chỉ giống như một giấc mơ thôi hay sao?

Đúng thế!

Trước đây, hắn đã từng nói với cô rằng, hãy xem như hẹn ước lúc nhỏ giữa hai người, chỉ giống như một giấc mơ.

Những lời mà Khâu Kính Hựu đã nói vào ngày hôm đó.

Đới Hạnh San vẫn còn nhớ rất rõ, như đã được in vào trong đầu.

Và có lẽ cho đến suốt cuộc đời này, cô cũng chẳng thể nào quên.

- Anh còn nhớ không? Cái ngày mà anh quỳ gối xin lỗi tôi. Anh đã thừa nhận rằng bản thân đã sai, khi đã hành hạ tôi và Đường Khắc Phong.

- Nhưng kết quả thì sao? Anh vẫn chứng nào, tật nấy. Lại dùng tính mạng của Thời Cảnh, và những người đã giúp tôi thoát khỏi anh, để ép tôi phải kết hôn với anh.

- Đúng là “giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời”. Tính cách bệnh hoạn, tàn ác của anh, đã sớm ngấm sâu vào trong máu rồi. Không có bất kỳ một loại thuốc nào, có thể chữa được nữa đâu.

- Nếu như trên đời này, đã không còn ai có thể cảm hoá được anh, thì tôi sẽ để cho pháp luật trừng trị anh. Với tất cả những tội ác mà anh đã gây ra, tin chắc cái chuyện để anh phải nhận mức án cao nhất, chẳng phải chuyện gì khó khăn.

- Tin chắc trên đời này, không chỉ có một mình tôi. Mà tất cả những người phụ nữ, đều không ai muốn kết hôn với một người đàn ông, là kẻ sát nhân, máu lạnh, bệnh hoạn và biến thái giống như anh.

Cố nén nước mắt vào trong.

Cho dù thật sự rất không muốn, nhưng cuối cùng Đới Hạnh San vẫn phải nói ra những lời, mà nó không chỉ tàn nhẫn đối với Khâu Kính Hựu.

Mà còn khiến cho bản thân cô, và hai đứa bé trong bụng, đều phải chịu tổn thương.

- Bây giờ, tôi cho anh hai sự lựa chọn. Một là thả Chu Thời Cảnh, Định Thành và người đàn ông kia ra, rồi ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.

- Còn không thì... tôi sẽ dùng con dao này, đâm vào bụng của mình. Rồi cùng chết với hai đứa con chưa chào đời của anh.

Vừa nói, Đới Hạnh San vừa đưa mũi dao nhọn hoắc, chạm vào lớp váy cưới ở phần bụng bầu của mình.

Cô biết bản thân làm như thế này, là tàn nhẫn với chính con ruột của mình.

Khi đã dùng tính mạng của hai đứa nhỏ, để uy hiếp chính ba ruột của chúng nó.

Có lẽ sau này, khi Đới Hạnh San gặp hai đứa nhỏ, kể cả là ở dưới âm phủ.

Thì nhất định chúng nó sẽ oán trách cô.

Cho rằng cô là một người mẹ vô trách nhiệm.

Nhưng Đới Hạnh San thật sự đã đi đến bước đường cùng rồi.

Đây cũng là cách duy nhất, để cứu mạng đám người Chu Thời Cảnh.

Nghe thấy từng lời nói thoát ra từ miệng của Đới Hạnh San.

Mà câu nào cũng mang hàm ý chất vấn, chì chiết Khâu Kính Hựu.

Hắn lặng người nhìn cô.

Khâu Kính Hựu thật không ngờ, có một ngày người con gái mà hắn yêu, chẳng những báo Cảnh sát đến bắt hắn.

Mà còn muốn hắn phải lãnh mức án phạt cao nhất.

Trái tim trong lồng ngực lại như bị ai đó dùng tay bóp chặt.

Cảm giác đau đớn, khó chịu như muốn bức ép Khâu Kính Hựu đến ngạt thở.

Nhưng nó cũng chẳng đau đớn bằng việc, Đới Hạnh San một lần nữa lại đem tính mạng, của hai đứa nhỏ trong bụng ra, để ép hắn phải vướng vào cảnh tù tội.

Mặc dù trong lòng Khâu Kính Hựu bây giờ, đang không ngừng cuộn lên những trận sóng dữ.

Nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, để đối đáp với cô.

- Hạnh San, em thật sự có thể chỉ vì muốn cứu mạng đám người Chu Thời Cảnh, cũng như muốn tống tôi vào trong tù. Mà sẵn sàng xuống tay, với chính con ruột của mình hay sao?

- Tôi không tin em có thể, làm ra loại chuyện tàn nhẫn như vậy. Nếu như em thật sự có thể, tự tay bóp chết chính con ruột của mình. Thì trước kia đã không vì nghĩ rằng, tôi ép em uống thuốc phá thai, mà trở nên suy sụp.

- Nếu như em có gan dám giết chết, hai đứa con chưa chào đời của tôi. Thì lúc trước khi ở bệnh viện, em vốn đã có rất nhiều cơ hội để phá thai. Nhưng tại sao em vẫn giữ hai đứa con của chúng ta, cho đến tận bây giờ?

- Đừng lấy sự an toàn tính mạng của hai đứa ra, đề uy hiếp tôi nữa. Trò này cũ lắm rồi! Tôi dám khẳng định là em sẽ không dám cầm dao, tự đâm vào bụng của mình.

Lần này, hắn lại đem toàn bộ hy vọng của mình, đặt cược hết vào sự lương thiện của Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu cho rằng, một cô gái yếu đuối, lương thiện giống như cô.

Sẽ không bao giờ dám xuống tay với chính con ruột của mình.

Lần này, hắn lại lựa chọn không thoả hiệp.

- Bây giờ, tôi cho em thêm một cơ hội. Chỉ cần em ngoan ngoãn bỏ dao xuống, ở trước mặt tôi nhận lỗi. Đồng thời, tiếp tục kết hôn với tôi, thì tôi sẽ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.

- Còn nếu như em vẫn cố chấp, muốn đem hai đứa nhỏ cùng rời khỏi thế giới này. Vậy thì tôi cũng không ngại, cho người kích nổ những quả mìn, được chôn xung quanh ngôi biệt thự này. Để tất cả những người có mặt ở đây hôm nay, đều sẽ phải chết theo em đâu.

Khâu Kính Hựu đã từng nói, Đới Hạnh San bây giờ chính là ngoại lệ duy nhất của hắn.

Cho nên, dù cô có làm ra chuyện sai trái đôi với Khâu Kính Hựu như thế nào.

Kể cả là việc Đới Hạnh San muốn hắn, phải nhận mức án tử hình, cho tất cả những tội ác mà hắn đã gây ra.

Thì hắn cũng sẽ bao dung và bỏ qua, cho tất cả những lỗi lầm của cô.

- Dù sao, bây giờ không có em ở bên cạnh. Tôi sống cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Nhưng có vẻ lần này, Khâu Kính Hựu đã đi sai một nước cờ.

Cho dù phải đối diện với tính mạng, của bao nhiêu con người ở đây.

Thì Đới Hạnh San cũng không có ý định chùn tay.

Cô thật sự mệt rồi!

Không còn đủ sức để sống vì người khác nữa.

Hiện tại, mỗi giây, mỗi phút ở bên cạnh hắn.

Chỉ khiến Đới Hạnh San cảm thấy ngột ngạt, bức bách.

Sống với Khâu Kính Hựu cả đời, là chuyện mà cô không thể làm được.

- Cho tôi một cơ hội? Chỉ cần nhận lỗi thì anh sẽ xem như, chuyện này chưa từng xảy ra?

- Vậy sao anh không hỏi, tôi có nguyện ý bỏ qua cho anh hay không?

Con người hắn trước sau chưa từng thay đổi.

Chuyện gì cũng muốn làm theo ý mình.

Chưa bao giờ biết nhường Đới Hạnh San, dù chỉ một chút.

- Anh đã từng tìm hiểu về lịch sử Việt Nam chưa? Ngày xưa, đã có rất nhiều bà mẹ Việt Nam anh hùng, vì cứu đồng bào của mình. Mà không tiếc hy sinh bản thân, cùng người thân ruột thịt của mình.

- Huống hồ, hai đứa nhỏ trong bụng của tôi, lại là con ruột của kẻ mà tôi hận đến thấu xương. Ngay cả tính mạng của bản thân, tôi còn không màng đến. Thì anh nghĩ xem, có gì mà tôi không dám tước đi mạng sống của các con anh?

- Còn lý do tại sao trước đó, tôi không phá bỏ cái thai này. Chỉ là bởi vì tôi muốn sau khi lo liệu ổn thỏa, mọi vướng bận trên đời này. Thì tôi sẽ đem theo hai đứa nhỏ, xuống dưới âm phủ đoàn tụ với ba mẹ của tôi.

- Anh nghĩ tôi không dám giết con của anh, là đang coi thường tôi hay sao? Cũng đúng! Trong mắt của anh, tôi lúc nào mà chẳng là một người phụ nữ yếu đuối, nhu nhược. Chỉ cần anh hù dọa một chút là sẽ sợ, phải không?

- Nếu vậy, hôm nay tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Không phải lúc nào, tôi cũng nhu nhược như anh đã nghĩ.

Vừa nói, cô lại vừa chuyển động bàn tay, khiến mũi dao làm chiếc váy cưới hõm xuống một mảng.

- Nếu anh thật sự muốn chúng ta cùng chết. Vậy cứ theo ý anh. Dù sao tôi sớm cũng đã chẳng thiết sống nữa. Chỉ là chết sớm hơn dự định một chút thôi mà.

Đới Hạnh San đã đem tính mạng của mình và hai đứa nhỏ ra uy hiếp.

Mà Khâu Kính Hựu chẳng những không nhượng bộ, còn tiếp tục đe dọa ngược lại cô.

Điều đó chứng tỏ, hắn chưa từng quan tâm đến cảm nhận của Đới Hạnh San.

Sự an toàn tính mạng của mẹ con cô.

Đối với Khâu Kính Hựu mà nói, cũng chẳng hề quan trọng.

Điều mà hắn quan tâm, chỉ là lòng tự tôn của chính mình mà thôi.

Khâu Kính Hựu chỉ là không muốn thua dưới tay người khác mà thôi.

Nhìn thấy hành động của Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh vừa kinh ngạc lại vừa lo lắng.

Chỉ sợ nếu như lần này, Khâu Kính Hựu vẫn không chịu thỏa hiệp, thì cô sẽ thật sự làm chuyện dại dột.

Nhưng bây giờ, hai tay anh ta vẫn còn đang bị chiếc còng số 8 khoá chặt, miệng dán băng keo.

Cho dù có muốn mở miệng, khuyên nhủ Đới Hạnh San, thì cũng không thể.

- Vậy... nếu như tôi đồng ý thả bọn họ đi. Em... em có thể nào ở lại bên cạnh tôi không?

Nhìn thấy hành động rất có sức uy hiếp, cũng như những lời mà cô vừa nói ra.

Khâu Kính Hựu rốt cuộc cũng biết sợ rồi!

Hắn bắt đầu hốt hoảng.

Nhưng cho đến tận giờ phút này.

Khâu Kính Hựu một giây cũng không muốn, phải rời xa Đới Hạnh San.

Càng không muốn cô đem theo hai đứa nhỏ, cứ thế biến mất khỏi thế gian, như chưa từng tồn tại.

Nhưng đối diện với đôi mắt đọng nước của người đàn ông kia.

Đới Hạnh San vẫn rất kiên định, không một chút mềm lòng.

- Đừng hỏi những câu mà chính bản thân anh, đã sớm biết rõ đáp án. Bây giờ, anh chỉ có quyền lựa chọn, chứ không có tư cách đặt điều kiện ở đây.

Nhận được câu trả lời của cô.

Khâu Kính Hựu nhất thời không biết làm gì, ngoài việc im lặng nhìn Đới Hạnh San.

Trước giờ, hắn vẫn luôn thích thú, đối với việc buộc người khác phải đưa ra những quyết định, vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng ngay lúc này, Khâu Kính Hựu lại không muốn bản thân, phải là người đưa ra bất kỳ một lựa chọn nào.

Hắn không muốn đi tù, không muốn phải chết.

Càng không muốn rời xa Đới Hạnh San.

Nhìn thấy Khâu Kính Hựu không chịu đưa ra lựa chọn.

Bàn tay cầm dao của Đới Hạnh San, lại đâm sâu vào bụng mình hơn một chút.

Chỉ cần thêm một lần dùng lực đâm vào nữa.

Chắc chắn mũi dao sẽ chọc thủng, lớp váy cưới ở phần bụng của cô.

Mà cứa rách lớp da thịt của chiếc bụng bầu đang nhô cao.

Lúc này, mọi người vừa căng thẳng lại vừa hốt hoảng.

Chẳng ai muốn chứng kiến cảnh tượng, Đới Hạnh San một xác ba mạng, cứ thế mà chết đi.

Khâu Kính Hựu lúc này, dường như cũng đã hoảng sợ tột độ.

Cuối cùng, vẫn là không lỡ nhìn người phụ nữ hắn yêu, chết trước mặt hắn.

- Thả người...!