Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 167: Không phải hai mắt của em bị mất thị lực hay sao?




Bác sĩ nói vấn đề liệt dương của Khâu Kính Hựu, hoàn toàn có thể chữa khỏi.

Thời gian sau khi xuất viện, hắn vẫn uống thuốc theo đơn mà người của bệnh viện đã kê, kết hợp với việc trị liệu vật lý.

Bây giờ, khi tiếp xúc thân mật với Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu lại phát hiện cơ thể mình có phản ứng.

Lẽ nào... vấn đề khiến hắn vẫn luôn phiền não suốt thời gian qua, bây giờ đang dần tan biến?

Người anh em của Khâu Kính Hựu, sau một thời gian dài điều trị, đang dần có chuyển biến theo hướng tích cực?

Đây có phải là mơ không?

Hắn bây giờ, thật sự đã không còn giống một tên “Thái giám” nữa?

Nếu chuyện này là thật, thì có phải đôi chân của Khâu Kính Hựu, cũng sẽ có cơ hội hồi phục như cũ hay không?

Càng nghĩ, hắn lại càng không giấu nổi sự phấn khích.

Nếu như đôi chân của Khâu Kính Hựu, có thể đi lại bình thường giống như trước kia, thì hắn sẽ có thể tự tin nắm tay Đới Hạnh San cùng đi vào lễ đường.

Có thể bảo vệ cô tốt hơn, và đưa Đới Hạnh San đến bất cứ nơi nào mà cô muốn.

Nhưng Đới Hạnh San bây giờ còn đang mang thai, lại sắp sinh rồi.

Cứng lúc nào không cứng, lại cứng ngay vào lúc này.

Khâu Kính Hựu thật sự không biết phải xử lý như thế nào.

Mà khi nghe thấy lời của hắn, Đới Hạnh San không tránh khỏi kinh ngạc.

Không phải là Khâu Kính Hựu bị liệt dương sao?

Sao có thể cứng được chứ?

- Anh... anh đùa đúng không?

Dựa vào hoàn cảnh hiện tại, nếu thân dưới của hắn thật sự có phản ứng, thì chắc chắn chỉ có thể đòi hỏi ở chỗ của cô.

Mà Đới Hạnh San bây giờ, không hề muốn làm tình với Khâu Kính Hựu, thêm bất cứ một lần nào nữa.

Đương nhiên, cô thật sự hy vọng lời kia của hắn chỉ là đùa cho vui.

- Anh đùa em làm gì? Nếu em không tin, hay là dùng tay của em cảm nhận thử, xem phía dưới của anh trướng tới mức nào rồi?

Vừa nói dứt lời, Khâu Kính Hựu lập tức nắm lấy tay Đới Hạnh San, kéo về phía mình.

Nhưng bàn tay còn chưa kịp chạm vào chỗ đó của hắn, thì Đới Hạnh San đã vội vàng rút tay về.

Gương mặt càng thêm gắt gao nóng bừng.

- Không... không cẩn. Em tin anh!

Ngay sau đó, Đới Hạnh San vội nhích người ra xa chỗ Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Cuộn mình lại một góc, như mèo nhỏ bị người khác ức hiếp.

Đang trong lúc hưng phấn, lại nhìn thấy bộ dạng nhút nhát quen thuộc, như muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt này của cô.

Khâu Kính Hựu như bị đối phương quyến rũ, lập tức thừa thắng xông lên, ép Đới Hạnh San vào một góc của hồ bơi.

- Sao vậy? Em không vui khi biết được chồng sắp cưới của em, không còn là một thằng đàn ông bất lực nữa hay sao?

- Không phải lần trước, em còn mạnh miệng nói không muốn gả cho một người đàn ông, bị liệt dương hay sao?

- Bộ dạng cứng rắn đó của em, hôm nay mất đi đâu rồi?

Thật ra, cô chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ hắt hủi Khâu Kính Hựu, chỉ vì chuyện hắn bị liệt dương.

Đó chẳng qua chỉ là một cái cớ, Đới Hạnh San cố tình đem ra để nhằm mục đích chọc điên Khâu Kính Hựu.

Muốn cho hắn từ bỏ việc muốn kết hôn với cô mà thôi.

Còn lý do thật sự của việc Đới Hạnh San không muốn kết hôn với hắn, thì cô nghĩ Khâu Kính Hựu là người rõ hơn ai hết.

Hắn bất ngờ đến gần Đới Hạnh San hơn, đem toàn bộ hơi thở nam tính phả lên người cô.

Khiến cho Đới Hạnh San càng thêm lúng túng, vội vàng dùng hai tay đặt lên ngực hắn, như một hành động tự vệ chính đáng.

- Không... không phải như thế. Nếu thật sự chỗ đó của anh có thể hồi phục lại như cũ, em đương nhiên cũng cảm thấy mừng cho anh.

- Nhưng... nhưng mà bây giờ em vẫn còn đang mang thai, sợ là sẽ không thể hầu hạ anh được.

Biết tính của Khâu Kính Hựu, trước giờ chỉ ưa mềm mỏng.

Nên Đới Hạnh San cũng cố gắng bày ra bộ dạng dịu dàng nhất có thể, để nói chuyện với hắn.

- Còn chuyện lần trước... em biết là bản thân đã sai, và em cũng đã xin lỗi anh rồi.

- Chồng tương lai của em, là người đàn ông bản lĩnh và mạnh mẽ nhất thế gian. Chắc chắn anh cũng sẽ không phải một người đàn ông so đo, thích để bụng những chuyện đã qua rồi, có đúng không?

Trút bỏ được vấn đề, mà bản thân vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Khiến Khâu Kính Hựu tự tin hơn hẳn.

Hắn chủ động dùng một tay ôm eo Đới Hạnh San, kéo cô vào trong ngực.

- Không, anh là một người đàn ông rất chi là nhỏ nhen. Với lại, lần trước em xin lỗi. Anh cũng chưa có nói là sẽ tha thứ cho em.

- Bởi vì bản tính của anh rất hay để bụng chuyện cũ. Nên đợi sau khi em sinh con xong, anh nhất định phải phạt em liệt giường một tháng, không tính thời gian ở cữ.

Khâu Kính Hựu nói rồi, liền cầm lấy một bàn tay của Đới Hạnh San, đưa xuống dưới mặt nước, đặt nó lên cơ quan mật giữa hai chân hắn.

Khâu Kính Hựu nghiêng đầu cắn nhẹ vành tai cô, như muốn khiêu khích.

- Mang thai vẫn có thể dùng tay. Mấy tháng rồi không được chăm sóc, thằng nhỏ của tôi nhớ em lắm rồi đấy!

Khi bàn tay mềm mại của Đới Hạnh San chạm tới dị vật dưới nước.

Cô mơ hồ không thể phán đoán, rốt cuộc là do nước trong hồ ấm nóng.

Hay vật nhỏ của Khâu Kính Hựu như củ khoai lang, đang chôn vùi trong bếp than hồng, nóng đến mức như muốn phát bỏng nữa.

Cũng may toàn bộ đàn em, Vệ sĩ cùng đám Hầu gái, đều đã bị Khâu Kính Hựu đuổi ra ngoài.

Nên mới không có ai ngoài cô và hắn, chứng kiến cảnh này.

Biết là không thể tránh được chuyện này.

Đới Hạnh San chỉ đành miễn cưỡng, dùng bàn tay mềm mại của mình xoa dịu con thú, như mới thoát ra khỏi xiềng xích giữa hai chân Khâu Kính Hựu.

Ra sức lấy lòng hắn.

Tuy nói hiện tại, Khâu Kính Hựu là người mà Đới Hạnh San hận nhất.

Cũng là người mà cô không muốn lên giường cùng nhất.

Nhưng sự thật thì Đới Hạnh San, không thể nào chối bỏ được một chuyện.

Đó là mỗi lần cùng Khâu Kính Hựu tiếp xúc thân mật, cơ thể cô vẫn không tránh khỏi có phản ứng sinh lý.

Trong căn phòng xa hoa, lộng lẫy, rất nhanh đã vang lên những tiếng thở dốc của người đàn ông.

Lâu lắm rồi Khâu Kính Hựu mới lại cảm thấy thoải mái như thế này.

...

Một hôm, Khâu Kính Hựu ôm Đới Hạnh San nằm trên giường, chưa kịp đi vào giấc ngủ, thì lại nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên.

- Kính Hựu, có thể kêu đám người trong phòng ra ngoài không? Chứ để bọn họ ở trong phòng thế này, giả dụ em có muốn thân mật với anh nhiều hơn một chút, cũng ngại.

- Chúng ta sắp kết hôn rồi. Chẳng lẽ anh cứ đề phòng em như vậy mãi hay sao?

Nghe thấy lời đề nghị của Đới Hạnh San, hắn lập tức cúi đầu nhìn cô, có chút nghi hoặc.

- Chẳng phải hai mắt của em tạm thời bị mất thị lực hay sao? Tại sao lại biết trong phòng không chỉ có hai chúng ta?

Đới Hạnh San bất ngờ bị chất vấn ngược lại, nhưng cũng không lộ ra chút lúng túng nào, mà chỉ bình tĩnh đáp.

- Bởi vì hai chân của anh bị liệt, nằm mãi ở một tư thế sẽ khó chịu, nên đêm nào cũng kêu người giúp anh đổi tư thế. Anh tưởng em ngủ thì không biết gì hết hay sao?

Nhận được một câu trả lời vô cùng hợp lý, khiến sự nghi ngờ trong lòng Khâu Kính Hựu lập tức bị đập tan, nhưng vẫn cố tình hỏi thêm một câu nữa.

- Nếu em đã biết bọn họ ở đây vì lý do gì, thì sao còn cho rằng là anh đề phòng em, nên mới giữ bọn họ ở trong phòng?

- Với lại, nếu như bây giờ anh cho bọn họ ra ngoài, thì ban đêm ai sẽ là người giở mình cho anh?

Nghe hắn buông lời trách móc.

Đới Hạnh San lập tức lộ ra vẻ mặt hối lỗi, cố tình làm nũng trong lòng Khâu Kính Hựu.

- Nghi ngờ anh là em không đúng. Em xin lỗi! Cùng lắm... cùng lắm ban đêm em dậy giở mình cho anh là được chứ gì?

Người đàn ông giật giật đuôi lông mày, vì ý tưởng táo bạo của cô.

- Nhưng mà em còn đang mang thai. Hơn nữa, lại còn là phụ nữ nữa. Anh nặng lắm! Em nhắm có làm nổi công việc này không?

- Làm nổi hay không thì phải thử mới biết được. Cùng lắm... nếu như không nổi thì em lại gọi người vào giúp anh? Chứ em không muốn có người phá vỡ, không gian riêng tư của chúng ta đâu.

Trông thấy bộ dạng này của Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu bất giác lại nảy sinh nghi ngờ.

Không hiểu lý do tại sao tự nhiên cô lại trở nên ngoan ngoãn, lại còn chủ động quan tâm hắn như vậy.

Nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã bị Khâu Kính Hựu gạt ra khỏi đầu.

Hắn cho rằng là do Đới Hạnh San vẫn còn tình cảm với mình.

Nên cô đã bắt đầu từ từ tiếp nhận lại Khâu Kính Hựu, khi nhiều ngày qua thấy hắn đổi xử tốt với cô như vậy.

Thấy Đới Hạnh San hiểu chuyện như vậy.

Khâu Kính Hựu cũng không lỡ làm cô vợ nhỏ này không vui.

Với lại, hắn cho rằng mặc dù bản thân đang bị liệt.

Nhưng để đối phó với một thai phụ giống như Đới Hạnh San, thì vẫn là dư sức.

Thế là cuối cùng, Khâu Kính Hựu đã đồng ý với yêu cầu của cô, quay ra nói với đám Vệ sĩ.

- Các người ra ngoài cả đi.

...

Cầu hôn không bao lâu, thì Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu cũng bước vào công tác chụp ảnh cưới.

Không phải đi đâu xa, mà ở ngay trong chính căn biệt thự của mình, trên bãi cỏ xanh mướt.

Khâu Kính Hựu cho người dùng những bông hoa hồng, xếp thành một hình trái tim cực lớn.

Xung quanh trang trí bằng những trùm bóng khí, tạo thành hình trái tim lơ lửng giữa không trung.

Nhưng nổi bật nhất vẫn là cặp thiên nga uyên ương rất lớn, được làm bằng loại đá băng trong suốt, ôm lấy chữ LOVE.

Sau khi chụp ảnh cưới ngoài trời, bọn họ còn có một bộ ảnh chụp trong phòng.

Căn phòng được dùng để chụp ảnh cưới, trên trần treo đầy những chiếc đèn thả hình chim ruồi trong suốt, tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh đẹp lung linh.

Chính giữa là một chiếc mái vòm, được tạo thành từ vô số những loại hoa.

Kết hợp với làn khói màu xanh được tạo ra từ máy phun sương, khiến bộ ảnh cưới của Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San, đẹp lung linh như trong truyện cổ tích.

...

Đến khi thai nhi trong bụng Đới Hạnh San được 34 tuần tuổi, cô và Khâu Kính Hựu tiến hành tổ chức lễ cưới.

Mặc dù trước đó, Đới Hạnh San cũng đã gợi ý với Khâu Kính Hựu, cho rời lại lễ cưới đến sau khi cô sinh con xong, hai mắt lấy lại được thị lực, cũng như để hai chân của hắn có thể hồi phục như cũ.

Nhưng Khâu Kính Hựu không đồng ý.

Hắn nói đã chọn được ngày hợp tuổi của hai người, nên phải mau chóng tổ chức lễ cưới, không được để mất ngày lành.

Khâu Kính Hựu còn nói, đợi sau khi Đới Hạnh San sinh con xong, và đôi mắt của cô nhìn thấy ánh sáng.

Nếu như Đới Hạnh San muốn tổ chức hôn lễ một lần nữa, thì hắn sẽ lại chuẩn bị cho cô.

Dù sao Khâu Kính Hựu cũng không có gì ngoài tiền.

Có một vấn đề hắn không hề nói với Đới Hạnh San, đó là lý do Khâu Kính Hựu muốn mau chóng tổ chức lễ cưới.

Một phần là vì vẫn lo lắng nếu không mau chóng hoàn thành hôn lễ, hắn sợ sẽ đánh mất cơ hội được cùng cô tay trong tay tiến vào lễ đường.

Ngày cưới, Đới Hạnh San mặc một chiếc váy cưới màu trắng, có đính hàng ngàn những viên kim cương nhỏ li ti.

Phần cổ áo trễ vai ngắn tay, được tô điểm bởi vô số những bông hoa hồng đẹp đẽ.

Thiết kế phần đuôi váy xoè rộng, vừa vặn giúp che đi bụng bầu đã lớn vừa vặn, lại không làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển, của hai đứa nhỏ trong bụng Đới Hạnh San.

Chiếc khăn voan trùm đầu dài 5 mét, cũng đính vô số những viên pha lê lấp lánh.

Lễ cưới của cô và Khâu Kính Hựu được tổ chức vào buổi tối, nhằm mục đích làm tăng thêm phần lãng mạn.

Hội trường cưới cũng được chuẩn bị hết sức công phu, khi dùng những chiếc đèn pha lê dạng sợi, cùng với đèn thả hình hoa sen, tỏa ra thứ ánh sáng màu hồng, tạo thành những chiếc đèn lồng trên trần nhà.

Sân khấu và lối đi vào đều được lót thảm gương trắng, hai bên đường đi được trang trí bằng hoa, và những cây đèn trụ hình chớp bông, theo hai tông màu sắc hồng và trắng.

Sân khấu dùng tấm kính tráng gương, cắt thành hình hai chữ KS lồng vào nhau.

Chính là chữ cái đầu tiên, trong tên của Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San.

Bên cạnh đó, lại ùng cọ vẽ tạo ra những vết loang màu trên tấm kính làm điểm nhấn.

Vẫn không quên kết hợp với hoa tươi, làm cho hội trường cưới càng thêm phần nổi bật.

Và cuối cùng không thể thiếu, đó là một chiếc tháp rót rượu thiên nga lăm tầng, được làm bằng chất liệu pha lê, có khả năng phát sáng.

Khâu Kính Hựu khoác lên mình một bộ vest đen, được thiết kế tỉ mỉ đến từng đường kim, mũi chỉ, ngồi trên xe lăn trước mặt Đới Hạnh San.

Hôm nay, tất cả đám đàn em, Vệ sĩ cùng Hầu gái của Khâu Kính Hựu.

Chính là những vị khách mời chứng kiến, và chúc phúc cho ngày vui của hắn và Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu biết Chu Thời Cảnh cũng rất thích Đới Hạnh San, nên đặc biệt cho người dẫn anh ta cùng với Định Thành và Trần Chính, cũng đến nơi diễn ra lễ cưới.

Chỉ nhằm mục đích muốn khoét thêm một lỗ sâu, lên vết thương lòng của Chu Thời Cảnh.

Ngày hôm nay, chính là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Khâu Kính Hựu.

Tâm trạng bồi hồi, xúc động trong lòng, khó mà tả hết bằng lời.

- Hạnh San, cảm ơn em... cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời của anh! Cảm ơn em vì đã đồng ý gả cho anh!

- Anh xin hứa, đời này của anh sẽ chỉ yêu và kết hôn với một mình em! Anh sẽ luôn trân trọng và yêu thương em, hơn cả mạng sống của mình.

Nghe thấy hắn nói những lời này, Đới Hạnh San chỉ im lặng không lên tiếng.

Nhưng Khâu Kính Hựu lại nhìn thấy viền mắt của cô đỏ hoe.

Cuối cùng, một giọt nước mắt cũng không kiềm chế được mà tràn ra ngoài.

Khâu Kính Hựu cho rằng Đới Hạnh San là vì xúc động quá mức, đối với những lời mà hắn vừa nói, nên mới khóc như thế này.

Nhưng sự thật cô khóc vì lý do gì, thì chỉ có một mình Đới Hạnh San mới rõ.

Khâu Kính Hựu nhẹ nhàng nâng một bàn tay của cô lên, lại đeo vào ngón áp út của Đới Hạnh San một chiếc nhẫn kim cương.

Nhưng hoàn toàn không phải chiếc nhẫn, được đeo lên tay cô lúc cầu hôn.

Chu Thời Cảnh biết rất rõ, hôn lễ này là Đới Hạnh San bị ép làm cô dâu.

Trong lòng cô chắc chắn không có một chút nào cảm thấy hạnh phúc.

Sự phẫn nộ tột cùng khiến đôi mắt của Chu Thời Cảnh trở nên đỏ rực.

Vốn muốn lao đến ngăn cản hôn lễ này tiếp tục diễn ra.

Nhưng hai tay không chỉ bị khoá lại bằng còng sắt, mà còn bị hai tên đàn em của Khâu Kính Hựu giữ chặt, không cách nào thoát ra được.

Ngay cả miệng cũng bị dán băng keo, chặn đứng mọi lời nói muốn thoát ra khỏi cổ họng.

Chỉ có điều... khi chiếc nhẫn mới đi vào đến đốt thứ hai của ngón tay của Đới Hạnh San.

Thì mọi người trong khu vực hội trường cưới, lại nghe thấy giọng nói với âm lượng cực lớn, vang lên qua loa phóng thanh.

- Khâu Kính Hựu, chúng tôi là Cảnh sát. Xung quanh nơi này đều đã bị bao vây. Chúng tôi khuyên cậu hãy thả những người vô tội ra, và tự giác ra đầu thú, để được hưởng sự khoan hồng của pháp luật.