Nhành Hồng Cho Ác Quỷ

Chương 163: Bông hồng này tượng trưng cho em.




Ngày hôm sau, Khâu Kính Hựu là người thức dậy trước.

Hắn căn dặn đám Hầu gái trong nhà chuẩn bị một số thứ, rồi lại nằm chống tay trên giường, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Đới Hạnh San.

Bây giờ, có lẽ chỉ khi cô ngủ.

Khâu Kính Hựu mới có thể nhìn thấy vẻ đẹp dịu dàng của Đới Hạnh San.

Mà hắn luôn tự huyễn hoặc rằng, nó chỉ dành riêng cho một mình hắn.

Ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm, xuyên qua tấm rèm cửa bằng lụa, yếu ớt chiếu vào trong phòng.

Đó cũng là lúc Đới Hạnh San ở trên giường từ từ thức giấc.

Biết là cho dù cô có mở mắt, thì cũng không thể nhìn thấy Khâu Kính Hựu.

Nên hắn mới chủ động lên tiếng trước, để đánh động cho Đới Hạnh San biết rằng hắn vẫn ở đây, ngay bên cạnh cô.

- Em dậy rồi à! Ngồi dậy đi. Tôi giúp em chải tóc.

Dứt lời, Khâu Kính Hựu cũng chậm rãi ngồi dậy trên giường.

Mặc dù có chút ngạc nhiên đối với lời đề nghị của hắn.

Nhưng Đới Hạnh San cũng không nói gì, mà chỉ ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Khâu Kính Hựu.

Hắn bây giờ mới ra hiệu cho đàn em, để Hầu gái mang một vài chiếc khay nhỏ, tiến vào bên trong phòng ngủ.

Cả đêm hôm qua, ngay cả khi Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San đi ngủ rồi, đám đàn em của hắn vẫn thay phiên nhau túc trực ở trong phòng.

Một phần vì Khâu Kính Hựu bây giờ đang tạm thời bị liệt hai chân, đi lại khó khăn.

Cần có người ở bên cạnh để thuận tiện sai bảo.

Phần còn lại là vì bây giờ, Đới Hạnh San có lẽ vẫn còn bất mãn, đối với những chuyện mà Khâu Kính Hựu đã làm.

Nếu như không có người túc trực bảo vệ.

Chỉ sợ khi Khâu Kính Hựu ngủ say, Đới Hạnh San sẽ dùng dây xích siết cổ hắn đến chết.

Tuy Khâu Kính Hựu bây giờ, chỉ có cảm giác an toàn khi ở bên cạnh cô.

Nhưng hắn lại chưa thể hoàn toàn tin tưởng vào Đới Hạnh San.

Đám Hầu gái bưng theo những chiếc khay gỗ, nối bước nhau tiến vào trong phòng.

Đi tới trước giường bên phía Khâu Kính Hựu đang ngồi.

Hắn cũng không nói gì với bọn họ, mà chỉ lặng lẽ cầm lấy một chiếc lược thưa đặt trong khay, nhẹ nhàng giúp Đới Hạnh San chải tóc.

Tóc của cô không quá rối, tương đối dễ chải.

Khi Khâu Kính Hựu chạm tay vào mái tóc đen dài, phủ xuống tấm lưng thon thả của người ngồi phía trước, lập tức cảm nhận được sự mềm mượt.

Động tác của hắn vô cùng cẩn thận, tránh cho Đới Hạnh San không bị đau.

- Hạnh San, em còn nhớ không? Khi chúng ta còn nhỏ, thỉnh thoảng tôi cũng thường chải đầu cho em như thế này.

Cuộc đời của Khâu Kính Hựu, có thể quên bất cứ điều gì.

Chỉ riêng những chuyện giữa hắn và Đới Hạnh San, là Khâu Kính Hựu chưa bao giờ quên.

Mỗi một chuyện, hắn đều nhớ rõ như in.

Đối với Khâu Kính Hựu, những ký ức liên quan đến hắn và Đới Hạnh San lúc nhỏ.

Nếu không dính đến cái chết của Nhâm Tẫn Xuân, thì đều rất đẹp!

Khi nghe Khâu Kính Hựu nhắc đến chuyện lúc nhỏ.

Đới Hạnh San vẫn im lặng không nói gì.

Nhưng những mảng ký ức lại chạy loạn trong tâm trí.

Trong ký ức của cô, Nhâm Kính Hựu tuy là một cậu bé, nhưng lại rất khéo tay.

Hồi nhỏ, hắn thật sự đã từng chải đầu, buộc tóc cho Đới Hạnh San.

Nhưng hiện tại, khi nhắc đến những chuyện đã qua trong quá khứ.

Cô chỉ cảm thấy lòng mình giống như có một tảng đá đè lên.

Nặng trịch!

Có những ký ức, rất đẹp nhưng cũng nhiều đau thương!

Khâu Kính Hựu đem toàn bộ mái tóc mượt mà của Đới Hạnh San, tụ lại thành một nắm.

Dùng một chiếc cặp tóc có đính đá quý, cố định lại phía sau đầu.

Rồi giống như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì.

Hắn cầm lấy một chiếc dây chuyền trong khay gỗ, tỉ mỉ đeo lên chiếc cổ trắng mịn của Đới Hạnh San.

- Phụ nữ phải đeo nữ trang, thì mới càng tôn lên được vẻ đẹp của bản thân. Mà người phụ nữ của tôi, thì lại càng không thể thiếu bất cứ thứ gì.

Thứ đang ngự trị trên chiếc cổ cao dài của cô, là một chiếc dây chuyền được sử dụng những viên kim cương nhỏ, màu trắng, kết thành những mắt xích.

Với mặt dây chuyền cũng là những viên kim cương, tạo thành một hình trái tim, ôm lấy một viên kim cương màu xanh nặng 15 carat.

Món nữ trang xa xỉ mà đám Hầu gái kia nhìn thấy, chỉ biết đố kỵ với Đới Hạnh San, lại là thứ mà cô không thể nhìn thấy.

Tuy vậy, Đới Hạnh San vẫn rất lấy làm ngạc nhiên.

Khi đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, mới lại thấy Khâu Kính Hựu tặng quà cho cô.

Tiếp tục là một chiếc vòng tay, được đính vô số những viên kim cương như tuyết rơi, tạo thành hình những chiếc lá, bao bọc lấy viên đá Sappire màu xanh đậm.

Có trọng lượng gấp ba viên kim cương, được gắn ở mặt dây chuyền trên cổ của Đới Hạnh San, cũng được đeo lên cổ tay của cô.

- Phải rồi! Về của hồi môn, phòng tân hôn, phòng chụp ảnh cưới, phòng tổ chức hôn lễ, váy cưới, nhẫn cưới... tôi cũng đã cho người chuẩn bị rồi.

- Hôn lễ của chúng ta sẽ sớm được diễn ra.

Bởi vì bây giờ, ba mẹ Đới Hạnh San đã qua đời, em trai thì vẫn còn đang phải sống đời sống thực vật.

Mà dựa vào chuyện nhà họ Đới đã phá sản, cô cũng chẳng còn chút tài sản nào cả.

Chính vì không muốn Đới Hạnh San phải chịu thiệt thòi khi gả cho hắn, nên ngay đến của hồi môn, Khâu Kính Hựu cũng thay ba mẹ cô chuẩn bị.

Dây chuyền, vòng tay cũng đã có.

Đương nhiên, không thể thiếu một đôi hoa tai, có đính một viên kim cương hình trái lê màu xanh.

Cùng cụm kim cương màu trắng, được thiết kế thành hình những chiếc lá, được đeo lên tai của Đới Hạnh San.

Tuy không thể nhìn thấy, nhưng khi cảm nhận được phần tai của mình trĩu nặng.

Là cô có thể đoán được những món nữ trang, mà Khâu Kính Hựu mua cho mình, có giá trị không hề nhỏ.

Sau khi đeo bông tai cho Đới Hạnh San.

Khâu Kính Hựu vươn tay cầm lấy một bông hoa hồng, được đặt cẩn thận ở trên mặt tủ cạnh đầu giường, đặt vào trong tay cô.

- Ngày mới, tặng em một bông Hồng. Bông Hồng này tượng trưng cho em, lúc nào cũng xinh đẹp, dịu dàng và quyến rũ.

- Tặng em một bông Hồng, chính là tượng trưng cho tình yêu của tôi dành cho em, là mãi mãi và là duy nhất.

- Màu đỏ của hoa Hồng, thể hiện tình yêu mà tôi dành cho em vô cùng sâu đậm và mãnh liệt.

Hoa này, là Khâu Kính Hựu dậy từ sớm, đích thân tỉ mỉ cầm dao cắt bỏ những chiếc gai nhọn, để tránh cho nó đâm vào tay của Đới Hạnh San.

- Sau này, ngày nào tôi cũng tặng hoa và quà cho em. Để mỗi ngày chúng ta ở bên nhau, đều là ngày lễ tình nhân.

- Hôm nay là một bông Hồng, mai là hai bông, ngày kia sẽ là ba bông... theo thời gian, số bông Hồng cũng sẽ theo đó mà tăng lên.

Đới Hạnh San vô thức dùng tay sờ sờ, cuối cùng cũng chạm được vào những cánh hoa mỏng manh.

Cô nhớ 10 năm trước, Nhâm Kính Hựu cũng tặng hoa cho cô.

Mà không phải chỉ là một bông, đó là cả một bó hoa.

Nhưng là một bó hoa dại, do hắn tự tay hái.

Bây giờ, Khâu Kính Hựu tặng nhiều đồ, làm nhiều chuyện cho Đới Hạnh San thế này.

Là muốn cô lại một lần nữa, mù quáng tin vào cái tình yêu màu hồng do hắn vẽ ra, cùng với những lời thề hẹn của hắn hay sao?

- Tại sao anh lại yêu tôi?

Đúng! Tại sao Khâu Kính Hựu lại yêu cô?

Trong khi đó, dựa vào địa vị của hắn hiện giờ.

Hoàn toàn có thể tìm được một người phụ nữ, tốt hơn Đới Hạnh San gấp ngàn vạn lần.

Nếu như Khâu Kính Hựu không yêu cô, thì mọi vấn đề giữa Đới Hạnh San và hắn, có thể kết thúc một cách dễ dàng hơn.

Chứ không phải rơi vào tình cảnh bế tắc giống như bây giờ.

Nghe thấy câu hỏi của cô, Khâu Kính Hựu vô thức nở một nụ cười ấm áp.

Đồng thời, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đới Hạnh San.

- Nếu tôi biết được lý do tại sao tôi lại yêu em, thì chắc tôi cũng sẽ không yêu em đến mức, điên cuồng giống như bây giờ.

- Tôi chỉ biết rằng trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, khi nhìn thấy người đàn ông khác tiếp xúc thân mật với em. Mong được mỗi giây, mỗi phút đều ở bên cạnh em.

- Đau lòng khi nhìn thấy em khóc, nhìn thấy em bị thương, cho dù người làm em đau khổ chính là tôi.

- Và đến bây giờ, hoàn toàn có đủ can đảm để nói rằng mình muốn kết hôn với em. Chuyện mà tôi đã từng nghĩ bản thân, sẽ không bao giờ có thể làm được.

Cũng không biết từ khi nào, hắn ở bên cạnh Đới Hạnh San, đã có thể cười nhiều hơn.

Những nụ cười tự nhiên, mà không còn khiến người khác có cảm giác sợ hãi, giống như Khâu Kính Hựu trong 10 năm qua.

Kết hôn với con gái của người đã hại chết mẹ ruột của mình, quả thực là chuyện mà rất khó có người làm được.

Nhưng biết làm sao bây giờ, khi Khâu Kính Hựu lại chỉ yêu duy nhất một mình Đới Hạnh San?

Sau khi nghe thấy câu trả lời của hắn, cô lại tiếp tục quay về với sự im lặng của mình.

Mà lời kia của Khâu Kính Hựu, cũng rất hợp với tâm tư của Đới Hạnh San.

Bởi vì, cô cũng không biết bản thân yêu hắn vì lý do gì.

Mà có thể mù quáng đến mức, ngay cả khi Khâu Kính Hựu đã chính tay, tống ba mẹ của cô vào trong tù.

Đới Hạnh San vẫn còn cố chấp yêu hắn.

Nhưng cho dù bây giờ, Khâu Kính Hựu có làm bất cứ điều gì cho cô, thì cũng đều biến thành vô nghĩa.

Bởi vì, từ khi biết tin ba mẹ của mình qua đời.

Đới Hạnh San đã không còn mù quáng, theo đuổi cái gọi là tình yêu nam nữ giữa cô và hắn nữa.

Chính cô cũng không rõ, bản thân hỏi hắn câu hỏi kia, là nhằm mục đích gì.

Thấy cô im lặng không nói gì thêm.

Khâu Kính Hựu lo lắng Đới Hạnh San sẽ suy nghĩ tiêu cực, nên vội vàng chuyển chủ đề.

Hắn để người mang đến một bộ dụng cụ, để Đới Hạnh San đánh răng, rửa mặt ngay tại giường.

Sau khi cầm lấy đĩa Pancake dâu Tây, Khâu Kính Hựu phất tay cho đám Hầu gái đều lui ra, rồi mới quay lại nói với cô.

- Được rồi! Đừng nói chuyện này nữa. Tôi có kêu người chuẩn bị món bánh mì dâu Tây cho em đấy. Bây giờ, để tôi đút em ăn.

...

Một tuần trôi qua, Khâu Kính Hựu cũng thực hiện đúng giống như lời mà hắn đã nói, đó là ngày nào cũng tặng hoa và quà cho Đới Hạnh San.

Nhưng vẫn chỉ đổi được sự lành lùng, xa cách của cô.

Cho đến một ngày, Khâu Kính Hựu cho người tháo chiếc còng tay, buộc chặt Đới Hạnh San với chiếc giường lớn trong phòng ra, thay thế bằng một chiếc còng số 8.

Hắn để đám người Duy Phương đỡ mình từ trên giường, ngồi vào trong chiếc xe lăn, rồi đặt cô ngồi lên đùi hắn.

Để người của Khâu Kính Hựu đẩy bọn họ rời khỏi phòng ngủ.

Từ khi đến đây, hôm nay là lần đầu tiên hắn đưa Đới Hạnh San ra khỏi phòng ngủ.

Cô ngoan ngoãn ngồi trong lòng Khâu Kính Hựu.

Vì không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh, không biết hắn muốn đưa mình đi đâu, nên Đới Hạnh San lại tò mò mở miệng hỏi.

- Chúng ta... chúng ta đi đâu vậy?

Nghe thấy câu hỏi của cô, Khâu Kính Hựu lại dịu dàng vươn tay xoa đầu Đới Hạnh San.

- Chúng ta đi chơi một trò chơi vô cùng thú vị. Lát nữa, rồi em sẽ được biết.

Hắn đưa Đới Hạnh San xuống dưới lầu, đi tới khu vực hồ bơi rộng lớn trong biệt thự.

Điều khiến Đới Hạnh San giật mình, là khi cô cảm nhận được, Khâu Kính Hựu hình như cầm tay cô, đặt lên chỗ bóp cò của một khẩu súng.

Những hình ảnh về cái ngày Đới Hạnh San, cầm súng bắn Khâu Kính Hựu bị thương, một lần nữa lại chạy loạn trong đầu của cô.

Đới Hạnh San sợ hãi muốn rút tay về, nhưng hai tay đều bị Khâu Kính Hựu giữ chặt.

Không cách nào tách ra được khỏi vật cứng rắn, có khả năng lấy mạng người khác kia.

Tinh thần bắt đầu trở nên bấn loạn, khiến cô ngồi trong lòng hắn không ngừng run rẩy, ấp úng nói.

- Anh... anh muốn làm gì?

Một tay Khâu Kính Hựu nắm chặt hai tay của Đới Hạnh San, tay còn lại vòng qua ôm ngang eo nhỏ của người trong lòng.

Thân mật cúi đầu ghé sát vào tai cô, thanh âm rất nhỏ chỉ vừa đủ để cho cô nghe thấy.

- Không phải em thích cầm súng bắn người khác hay sao? Lần trước, còn cầm súng bắn tôi suýt mất mạng nữa.

- Thấy em thích bắn người như vậy. Cho nên, hôm nay tôi đặc biệt tạo điều kiện, cho em bắn súng thoải mái.

- Cho em tập bắn súng bây giờ là hợp lý nhất. Sau này, cho dù hai mắt của em không thể lấy lại được ánh sáng, thì em vẫn sẽ biết cách cầm súng để tự bảo vệ bản thân.

Trong lúc Đới Hạnh San vẫn còn đang hoảng sợ, vì những lời nói mà Khâu Kính Hựu vừa rót vào tai cô, thì hắn còn không quên nói thêm.

- Để tôi nói sơ qua về chỗ chúng ta đang ngồi, cho em nắm rõ được địa hình ở đây nhé?

- Chúng ta đang ở trong khu vực hồ bơi, mà ở bên kia hồ bơi chính là Chu Thời Cảnh và người của cậu ta.

- Nhiệm vụ của em hôm nay, không phải là bắn người, mà chỉ là bắn trái táo trên đầu bọn họ mà thôi.

- Em yên tâm! Tuy là hai mắt của em hiện tại không thể nhìn thấy, nhưng đã có tôi ở đây rồi. Tôi sẽ là đôi mắt của em, giúp em ngắm chuẩn mục tiêu.

- Mà giả như em lỡ tay bắn chết người, thì cũng... chẳng có sao hết. Như vậy, em sẽ trở thành kẻ sát nhân giống như tôi. Như thế, chúng ta mới càng giống như trời sinh một cặp.

- Cho dù em có làm bất cứ chuyện sai trái gì, kể cả là giết người, thì cũng đều có tôi bảo vệ.

Ở phía bên kia hồ bơi, ba người Chu Thời Cảnh, Định Thành và Trần Chính bị trói vào cây cột sắt ở tư thế quỳ.

Miệng bị dán băng keo, trên đầu mỗi người đặt một trái táo cỡ lớn.

Nhìn thấy Khâu Kính Hựu thân mật ôm eo Đới Hạnh San.

Chu Thời Cảnh căm hận tới mức trong mắt lại nổi lên tơ máu, nhưng chẳng thể làm được gì.

Đới Hạnh San cố gắng tiết chế sự hoảng sợ, mà ngẩng đầu lên hỏi Khâu Kính Hựu.

- Chẳng phải... chẳng phải anh nói chỉ cần tôi đồng ý gả cho anh, thì anh sẽ tha cho bọn họ hay sao? Tại sao bây giờ... anh lại bày ra cái trò này? Rốt cuộc anh muốn gì?

Hắn đã từng lừa cô nhiều lần.

Chẳng lẽ... Khâu Kính Hựu lại muốn lừa gạt Đới Hạnh San lần nữa?

Dường như cũng lường trước được rằng cô nhất định sẽ hỏi câu này.

Nên khi đáp lời Đới Hạnh San, hắn cũng chẳng có chút nào tỏ ra lúng túng.

- Tôi có nói như vậy sao? Nhưng theo trí nhớ của tôi, thì tôi chỉ nói rằng nếu như em đồng ý làm cô dâu của tôi. Đợi đến khi chúng ta hoàn tất thủ tục kết hôn, em sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra, và chúng ta ra nước ngoài sinh sống, thì tôi sẽ thả bọn họ ra.

- Tôi chỉ nói rằng sẽ thả bọn họ ra, chứ tôi đâu nói rằng sẽ tha cho bọn họ, hay là đảm bảo cho bọn họ còn toàn mạng rời khỏi đây. Em nhớ nhầm rồi!

- Hơn nữa, bây giờ chúng ta còn chưa kết hôn, con của chúng ta vẫn còn ở trong bụng của em. Muốn thay đổi quyết định, vẫn còn kịp mà.

Cùng một cách thức, Khâu Kính Hựu đã lừa cả cô lẫn Chu Thời Cảnh.

- Nếu như chúng ta kết hôn, thì tương lai sẽ phải sống bên nhau đến già. Mà tôi thì không muốn kết hôn với một người, luôn tỏ ra lạnh nhạt với tôi từ đây đến hết đời đâu.

- Em thử nghĩ lại xem, những ngày qua chúng ta có giống một cặp vợ chồng sắp cưới không?

- Thái độ của em sẽ quyết định hành động của tôi. Tôi đã cho em cơ hội, nhưng em đã không biết cách nắm bắt nó, thì sao có thể trách tôi?

- Mà cho dù thật sự là tôi muốn lật lọng thì đã sao? Chẳng phải em từng nói rằng lòng người, chính là thứ dễ thay đổi nhất hay sao?

- Làm sao tôi biết được rằng, sau khi tôi thả bọn họ ra, em vẫn sẽ thực hiện lời hứa sống bên cạnh tôi cả đời?