Chu Thời Cảnh đúng là thật biết cách ăn nói.
Khiến cho người khác nghe qua lời anh ta nói, lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng.
Chỉ tiếc rằng, một người đàn ông tốt giống như Chu Thời Cảnh, sinh ra không phải để dành cho Đới Hạnh San.
Mà một người đàn ông tốt như vậy!
Đới Hạnh San càng không thể để chuyện riêng của mình, làm liên lụy đến anh ta.
Thấy Chu Thời Cảnh cố chấp như vậy.
Đới Hạnh San cảm thấy có cố gắng khuyên nhủ anh ta, thì cũng chẳng thu được kết quả gì.
Tốt hơn hết vẫn nên để Khâu Kính Hựu, cho người đưa Chu Thời Cảnh ra khỏi đây.
Đới Hạnh San chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cho nước mắt thôi rơi xuống.
Hít lấy một hơi thật sâu, rồi mới nhẹ nhàng nói với Khâu Kính Hựu.
- Được rồi! Tôi đồng ý kết hôn với anh. Nhưng anh phải thả bọn họ ra trước.
Bây giờ, người làm chủ cuộc chơi này là hắn.
Làm gì có chuyện Khâu Kính Hựu dễ dàng, đáp ứng yêu cầu của Đới Hạnh San như vậy.
- Hạnh San, em ở với tôi lâu như vậy rồi. Tính tình của tôi ra sao, chẳng lẽ em lại còn không hiểu?
- Tôi đặt điều kiện với người khác thì được, nhưng ghét nhất là người khác đặt điều kiện với tôi.
Người có tư cách đặt điều kiện với Khâu Kính Hựu, nhất định phải là người có địa vị ngang hàng với hắn mới được.
- Bây giờ, tôi mà vội vàng thả bọn họ ra. Lỡ như sau khi bọn họ rời khỏi đây, em lại tiếp tục chống đối với tôi, thì phải làm thế nào? Bắt người lại lần nữa khó lắm!
- Với lại, lỡ như sau khi rời khỏi đây, bọn họ lại dẫn đường cho đám Cảnh sát đến đây bắt tôi, thì phải làm thế nào?
Khâu Kính Hựu vừa nói dứt lời, thì Đới Hạnh San cũng lập tức lên tiếng phản bác lại.
Cô không thể để sự hy sinh của mình biến thành vô nghĩa.
- Nhưng mà họ cũng có người thân. Anh giam cầm họ ở đây thế này, người nhà của họ chắc chắn sẽ rất lo lắng. Hơn nữa, anh cũng đâu thể giam cầm họ ở đây cả đời được.
- Nếu như anh không thả họ đi. Tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với anh.
Trước thái độ cứng rắn của Đới Hạnh San, Khâu Kính Hựu lại chỉ bình tĩnh đáp.
- Em lại đang uy hiếp tôi?
Dường như trong đầu cũng đã có chủ ý, hắn rất nhanh đã cho cô một câu trả lời hoàn chỉnh.
- Hay là... như thế này đi. Bây giờ, tạm thời cứ để bọn họ ở lại đây, cho đến khi chúng ta hoàn thành thủ tục kết hôn, và em sinh hai đứa nhỏ trong bụng ra.
- Đến khi tôi và em cao chạy, xa bay, ra nước ngoài sinh sống, thì sẽ thả họ về.
- Còn nếu như em không đồng ý. Vậy tôi cũng không ngại từ từ dày vò bọn họ đến chết đâu.
Trong lúc Đới Hạnh San còn chưa đáp lời Khâu Kính Hựu, thì giọng nói của Chu Thời Cảnh lại vang lên.
- Hạnh San, không được đồng ý với Khâu Kính Hựu. Cuộc đời của em, phải do em làm chủ. Em đã sống vì người khác quá nhiều rồi!
Anh ta vừa nói dứt câu, thì lại nghe Khâu Kính Hựu lạnh giọng nói.
- Nãy giờ mày nói hơi nhiều rồi đấy. Nghĩ tao sẽ không dám thật sự cho người, khâu cái miệng của mày lại hay sao?
Đới Hạnh San bị dồn ép đến chân tường, cuối cùng vẫn phải nhượng bộ.
- Được rồi! Tôi đồng ý với anh.
Câu trả lời của cô, khiến hai người đàn ông, một người vui mà mừng không cách nào tả nổi, người còn lại thì gần như chết lặng.
Chu Thời Cảnh trong lòng tự trách bản thân mình vô dụng.
Đã làm tới cái chức Viện trưởng Viện kiểm sát rồi, mà vẫn chẳng thể bảo vệ được cho Đới Hạnh San.
Nhưng cho dù bản thân hiện tại không có cách nào, để cứu cô thoát khỏi tay Khâu Kính Hựu.
Chu Thời Cảnh vẫn cố chấp, muốn lay chuyển quyết định của Đới Hạnh San.
- Hạnh San, coi như tôi cầu xin em! Xin em... hãy suy nghĩ lại đi, được không?
Lần này, Chu Thời Cảnh đã không thể ngăn được, những giọt nước mắt rơi xuống.
Chỉ là Đới Hạnh San vẫn chẳng thể nhìn thấy, dáng vẻ của Chu Thời Cảnh hiện tại.
Khó khăn lắm mới khiến cô đồng ý kết hôn với hắn.
Khâu Kính Hựu làm sao có thể để Chu Thời Cảnh, làm ảnh hưởng đến quyết định của Đới Hạnh San?
- Đưa bọn họ ra ngoài đi.
Sau khi lệnh cho đàn em kéo đám người Chu Thời Cảnh ra ngoài.
Khâu Kính Hựu mới lạnh nhạt phân phó cho cô gái, vừa phụ trách mang bữa sáng vào phòng cho Đới Hạnh San.
- Đồ ăn nguội rồi. Cô ra ngoài chuẩn bị một phần ăn mới đi.
Chu Thời Cảnh bị người của Khâu Kính Hựu kéo ra ngoài, nhưng dường như anh ta vẫn không cam tâm, mà ra sức giãy giụa.
Đồng thời, ngoái đầu lại nhìn Đới Hạnh San, lớn tiếng nói.
- Hạnh San, cầu xin em hãy nghĩ lại! Nếu em gả cho Khâu Kính Hựu, thì tôi có sống cũng như trái tim đã chết. Hạnh San...
Đới Hạnh San mặc dù đau đớn, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế cảm xúc, để không làm loạn trước mặt Khâu Kính Hựu nữa.
Khâu Kính Hựu dùng hai tay cẩn thận lau nước mắt cho Đới Hạnh San, rồi nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên.
Giọng nói mang theo vô vạn sự dịu dàng, ấm áp.
- Thôi nào. Nếu đã đồng ý làm vợ tôi rồi, thì đừng có khóc nữa được không? Em mà khóc, con sinh ra sẽ không được vui vẻ đâu.
...
Tuy đã đồng ý cùng Khâu Kính Hựu kết hôn, nhưng thái độ của Đới Hạnh San đối với hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cô bây giờ, lại giống như một con búp bê xinh đẹp, nhưng không thể tự làm chủ được hành động của bản thân.
Tất cả đều dựa trên sự điều khiển của Khâu Kính Hựu.
Đêm muộn, hắn cho người nới dài dây xích, để hai tay Đới Hạnh San có thể cử động thoải mái hơn một chút.
Cũng có thể ôm Khâu Kính Hựu để cùng đi vào giấc ngủ.
Nhưng chung quy vẫn không thể ra khỏi chiếc giường này.
Đương nhiên, Đới Hạnh San không hề chủ động ôm Khâu Kính Hựu.
Là hắn sau khi được người của mình đỡ nằm xuống giường, thì chủ động cầm tay Đới Hạnh San đặt lên phần hông rắn chắc của hắn, vòng tay ôm cả cơ thể vào trong lòng.
Cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên trán Đới Hạnh San một nụ hôn.
Cho đến tận giây phút này, Khâu Kính Hựu mới có cảm giác an toàn, khi một lần nữa lại có thể giữ chặt cô trong lòng.
- Hạnh San, cuối cùng em cũng trở về bên cạnh tôi. Thật là tốt! Có biết trong hơn một tháng qua, tôi nhớ em nhiều đến như thế nào hay không?
Nghĩ đến khoảng thời gian hơn một tháng, mỗi giây trôi qua đều phải chật vật đấu tranh với nỗi nhớ nhung dành cho Đới Hạnh San.
Nỗi lo sợ rằng cô sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Khâu Kính Hựu cũng không biết, rốt cuộc bản thân đã vượt qua bằng cách nào.
Chỉ biết hiện tại khi nhắc về nó, là cổ họng lại khó tránh khỏi cảm giác nghẹn ứ.
- Lúc tỉnh lại ở trong bệnh viện, và biết em vẫn còn hôn mê. Tôi đã rất sợ...! Sợ em sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa! Sợ em sẽ thật sự mang hai đứa nhỏ rời xa tôi mãi mãi!
Càng nói, vòng tay ôm lấy cơ thể của Đới Hạnh San lại càng siết chặt.
Chỉ vài lời nói, thật sự không thể diễn tả hết, nỗi nhớ nhung cùng cảm giác sợ mất Đới Hạnh San, trong lòng Khâu Kính Hựu lớn đến như thế nào.
Mà chính hắn cũng không thể biết được.
Nếu như mất Đới Hạnh San, hắn còn có thể sống tiếp được nữa hay không.
Rồi Khâu Kính Hựu lại không giấu nổi kích động, mà dùng hai tay nâng khuôn mặt của Đới Hạnh San lên.
Mỗi một hành động đều mang theo sự dịu dàng vô tận.
- Nhưng mà không sao hết. Bây giờ, mọi thứ đều ổn thỏa cả rồi! Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Mặc dù mở mắt, nhưng Đới Hạnh San lại chẳng thể nhìn thấy, khuôn mặt của Khâu Kính Hựu.
Mà chỉ có thể dùng thính giác để nghe, dùng trái tim để cảm nhận, mỗi một nhịp đập trái tim, mỗi một hơi thở của hắn.
Cũng không biết một tháng không gặp, Khâu Kính Hựu là gầy đi hay béo tốt lên.
Từ lúc tỉnh lại ở trong bệnh viện, Đới Hạnh San đã nghĩ bản thân sẽ không bao giờ, gặp lại con người này nữa.
Không nghĩ đến Khâu Kính Hựu thế mà, vẫn không chịu buông tha cho cô.
Lại tìm cách bắt Đới Hạnh San về đây, lần nữa trói buộc cô ở bên cạnh hắn như thế này.
Nếu là trước đây, chuyện Khâu Kính Hựu nói yêu cô, là điều mà mỗi giây Đới Hạnh San đều mong mỏi được nghe thấy.
Thì bây giờ, khi đã đợi được hắn nói lời yêu thương với cô.
Đới Hạnh San lại nghĩ giá như cô không yêu Khâu Kính Hựu, và hắn cũng không dành tình cảm cho cô.
Thì hai người bọn họ đã không rơi vào một mối quan hệ bế tắc, không lối thoát như thế này.
Đứng trước rào cản là cái chết của ba mẹ mình.
Đới Hạnh San không thể giống như Khâu Kính Hựu, bỏ qua hết tất cả để đón nhận tình cảm của hắn.
Kiệm lời từ sáng đến tận bây giờ, cô bỗng nhiên lại hỏi hắn một câu.
- Anh có biết cái đêm chúng ta ở Trùng Khánh, tôi mơ thấy ba mẹ tôi đã mật, bị đày xuống 18 tầng địa ngục. Họ đã nói gì với tôi không?
Dù sao vợ chồng Đới Mộ Hàn cũng đã chết.
Mà bây giờ, Khâu Kính Hựu lại muốn kết hôn với Đới Hạnh San.
Sự hận thù trong lòng của hắn, đối với cái chết của Nhâm Tẫn Xuân, sớm cũng đã tiêu tan.
Cho nên, khi nghe thấy câu hỏi của cô, cũng như sự chủ động bắt chuyện của người con gái trong lòng.
Khâu Kính Hựu chỉ bình thản hỏi lại.
- Nói gì?
Đới Hạnh San nở một nụ cười nhạt, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
- Họ trách tôi tại sao không giết chết anh? Tại sao đến bây giờ vẫn chưa bỏ hai đứa con của anh? Họ nói nếu như tôi giết chết anh ngay từ đầu, thì hai người họ đã không chết.
Hai đứa nhỏ trong bụng Đới Hạnh San, không phải chỉ là con của Khâu Kính Hựu, mà cũng là con của cô.
Nếu như nhất định phải giết chết chúng nó.
Sao Đới Hạnh San có thể không đau khổ?
Nhưng một bên là thân sinh của cô, còn một bên là người đàn ông mà Đới Hạnh San yêu.
Cả hai bên đều muốn dồn ép cô tới đường cùng.
Thử hỏi làm sao một cô gái yếu đuối như Đới Hạnh San, có thể chịu đựng được sự dày vò này?
Cô chỉ cần nói có thế, là Khâu Kính Hựu lập tức đoán được trong lòng Đới Hạnh San, đang lo lắng đến điều gì.
Hắn và cô, rõ ràng là hai người đều có tình cảm với nhau.
Nhưng số phận đã đẩy họ vào tình cảnh éo le.
Giữa Đới Hạnh San và Khâu Kính Hựu, luôn có những rào cản, ngăn không cho bọn họ đến với nhau.
Hắn lúc này, chẳng còn biết làm gì khác, ngoài việc vỗ về an ủi cô.
- Đừng nghĩ nhiều. Tất cả chỉ là mơ thôi. Bây giờ, chúng ta đã có con với nhau. Tôi tin ba mẹ của em ở trên trời, cũng sẽ tác thành cho chúng ta.
Nhưng Khâu Kính Hựu chỉ vừa mới nói dứt lời, Đới Hạnh San đã lập tức có phản ứng gay gắt.
- Không... là thật...! Ba mẹ tôi sao có thể đồng ý, cho tôi kết hôn và sinh con với một kẻ chính tay đẩy hai người họ vào tù. Khiến nhà họ Đới lụi bại, cho người hành hạ họ, và cuối cùng gián tiếp hại chết ba mẹ tôi được chứ?
Cô kích động dùng hai tay nắm chặt cổ áo ngủ của hắn, lại khiến xích sắt chuyển động, tạo ra những tiếng kêu leng keng.
- Chỉ có tôi là ngu ngốc. Ngu ngốc nên mới từng đem lòng yêu một tên cặn bã giống như anh. Ngu ngốc nên mặc dù bị anh dày vò, hành hạ, đối xử còn thua một con vật. Nhưng vẫn không có can đảm để tự tay giết chết anh.
- Ba mẹ tôi nói đúng. Nếu tôi giết chết anh ngay từ đầu, thì ba mẹ tôi cũng không tới mức ra đi, mà đứa con gái bất hiếu như tôi lại không hề hay biết.
Đới Hạnh San một lần nữa lại oà khóc nức nở, dùng hai tay liên tục đánh mạnh vào ngực Khâu Kính Hựu.
- Khâu Kính Hựu, anh có biết là anh ác lắm không hả? Anh huỷ hoại nhà họ Đới, huỷ hoại tôi, khiến ba mẹ tôi phải ra đi mãi mãi, biến tôi thành đứa con gái bất hiếu.
- Như thế... với anh chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao? Mà bây giờ, khi ba mẹ tôi mất rồi, anh lại ép tôi phải kết hôn với anh. Khiến tôi phải mang tiếng, là đứa con gái bất hiếu một lần nữa, hả?
- Còn nữa, anh nói hai đứa nhỏ trong bụng tôi sau khi sinh ra, phải đối diện với miệng đời như thế nào. Khi có một người ba là kẻ sát nhân, làm vô số những chuyện tàn ác giống như anh đây, hả?
- Anh nói anh sẽ bảo vệ con của tôi. Vậy anh có bảo vệ được chúng nó cả đời không, hả?
- Tại sao... tại sao cứ phải hết lần này tới lần khác, dồn tôi vào bước đường cùng? Tại sao...?
Tuy nói cô hiện tại đang mang thai, sức khỏe yếu ớt.
Lại cộng thêm mới xuất viện.
Nhưng hai cổ tay của cô đều đang đeo chiếc còng bằng sắt.
Khi Đới Hạnh San cố tình để bề mặt của chiếc còng tay, cứ thế đập mạnh vào ngực hắn.
Chỉ cách một lớp áo ngủ, Khâu Kính Hựu không tránh khỏi phải tiếp nhận những cơn đau dữ dội.
Nhưng cho dù có phải chịu sự đau đớn, cả về mặt thể xác lẫn tinh thần lớn đến như thế nào.
Hắn vẫn một mực ôm chặt cô trong lòng không buông.
Đối với những lời trách móc này của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu chỉ có thể im lặng chịu trận, mà hoàn toàn không thể phản bác.
Lời xin lỗi cũng chỉ có thể lặp đi, lặp lại trong suy nghĩ của hắn.
Nửa từ cũng không thể nào nói ra ngoài miệng.
Khâu Kính Hựu biết việc ép cô kết hôn với hắn, sẽ tạo ra cho Đới Hạnh San rất nhiều những tổn thương, cũng như cảm giác tội lỗi, đối với vong linh của ba mẹ cô.
Cũng giống như chính Khâu Kính Hựu, đang ngày đêm bị oan hồn của mẹ hắn, tìm về trong giấc mơ.
Ngày đêm dày vò, hành hạ.
Nhưng Khâu Kính Hựu cũng chẳng còn cách giải quyết nào khác tốt hơn, ngoài việc cưỡng ép cô ở bên cạnh mình.
Hắn bây giờ, có thể mất tất cả, chứ cũng tuyệt đối không thể để mất Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu cũng không biết bản thân còn sống được bao lâu nữa, để bảo vệ mẹ con Đới Hạnh San.
Nhưng hai đứa nhỏ trong bụng cô, hắn không cho phép bất cứ ai tước đoạt quyền được sinh ra đời của chúng nó.
Khâu Kính Hựu cũng thề sẽ bảo vệ mẹ con Đới Hạnh San, cho tới hơi thở cuối cùng.
Làm loạn một hồi, khóc đến sưng cả mắt.
Nhưng cũng không thấy Khâu Kính Hựu có bất kỳ phản ứng nào, mà chỉ một mực ôm chặt lấy cô trong vòng tay.
Cuối cùng, Đới Hạnh San cũng không còn đánh hắn, hay chất vấn Khâu Kính Hựu nữa.
Mà chỉ nằm trong lòng hắn, thỉnh thoảng phát ra những tiếng nức nở rất khẽ trong cổ họng.
Nhưng cũng chính vào lúc này, cô lại âm thầm nói với Khâu Kính Hựu một câu.
“Khâu Kính Hựu, rồi sẽ có một ngày tôi rời xa anh... mãi mãi!”