Từng câu nói cứ nối tiếp nhau thành một tràng dài, lần lượt thoát ra khỏi miệng của hắn.
Khiến Đới Hạnh San phải mất vài phút, mới có thể từ từ thẩm thấu hết ý của Khâu Kính Hựu.
Cô đã đồng ý kết hôn với hắn rồi, thế mà Khâu Kính Hựu còn chưa cảm thấy hài lòng?
Chẳng lẽ nhất định phải khiến cho Đới Hạnh San, trở về dáng vẻ yếu đuối, nhu nhược.
Ngoan ngoãn làm một con chó nhỏ quần lấy chân hắn như lúc trước, thì Khâu Kính Hựu mới vừa ý hay sao?
Ba mẹ cô mất rồi, là bị Khâu Kính Hựu bức chết.
Kêu Đới Hạnh San làm sao có thể, coi như không có chuyện gì xảy ra, mà đối xử với hắn giống như một người vợ, rất yêu chồng sắp cưới của mình?
Cảm xúc của con người, sao có thể nhẫn tâm ép buộc?
Hơn nữa, Khâu Kính Hựu còn nói rằng cho dù cô, có lỡ tay giết chết người thì cũng chẳng sao?
Vì như vậy, thì Đới Hạnh San mới có thể, trở thành kẻ sát nhân giống như hắn.
Bọn họ mới giống trời sinh một cặp?
Tại sao tam quan của Khâu Kính Hựu có thể méo mó đến mức, thốt ra được những lời nói đáng ghê tởm như vậy?
- Tại sao cứ phải ép buộc tôi?
Đới Hạnh San vì phải chịu sự đả kích, của từng lời nói thoát ra từ miệng của hắn.
Cùng với cảm giác lo sợ an toàn tính mạng, của đám người Chu Thời Cảnh sẽ bị đe dọa.
Mà nước mắt không tự chủ được lại trào ra ngoài.
Cô thật sự không dám tưởng tượng, nếu bản thân hôm nay không đáp ứng được những yêu cầu của Khâu Kính Hựu, thì số phận của ba người đàn ông kia sẽ ra sao.
Càng không dám nghĩ đến chuyện, chính bản thân mình phải cầm súng, làm đám người Chu Thời Cảnh rất có thể xảy ra thương vong.
- Tại vì em không ngoan. Nếu như ngay từ đầu, em không chống đối tôi. Thì tôi cũng đâu cần phải còng tay của em lại, giống như bây giờ đâu. Phải không?
- Vẫn là câu nói đó. Đúng thì thôi, sai thì phải phạt. Sự sống chết của bọn họ, đều tuỳ thuộc vào biểu hiện của em đối với tôi.
Ban đầu, hắn nghĩ rằng bản thân sẽ dùng sự dịu dàng, tinh tế của mình, để bù đắp cho những tổn thương, mà Đới Hạnh San đã phải gánh chịu, kể từ khi ba mẹ của cô bị bắt vào trong tù.
Khâu Kính Hựu cũng từng tin tưởng, chỉ cần hắn thật lòng đối xử tốt với Đới Hạnh San, thì cô sẽ từ từ đón nhận hắn một lần nữa.
Nhưng suốt một tuần qua, phải đối mặt với sự lạnh lùng, xa cách của Đới Hạnh San.
Khâu Kính Hựu đã dần mất kiên nhẫn.
Mọi ý chí ban đầu, đã hoàn toàn bị thái độ của cô đánh gãy.
Rõ ràng Đới Hạnh San đã phải chịu đựng, việc bị Khâu Kính Hựu đối xử tàn nhẫn, trong suốt một năm nay.
Cho dù cô có đau khổ như thế nào, thì cũng không thể vùng lên trước số phận trớ trêu của mình.
Thế mà bản thân hắn là một thằng đàn ông, mới bị Đới Hạnh San lạnh nhạt có một tuần, lại đã cảm giác không thể nào chịu đựng được nữa.
Nếu như phải ngày ngày, đối mặt với sự thờ ơ của Đới Hạnh San, từ bây giờ cho đến cuối cuộc đời.
Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, Khâu Kính Hựu sẽ thật sự phát điên giống như Đường Khắc Phong mất.
Hơn nữa, trải qua hơn một tuần này.
Cũng khiến Khâu Kính Hựu chợt hiểu ra một điều.
Đó là thái độ của Đới Hạnh San đối với hắn bây giờ.
Hoàn toàn không giống như những cặp đôi đang yêu nhau, thỉnh thoảng có lúc giận dỗi.
Vật cản giữa bọn họ là mạng người.
Chưa cần nói đến chuyện Khâu Kính Hựu từng giết nhiều người, tham gia nhiều hoạt động phạm tội, hay lên giường với vô số người phụ nữ khác.
Chỉ dựa vào chuyện hắn khiến cho nhà họ Đới phải phá sản, chính tay đẩy ba mẹ của Đới Hạnh San vào tù.
Coi cô chỉ giống như một con chó bên cạnh mình, trong suốt một năm qua.
Rồi còn ép buộc Đới Hạnh San phải sinh con cho hắn.
Bao nhiêu đấy lý do, cũng đủ để khiến cô suốt đời, cũng không tha thứ cho hắn rồi.
Nếu đã là như thế, thì tại sao Khâu Kính Hựu phải nhẫn nhịn, chịu đựng sự lạnh nhạt của Đới Hạnh San?
- Vả lại, tất cả bọn họ đều có ý đồ muốn đem em rời khỏi tôi. Nếu như tôi tha cho bọn họ một cách dễ dàng. Vậy, không phải là một thiệt thòi cho Đường Khắc Phong. Khi cậu ta đã từng phải trả một cái giá rất đắt, vì từng có ý định chia cắt chúng ta hay sao?
- Nhưng... chẳng phải vừa rồi tôi đã nói rồi hay sao? Hôm nay, tôi không có ý định lấy mạng của của bọn họ.
- Chỉ là một trò chơi thôi mà. Em không cần phải căng thẳng vậy đâu. Cứ thả lỏng đi.
- Nói cho em biết, tôi là một tay bắn súng chuyên nghiệp. Có tôi làm đôi mắt của em, đảm bảo khả năng bắn không trúng mục tiêu, không cao đâu.
Thoạt đầu, trông giống như Khâu Kính Hựu đang trấn an Đới Hạnh San.
Nhưng trên thực tế, những lời mà hắn nói ra bây giờ, chỉ nhằm mục đích nhanh chóng phá vỡ mọi tuyến phòng vệ của cô.
Để Đới Hạnh San nhanh chóng khuất phục.
- Nhưng nếu như em chẳng may bắn chết bọn họ, thì xem như số mạng của bọn họ không được may mắn thôi.
Bây giờ, chỉ cần có thể khiến cô cười với hắn một cái.
Cho dù chỉ là một nụ cười giả tạo, thì Khâu Kính Hựu cũng chấp nhận đánh đổi mọi thứ.
Tuy hắn đã có dự định, sẽ cùng Đới Hạnh San ra nước ngoài sinh sống.
Nhưng hiện tại, Khâu Kính Hựu đang là tội phạm giết người bị truy nã.
Có thể bị bắt bất cứ lúc nào.
Cho nên, hắn lại càng phải trân trọng mỗi giây, mỗi phút ở bên cạnh cô.
Dù sao Khâu Kính Hựu cũng đã sử dụng thủ đoạn, để ép buộc Đới Hạnh San phải chiều theo ý mình, rất nhiều lần rồi!
Bây giờ, chỉ cần có thể khiến cô cười với hắn một cái.
Thì việc ép buộc Đới Hạnh San thêm lần nữa, cũng có sao?
Trò chơi?
Khâu Kính Hựu đem mạng người ra làm bia để bắn súng, mà lại coi đó chỉ là một trò chơi sao?
Loại trò chơi chết chóc này, cũng chỉ có một con quỷ giống như hắn, mới có thể nghĩ ra được.
Đới Hạnh San biết Khâu Kính Hựu bày ra chuyện này, không phải chỉ đơn thuần muốn chơi trò chơi.
Càng không phải muốn dạy cô tập bắn súng.
Mục đích thật sự của Khâu Kính Hựu, chính là muốn đánh vào điểm yếu chí mạng của Đới Hạnh San.
Bởi vì hắn biết rất rõ, dựa vào tính cách của cô.
Thì sẽ không bao giờ, chỉ vì muốn chống đối với Khâu Kính Hựu đến cùng, mà sẵn sàng bỏ mặc sự an nguy của đám người Chu Thời Cảnh.
Cũng chỉ vì sự nhu nhược này của Đới Hạnh San.
Mà cô luôn luôn ở trong một vòng luẩn quẩn không lối ra.
Luôn luôn để Khâu Kính Hựu có cách khống chế được cô.
Nhưng hiện tại, Đới Hạnh San thật sự không còn cách nào khác, ngoài việc xuống nước với hắn.
Bởi vì, một con người máu lạnh giống như Khâu Kính Hựu.
Bất kể chuyện gì cũng dám làm.
Nếu như cô dùng chiêu khích tướng, thách thức hắn giết đám người Chu Thời Cảnh.
Thì bọn họ đừng mong có thể nhìn thấy ánh sáng vào ngày mai.
Đới Hạnh San tự nhủ trong lòng, rằng từ khi nhà họ Đới phá sản, chưa có một ngày nào cô được sống, cho những khát khao của bản thân mình.
Bây giờ, sống vì người khác thêm một lần nữa, cũng có sao?
Đới Hạnh San theo thói quen hít lấy một hơi thật sâu, cố gắng không để nước mắt tiếp tục rơi xuống, rồi mới bình tĩnh mà nói.
- Kính Hựu... chúng ta chơi trò khác đi, được không? À, lâu rồi anh chưa nói chuyện với con đúng không? Hay là... chúng ta về phòng nói chuyện với con đi?
- Với lại, bây giờ mà tập bắn súng, sợ sẽ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của hai con. Em biết anh thương con của chúng ta mà, phải không?
- Những ngày qua không chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt. Mà em còn lớn tiếng chỉ trích, sỉ nhục, cũng như đem sự an toàn tính mạng của các con ra để đe dọa anh.
- Em biết là em đã sai! Em xin lỗi! Kính Hựu, anh có thể tha lỗi cho em. Cũng như là nể tình em đang mang thai con của anh, mà tha cho bọn họ lần này không?
- Em hứa là từ giờ trở đi, em sẽ giống như lúc trước. Không bao giờ dám tỏ thái độ bất mãn, hay chống đối với anh nữa.
Thấy cô cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ hiểu chuyện, giống như trước kia.
Khâu Kính Hựu tương đối hài lòng, nhưng lại không hề chấp thuận lời đề nghị của Đới Hạnh San.
Hắn lạnh lùng đáp.
- Đừng mang con ra để nịnh tôi. Cũng đừng nghĩ rằng lần này tôi sẽ, vì hai đứa nhỏ trong bụng em mà mềm lòng.
- Nếu như em thật lòng lo lắng, cho sự an toàn của con chúng ta. Sợ tiếng súng nổ sẽ làm ảnh hưởng, đến sự an toàn của các con. Thì lúc trước đã không nhảy lầu tự tử. Càng không cầm súng bắn tôi bị thương.
- Tôi đã nhân nhượng cho em quá nhiều lần! Có phải bởi vì như thế, nên em mới không biết sợ tôi là gì hay không?
- Nếu như lần này tôi dễ dàng tha cho bọn họ. Thì liệu em có ghi nhớ thật kỹ rằng tôi là ai, và em là ai hay không?
Bàn tay chiếm giữ vòng eo thon gọn, nhanh chóng chạy lên phía trên, đặt ở phần sau đầu của cô.
Bất ngờ kéo khuôn mặt của Đới Hạnh San, sát về phía Khâu Kính Hựu.
- Chẳng phải em đã đồng ý trở thành cô dâu của tôi, và sống cùng tôi đến cuối cuộc đời hay sao? Nếu vậy... có phải em nên làm gì đó để chứng minh, rằng trong lòng em không có Chu Thời Cảnh, mà chỉ có một mình tôi hay không?
Hắn chính là muốn cô dùng một phát súng, để chứng thực rằng Đới Hạnh San không hề có, một chút tình cảm nào đối với Chu Thời Cảnh.
Thấy lần này thương lượng không thành, mà thái độ của Khâu Kính Hựu vô cùng cứng rắn.
Khiến cô không cách nào có thể che giấu được sự hoảng sợ.
- Không... em thật sự không có một chút tình cảm nào với Thời Cảnh. Em chỉ là cảm thấy nếu như bây giờ mà bắn chết người, thì bản thân em rất có thể sẽ phải dằn vặt cả đời. Kính Hựu, anh tha cho bọn họ được không?
- Em hứa là từ bây giờ trở đi. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, thì em sẽ không bao giờ rời xa anh hay chống đối anh nữa. Em sẽ ở bên cạnh anh cho đến cuối cuộc đời.
Cũng không biết từ khi nào, mà Đới Hạnh San có thể thoải mái gọi thẳng tên của Khâu Kính Hựu.
Không một chút lo sợ bản thân, sẽ bị hắn cho người vả miệng.
Mà Khâu Kính Hựu cũng không còn bắt bẻ cô, về cách xưng hô với hắn như trước nữa.
Nhưng dường như lần này, cho dù Đới Hạnh San có cầu xin thế nào, thì hắn cũng không có ý định tha cho đám người Đường Khắc Phong.
- Em đừng hòng vì muốn bảo vệ Chu Thời Cảnh mà lừa tôi. Em có thể dùng súng chĩa vào người tôi, thì sao lại không thể dùng súng bắn trái táo trên đầu đám người kia?
- Còn không phải là em đang đau lòng, vì sợ bản thân lỡ tay sẽ bắn chết Chu Thời Cảnh hay sao?
- Trên đời này, chỉ có là khi bắn chết tôi, thì em mới không cảm thấy lương tâm bị cắn rứt thôi, đúng không?
Nước mắt một lần nữa lại chảy dài xuống gương mặt xinh đẹp, không cách nào ngăn lại được.
Cô sợ hãi muốn lắc đầu phủ nhận.
Nhưng đầu nhỏ lại bị Khâu Kính Hựu giữ chặt, muốn cử động nhẹ một cái cũng khó.
Đới Hạnh San không thể nhìn thấy, đôi mắt của hắn bây giờ cũng đã nhuộm một màu đỏ tươi.
Cho thấy Khâu Kính Hựu cũng đang không bình tĩnh.
- Em có biết cảm giác bị người mình yêu cầm súng uy hiếp, bắn mình bị thương. Rồi đem theo con nhảy lầu tự tử ngay trước mặt mình, nó đau đớn như thế nào hay không?
- Làm sao em có thể hiểu được cảm giác của tôi, vào thời điểm một tháng trước, trong chính ngôi biệt thự của mình?
Hắn chưa bao giờ có cảm giác thống khổ, quằn quại, giống như trái tim trong lồng ngực bị ai đó mổ sẻ.
Vào cái ngày mà cô chỉ trích hắn, rồi cầm súng bắn Khâu Kính Hựu bị thương.
Ngay tại thời điểm đó, chắc Đới Hạnh San cũng không thể nào biết rằng, Khâu Kính Hựu sợ mất mẹ con cô đến nhường nào.
Hắn là đang trách Đới Hạnh San, không quan tâm đến cảm nhận của hắn sao?
Vậy lúc Khâu Kính Hựu sỉ nhục cô, nói Đới Hạnh San chỉ là một con chó bên cạnh hắn, còn không xứng tự nhận là người phụ nữ của hắn.
Lúc Khâu Kính Hựu cho người đánh đập ba mẹ cô, nhét đá vào trong âm đạo của Đới Hạnh San.
Ép cô phải phục vụ nhu cầu tình dục cho hắn, ngay trước mặt người làm trong nhà, cùng đám đàn em của hắn.
Liệu Khâu Kính Hựu có từng nghĩ rằng khi đó.
Đới Hạnh San cũng rất đau khổ hay không?
Nhưng dựa vào tình hình hiện tại.
Cô không thể phản bác lại lời nói của hắn, giống như thời điểm một tuần trước được.
Bây giờ, mỗi một lời mà Đới Hạnh San nói ra ở trước mặt Khâu Kính Hựu.
Đều có liên quan mật thiết đến sự an toàn tính mạng, của đám người Chu Thời Cảnh.
- Không... không phải như thế...! Em sai rồi! Lúc trước, em không nên cầm súng uy hiếp anh, rồi vô tình làm anh bị thương. Không nên nhảy lầu tự tử, khiến anh dù bị mất máu rất nhiều, vẫn cố gắng hết sức để giữ chặt lấy tay em, không để em bị rơi xuống dưới.
- Em không nên kêu anh chủ động ra đầu thú trước pháp luật, không nên mỉa mai chuyện anh bị liệt dương, không nên chê anh bẩn. Càng không nên kêu anh mổ bụng của em, để lấy hai đứa nhỏ ra ngoài.
- Em... em thật sự biết sai rồi! Cũng không bao giờ có chuyện bắn chết anh, mà em lại không cảm thấy đau lòng. Bởi vì... em vẫn còn yêu anh!
Trong lúc hoảng loạn, cô vô thức nói rằng bản thân vẫn còn yêu hắn.
Mà chính Đới Hạnh San cũng không rõ, là bản thân thật sự vẫn còn yêu, một tên ác ma giống như Khâu Kính Hựu.
Hay là cô chỉ cố tình nói như vậy, nhằm mục đích xoa dịu sự phẫn nộ trong lòng hắn.
Để Khâu Kính Hựu tha cho đám người Chu Thời Cảnh một mạng.
- Kính Hựu, cầu xin anh tha cho bọn họ! Chỉ cần anh tha cho bọn họ, em hứa sẽ sinh con ra cho anh!
Lần này, cho dù Đới Hạnh San có nói yeu hắn, hay khóc lóc van xin đến đáng thương như thế nào.
Thì Khâu Kính Hựu lại quay về bộ dạng, tuyệt tình giống như lúc trước.
Một chút cũng không xiêu lòng.
- Tôi nói rồi! Đừng đem con ra để cầu xin thay cho Chu Thời Cảnh. Thằng khốn đó không xứng, để con của tôi phải làm bất cứ chuyện gì vì nó.
- Tôi nói cho em biết. Bây giờ, không chỉ có trái táo trên đầu Chu Thời Cảnh, em nhất định phải bắn. Mà con... em cũng phải sinh ra cho tôi.
- Tốt nhất là em nên chủ động bắn trái táo trên đầu bọn họ, thì đám người Chu Thời Cảnh mới có cơ hội được sống.
- Chứ mà để đích thân tôi ra tay, thì nhất định một phát súng bắn nát sọ của Chu Thời Cảnh.